Vô Thượng Sát Thần

Chương 1921: Mộ

Tiêu Phàm chỉ cảm thấy mình chạy thật nhanh trong bóng tối vô tận, không có bất kỳ phương hướng gì, bốn phía chỉ có bóng tối, ngay cả linh hồn cũng không thể xuyên qua.

Trong không trung tồn tại một loại sức mạnh quỷ dị, không ngừng thôn phệ lấy thần lực và linh hồn lực của hắn, mà tốc độ lại vô cùng kinh khủng, so với tốc độ thôn phệ bên trong Huyết Hồ càng nhanh hơn.

Trong lòng Tiêu Phàm giật mình, vội vàng để Phệ Hồn ngăn cản sức mạnh kia, nhưng mà Phệ Hồn cũng chỉ có thể giảm bớt sự xói mòn của thần lực và linh hồn lực, cũng không thể hoàn toàn ngăn cản.

"Thí Thần!" Tiêu Phàm hơi chuyển động ý nghĩ một chút, đành phải cầu cứu Thí Thần.

Phù một tiếng, một luồng khí tức lạnh lẽo cuốn tới, sau đó Tiêu Phàm cảm giác mình được một dòng nước ấm bao quanh, thần lực và linh hồn lực trong cơ thể rốt cục không bị xói mòn nữa.

Tiêu Phàm thở dài một hơi, hiển nhiên là Thí Thần trở về.

Mặc dù có đôi khi Thí Thần sẽ tự động rời khỏi Thần cung, nhưng xưa nay cũng chưa từng vi phạm mệnh lệnh của Tiêu Phàm, nói theo một ý nghĩa nào đó, Tiêu Phàm làm chủ, Thí Thần làm người hầu.

Tiêu Phàm mà chết, Thí Thần cũng tuyệt đối không sống được.

Ổn định lại tâm thần, lúc này Tiêu Phàm mới dùng ý niệm kết nối với Thí Thần, hỏi thăm nơi này đến cùng là địa phương nào.

Thí Thần truyền đến từng đạo ý niệm, nó nói cho Tiêu Phàm, nó cũng không biết, chỉ biết là nơi này rất quen thuộc, nó đã từng bảo vệ nơi này vô số năm tháng.

Tiêu Phàm nghe vậy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp, nơi Thí Thần bảo vệ vô số năm tháng không phải là mộ của Tu La Vương sao?

Chẳng lẽ?

"Nhanh, quay lại!" Trong lòng Tiêu Phàm cực kì kích động.

Nếu như Thí Thần không nói sai, thứ ở đằng trước kia có khả năng là mộ của Tu La Vương, bởi vì cái mà Thí Thần bảo vệ vô số năm tháng chính là mộ của Tu La Vương.

Chỉ là, nếu như nơi này là mộ của Tu La Vương, thì mộ huyệt trên Tu La Sơn kia là cái gì?

Hắn nhớ kỹ, để tranh đoạt Tu La Sơn truyền thừa, là phải tiến vào Tu La Sơn, nơi đó còn có những khảo nghiệm đối với người kế thừa.

Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy, còn chưa hề có người có thể thành công thông qua khảo nghiệm, đạt được Tu La Vương truyền thừa.

Thí Thần gầm nhẹ một tiếng, tiếng kêu tại bốn phía quanh quẩn, trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc, bốn phía sao lại có tiếng vang?

Hắn vừa mới phi hành tốc độ cao, nhưng không có bất cứ cái gì ngăn cản, chẳng lẽ đã vào trong mộ thất rồi?

"Ong ong ~ "

Cũng ngay tại lúc này, từng tia lấp lóe hiện lên ở trong tầm mắt của Tiêu Phàm, hắn nhìn theo những tia lấp ló đó, lại là nhìn thấy, phía trước là một quảng trường to lớn.

Trong quản trường rộng lớn đó, có chu vi khoảng bốn trăm trượng, trên quảng trường, từng cây đại trụ hình rồng đứng sừng sững, trên cây cột điêu khắc một số hình thù sinh linh kỳ quái, có uy vũ, có dữ tợn.

Tại xung quanh quảng trường, lại điêu khắc đông đảo phù điêu Hồn thú, lít nha lít nhít, xuất hiện đầy bốn phía vách đá.

