Phía cuối con đường, khoảng mấy chục đạo thân ảnh đang từ từ đi tới phía đám người Tiêu Phàm, đứng đầu là một vài nam nữ thanh niên, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp.
Hơn nữa, trên cơ thể bọn họ đều phát ra những luồng khí tức cực kỳ cường đại, nhưng ánh mắt của Tiêu Phàm chỉ dừng lại ở người thanh niên mặc áo bào trắng đi đầu tiên.
Dáng người của thanh niên đó cao ráo, mặc áo báo trắng hơn tuyết, mắt sáng mày kiếm, khuôn mặt trắng trẻo với đôi mắt sáng chói, mái tóc đen dài búi thành một cụm, toàn bộ con người đó khiến người khác có cảm giác như thể đó là một loại siêu nhiên như tiên không gì sánh bằng.
Khi bọn họ đi tới gần, tu sĩ bốn phía liền tự động lùi lại nhường đường, trong mắt đám đông hiện rõ vẻ kính sợ.
Nhất là khi nhìn thấy nam thanh niên mặc áo bào trắng kia, cảm giác kinh sợ như được phát ra từ tận sâu thẳm trong đáy lòng vậy.
“Công tử, thanh niên mặc áo bào trắng kia chính là Thần Vô Tâm!” Tiếu Thiên Dương cau mày, truyền âm tới Tiêu Phàm, sau đó một vài người khác lại giới thiệu cho Tiêu Phàm một lần nữa.
Trong lòng Tiêu Phàm đã có được sự phỏng đoán đại khái, thanh niên mặc áo bào trắng khiến hắn cảm thấy hơi áp lực, đạt tới cảnh giới hiện tại của bọn họ, lại có thể gây áp được cho người khác thì trong toàn bộ thế hệ trẻ của Tu La sơn, ngoài Thần Vô Tâm ra thì chẳng còn có ai khác nữa cả.
Ánh mắt hắn quét qua mấy người kế thừa khác, cuối cùng thì dựng lại ở Thần Vô Tâm.
Là tam đại công tử của Thiên Địa Lao Ngục, đương nhiên thực lực của Thần Vô Tâm không hề thua kém ai cả, Tiêu Phàm đã đột phá tới cảnh giới này mà vẫn còn có thể cảm nhận được một tia áp lực từ cơ thể của Thần Vô Tâm thì có thể nhìn ra hắn không hề đơn giản chút nào.
“Lẽ nào Thần Vô Tâm là thuộc nhất mạch của sư tôn Thần Vô Tận? Bọn họ chẳng phải đã bị đại trưởng lão diệt tuyệt rồi hay sao?” Tiêu Phàm bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề này.
Nhất mạch đã bị diệt sạch thì làm sao có thể cháy lại từ đống tro tàn chứ.
Huống hồ, cứ cho là bọn họ không bị diệt tuyệt thì có lẽ người của những nhóm khác cũng sẽ không cho phép những hậu nhân của Thần Vô Tâm được gia nhập vào Tu La sơn, bởi dù gì thì bọn họ cũng đến vì sự truyền thừa của Thần Vô Tận.
Lẽ nào cố ý giả mạo là hậu nhân của Thần Vô Tân? Khả năng này rất lớn.
Nhưng cũng có thể hậu nhân của Thần Vô Tận chưa hề bị diệt tuyệt, vì dù sao thì cửu đại trưởng lão-những người vây gϊếŧ Tần Vô Tận hôm đó đều bị Thần Vô Tận gϊếŧ chết cả rồi.
Ngoài ra, thực lực của nhiều nhóm khác cũng phải trừ hao đi ít nhiều, bởi chưa hẳn bọn cúng có thể vây quét được nhóm của Thần Vô Tận.
“Nếu sư tôn vẫn biết hậu nhân của mình còn tồn tại thì có lẽ hắn sẽ rất vui mừng.” Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, Thần Vô Tâm dẫn đám người đi lại gần, cuối cùng cũng dừng lại, thần sắc của Thần Vô Tâm hững hờ nhìn Tiêu Phàm: “Có thể bay trên Huyết Hồ thì không thể không nói các hạ thật đúng lợi hại.”