Ánh mắt Tiêu Phàm nhìn về phía sau, lại nhìn thấy phía sau hắn chính là một mặt tường, bên trên có một cái cửa đá, nhờ vào ánh sáng yếu ớt, Tiêu Phàm lần nữa thấy được hai chữ lớn phía trên: Phong Thiên!

Vừa rồi chính là mình thông qua cái cửa đá này tiến vào nơi này?

Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc vô cùng, vừa rồi mình chạy cực nhanh, thế nào lại vẫn ở nguyên chỗ cũ?

Hắn thử phi hành lần nữa, nhưng mà khiến cho khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái chính là, thân hình của hắn vậy mà lơ lửng tại hư không không nhúc nhích, nhưng bên người lại có âm thanh gió thổi, bởi vì do Thí Thần đang mở miệng, thôn phệ một loại sức mạnh kì lạ bên trong vùng không gian này.

Tiêu Phàm giờ mới hiểu được, hóa ra vừa rồi là mình bay nguyên tại chỗ, còn tưởng rằng mình đã đi qua một cái thông đạo nào cơ chứ?

"Đây là Thôn Phệ Áo Nghĩa?" Tiêu Phàm cảm thụ được biến hóa xung quanh, quỷ dị phát hiện, chính là loại sức mạnh kỳ lạ này đang thôn phệ thần lực cùng sinh cơ của mình.

Không, chuẩn xác mà nói, sức mạnh kỳ lạ này không có gì không nuốt, ngay cả ánh sáng cũng chạy không thoát, đây cũng là nguyên nhân vì sao nơi này không có bất kỳ tia sáng nào.

Tại trong nhận thức của Tiêu Phàm, cũng chỉ có Hắc Ám Áo Nghĩa cùng Thôn Phệ Áo Nghĩa mới có thể thôn phệ cả các tia sáng, nhưng Hắc Ám Áo Nghĩa không thể thôn phệ thần lực của con người, cho nên loại sức mạnh này có thể là Thôn Phệ Áo Nghĩa.

Mà càng khiến cho Tiêu Phàm kinh ngạc chính là, Thí Thần lại có thể cắn nuốt Thôn Phệ Áo Nghĩa này.

Khó trách Thí Thần ngay cả thần cách cùng thần tính cũng có thể trong nháy mắt luyện hóa, Trong lòng Tiêu Phàm thầm than, năng lực của Thí Thần quả nhiên biếи ŧɦái.

Theo luồng sức mạnh này bị Thí Thần thôn phệ, trên quảng trường cũng ngày càng rõ ràng, đồng thời, khí tức trên thân Thí Thần cũng càng thêm cường thịnh rất nhiều.

Tiêu Phàm không để ý đến Thí Thần, hắn phóng bước chân ra, chậm rãi đi đến bên trong quảng trường, xuyên qua từng cây cột khắc hình rồng, ánh mắt của hắn trở nên càng ngày càng ngưng trọng.

Sau nửa ngày, Tiêu Phàm đi tới nơi chính giữa quảng trường, cau mày, con ngươi nhìn chằm chặp phía trước.

Phía trước hắn là một cái đài cao, đài cao thành hình tứ phương, bốn bên cạnh đều có bậc thang đi lên, phía hắn đang đứng, ở giữa bậc thang điêu khắc hình Thần long, hiện lên hình dáng của Tiềm Long.

Tiêu Phàm dùng linh hồn lực quét qua, lại phát hiện, ba phương hướng khác cũng đồng dạng điêu khắc một con Thần thú, đi qua vô số năm tháng, đã hơi có chút mơ hồ.

Tiêu Phàm không cụ thể phân biệt cẩn thận, ánh mắt của hắn lại rơi vào trên đài cao, nơi đó đang lơ lửng một quan tài đá có dáng vẻ cổ xưa.

Tất cả ở đây, đều là được người điêu khắc thành, ngay cả Tiêu Phàm cũng không khỏi tán thưởng không thôi, thợ điêu khắc như này, chí ít cũng là Hồn Điêu sư cấp Thủy tổ mới có thể điêu khắc ra.