“Đúng vậy, góc quan sát lúc này là ở trên không trung, tức là người ghi lại cảnh tượng đó đang bay trên trời nhưng rõ ràng là không ai có thể bay qua lại trên Huyết Hồ được cả.
“Lẽ nào cảnh tượng lúc nãy trên mặt hồ là giả, là do Tiêu Phàm cố ý tạo ra để hãm hại Lãnh Đồng và Lãnh Lưu Cảnh?”
“Thiếu chút nữa là chúng ta đã tin tưởng hắn rồi, nếu mà đúng như vậy thì hắn còn đáng ghê tởm hơn cả Lãnh Đồng nữa.”
Đám đông cũng bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn Tiêu Phàm và chỉ trỏ, nghị luận.
Thảo nào bọn họ hoài nghi, không thể bay được trên mặt Huyết Hồ là chuyện ai cũng biết. Dù Tiêu Phàm có mạnh đến đâu cũng chỉ là Chiến Thần cảnh, hắn cũng không thể nào bay được.
Chỉ có sắc mặt của Lãnh Đồng và Lãnh Lưu Cảnh là vô cùng khó xử, ngày hôm đó, chính mắt bọn họ nhìn thấy Tiêu Phàm bay lượn, có thể người khác không làm được nhưng Tiêu Phàm thì thật sự có thể làm được.
“Tiểu tử, ngươi dám vũ hãm người kế thừa của Tu La sơn, biết đến chữ “chết” viết thế nào chưa?” Một thanh niên mặc áo bào đen đứng bên cạnh Thần Vô Tâm hừ lên một tiếng lạnh lùng.
Bọn họ đều là người kế thừa của Tu La sơn, đương nhiên là phải đồng lòng tương thân, cùng nhau bài xích một kẻ ngoại lai như Tiêu Phàm.
“Nêú ngươi muốn biết chữ “chết” viết như thế nào thì ta cũng không ngại dạy cho ngươi.” Sắc mặt Tiêu Phàm đứng nguyên tại chỗ vẫn lạnh nhạt, tỏ ra khinh thường thanh niên mắc áo bào đen kia.
“Đồ chán sống!” Thanh niên mặc áo bào vô cùng phẫn nộ, không nhịn nổi thiếu điều muốn nhào lên.
Tiêu Phàm nhìn tên đó như nhìn một tên ngốc, sau đó hắn chuyển hướng mắt, nhìn về phía Thần Vô Tâm và nói: “Nếu ta chứng minh có thể bay được thì ngươi muốn thế nào?”
“Nếu ngươi có thể bay thì ta sẽ gỡ đầu mình xuống cho ngươi đá bóng!” Còn chưa kịp đợi Thần Vô Tâm mở miệng, thanh niên mặc áo bào đen kia đã lên tiếng tỏ ra khinh thường Tiêu Phàm.
“Khá lắm, nếu ngươi có thể bay thì thân phận người kế thừa của ta sẽ đưa lại cho ngươi, thế nào?” Lại một thanh niên mặc chiến bào màu đen khác lên tiếng.
“Tả Lân, Tả Vân Mặc!” Lãnh Đồng vội vàng kêu lên, định ngăn hai người đó lại.
Nhưng Tả Vân Mặc mặc áo bào đen không thèm để ý đến mà nói: “Yên tâm đi, cấm bay trên Huyết Hồ, đây là thiết luật, đến ngay cả sơn chủ đại nhân cũng không thể phá vỡ, huống hồ là tên tiểu tử này.”
Sau đó Tả Vân Mặc lại nhìn Tiêu Phàm nói: “Tiểu tử, ngươi có dám cá không, nếu ngươi thua thì tự vẫn trước mặt mọi người, thế nào?”
“Ngươi muốn chết phải không!” Trọc Thiên Hồng phẫn nộ nhìn Tả Vân Mặc nhưng bị Tiêu Phàm ngăn lại, Trọc Thiên Hồng lo lắng nói: “Công tử!”
Trọc Thiên Hồng có thể đạp trên mặt nước phi hành đã là cực hạn rồi, Tiêu Phàm làm sao có thể ngự không mà bay lên được?
Hắn sợ Tiêu Phàm làm việc theo cảm tính, đồng ý đánh cược với Tả Vân Mặc và Tả Lân, một khi đã đồng ý thì không dễ gì hối hận nữa.