Trong đầu của hắn trong nháy mắt nghĩ đến Nhạc Nhân tộc lão tổ, năm đó hắn bị Tu La Vương bức tới tạo mộ, cũng chỉ có hắn mới có thể trạm trổ thế này.

Chỉ là hắn nghi ngờ là, dựa theo lẽ thường mà nói, bốn phía cột đá đứng vững, và cả những hình vẽ trên vách đá nữa, hẳn là dùng để phòng trộm cắp mới đúng, vì sao mình lại có thể dễ dàng đi vào gần bệ đá như vậy?

Quá trình mình đến gần, chẳng lẽ không kích phát đến phòng ngự của những điêu khắc này sao?

Hay là tòa mộ này chỉ là tòa mộ trống?

"Nếu như chỉ là một tòa mộ trống, vì sao quái vật bên ngoài kia lại khẩn trương như vậy khi thấy ta tiến vào nơi này chứ?" Trong lòng Tiêu Phàm buồn bực không thôi.

Thở sâu một hơi, hắn vẫn tiếp tục bước tiếp, thận trọng cao đi đến phía đài cao, khi hắn xuất hiện ở trên đài cao, mới biết được quan tài đá thật lớn.

Thế này sao có thể là một bộ quan tài được, đơn giản là một mô hình nhỏ của cung điện.

Trong lòng Tiêu Phàm không khỏi thầm mắng, Tu La Vương này thật đúng là biết hưởng thụ, ngay cả chết cũng cao cao tại thượng.

Có điều rất nhanh Tiêu Phàm phát hiện một chuyện kì lạ, đó chính là trong không khí vậy mà tràn ngập những tia năng dây tóc lượng yếu ớt.

Nếu như không nhìn kỹ, người bình thường căn bản không phát hiện được.

Tiêu Phàm phóng xuất ra linh hồn lực bắt giữ hướng đi của những dây tóc kia, cuối cùng tất cả dây tóc đều xông vào trong quan tài đá.

Không, chuẩn xác mà nói, là xông vào những đường văn lít nha lít nhít ở bên trên quan tài đá.

Tiêu Phàm nhìn chằm chằm những đường văn kia, nhìn một lúc, đột nhiên con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, không khỏi lui về phía sau mấy bước, kinh hãi nói: "Đường văn này?"

Đạt tới cảnh giới bây giờ, đã có rất ít đồ vật khiến Tiêu Phàm kinh ngạc như thế, có thể thấy việc này không đơn giản.

"Đây là Ngũ Hành phong ấn, mà lại cùng Ngũ Hành phong ấn ở cửa vào Thiên Địa Lao Ngục giống nhau như đúc?" Tiêu Phàm áp chế kinh ngạc trong lòng, nhìn chòng chọc vào cái quan tài này.

Hắn ngửi được mùi nguy hiểm, vật to lớn nằm trong quan tài đá này, tuyệt đối không thể nào là thi thể của Tu La Vương.

Nếu như là Tu La Vương, hắn không cần thiết tự phong, tối đa cũng chỉ cần ngăn cản người của ngoại giới tiến vào nơi này trộm cắp mộ huyệt của hắn mà thôi.

Tình thế bây giờ, giống như vì phong ấn vật gì đó, bằng vào sức mạnh bản thân còn chưa đủ, sau đó còn rút sức mạnh của toàn bộ thế giới ra.

Phải biết, sức mạnh ở Thiên Địa Lao Ngục đã vô cùng mạnh mẽ, đừng nói trấn phong Thiên Thần, ngay cả tồn tại cường đại hơn cũng có thểs.

Nhưng mà vẫn không đủ, còn tại lấy cả sức mạnh của Chiến Hồn đại lục để trấn phong!

"Chẳng lẽ đồ vật trong này là vật sống?" Tiêu Phàm không khỏi nói ra ý nghĩ của mình, thân thể vội vàng đi lên phía trên bia đá.

Cũng ngay tại thời khắc Tiêu Phàm xoay người kia, một luồng sức mạnh khổng lồ bỗng nhiên mãnh liệt đánh tới, sắc mặt Tiêu Phàm đại biến, rất nhanh chạy như bay xuống phía dưới đài cao.