“Vậy thì thân phận người kế thừa của ta chẳng còn ý nghĩa gì nữa, ta vốn đã là người kế thừa, thêm một cái danh cũng chẳng làm gì.” Tiêu Phàm lắc đầu.
“Không dám đánh cược thì nói thẳng ra, ta sẽ không cười ngươi đâu, chỉ cần ngươi cút khỏi Tu La thành cổ là được.” Tả Vân Mặc khinh thường nói.
Lời vừa nói ra, giọng nói của Tiêu Phàm tiếp tục vang lên: “Nếu ngươi thua thì đầu người dùng làm bô cho ta ngồi, ta sẽ đồng ý đánh cược với ngươi một lần.”
“Hừ, cược mệnh đúng không, ngươi đã muốn chết như vậy thì ta sẽ tác thành cho ngươi, thế nào?” Tả Vân Mặc đằng đằng sát khí.
Tên tiểu tử này đúng là không coi ai ra gì, dám sỉ nhục bản thân, không cho hắn đẹp mặt thì hắn lại cứ tưởng bản thân mình giỏi lắm.
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh nhạt, hắn lấy ra một tờ giấy sau đó vung tay múa bút, một lúc sau mới dừng lại, rồi quay qua nói với Tả Vân Mực và Tả Lân: “Giấy trắng mực đen, dám đánh cược thì hãy ký tên đồng ý đi!”
Tả Vân Mặc và Tả Lân nghe thấy vậy thì hơi do dự, thần sắc Tiêu Phàm vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức đáng sợ.
Lẽ nào tên tiểu tử này thật sự có thể ngự không phi hành sao?
Tả Lân nhìn tên thuộc hạ bên cạnh, có mấy người hiểu ý liền bay về phía Huyết Hồ sau đó khi vừa định bay lên trên mặt Huyết hồ thì bị một luồng áp lực lớn kéo xuống.
Tả Lân và Tả Vân Mặc thấy vậy thì trong lòng thầm yên tâm, người của bọn họ còn không thể bay thì Tiêu Phàm cũng tương tự như vậy, không thể bay được.
Điều bọn họ không biết là mặc dù Huyết Linh Minh Côn đã bị Tiêu Phàm gϊếŧ chết nhưng trận pháp trong Huyết hồ vẫn đang vận chuyển, đúng là người bình thường không thể bay lên được.
Nhưng nếu hai kẻ thuộc hạ kia không bị nỗi sợ hãi tâm lý, dùng toàn lực bay lên thì vẫn có thể miễn cưỡng làm được.
“Tả Lân, Tả Vân Mặc đừng có cược với hắn.” Lãnh Đồng thấy vậy liền mở miệng một lần nữa.
“Lãnh Đồng, Tu La sơn không có kẻ hèn nhát nên phải sợ hắn sẽ làm ngược ý trời hay sao? Ta muốn cái mạng này của hắn!” Thanh niên mặc áo bào đen Tả Lân ngạo nghễ nói, ký tên đồng ý lên hiệp ước không chút do dự.
“Chém gϊếŧ Tu Ta điện chủ, một kỳ tích vĩ đại như vậy thì không thể thiếu công lao của ta được.” Thanh niên mặc chiến bào màu đen mực còn lại cũng hào hứng ký tên đồng ý.
Hai kẻ với khuôn mặt ngạo nghễ, vênh váo như thiên thần trên trời, coi Tiêu Phàm như con sâu cái kiến vậy.
“Còn có ai muốn ta chết nữa thì có thể bước lên ký tên đồng ý.” Thần sắc Tiêu Phàm nhìn đám tu sĩ xung quanh vô cùng bình tĩnh, vô hình chung tản phát ra một luồng khí tức vô cùng cuồng bá.
Hiện trường nhất thời tĩnh lặng, Tả Lân tỏ ra khinh thường: “Một cái mạng của ngươi chẳng có giá trị gì, hai người bọn ta đánh cược với ngươi đã là coi trọng ngươi lắm rồi.”
“Yên tâm, mạng của hai người các ngươi, hôm nay ta thu nạp chắc rồi.” Tiêu Phàm gật đầu nghiêm túc, sau đó từ từ đi về phía Huyết Hồ, trông vô cùng thong dong, bình tĩnh.