Nhìn bóng lưng rời đi của Cổ Nhược Trần, trong lòng Tiêu Phàm bỗng hiện lên một suy nghĩ, hắn luôn có cảm giác không nhìn thấu được Cổ Nhược Trần.
"Có lẽ, Cổ Nhược Trần đã đoán được ta muốn gì." Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm nói.
Cổ Nhược Trần sợ Tiêu Phàm đánh nhau với Lãnh Đồng, sẽ bại lộ hết tất cả thực lực, cho nên mới ra tay, điều này Tiêu Phàm không thể không tán thưởng cách nhìn của Cổ Nhược Trần.
Lúc lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm phát hiện xung quanh không ít người đang chỉ trỏ vào hắn, cho rằng Tiêu Phàm may mắn, quen biết Cổ Nhược Trần, nếu không vừa rồi chắc chắn đã chết dưới Đồng Thuật của Lãnh Đồng.
Đương nhiên nhiều người vẫn cho rằng thực lực Tiêu Phàm rất mạnh, ngay cả Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng có thể dễ dàng gϊếŧ chết, thực lực như vậy đã đủ kinh khủng rồi.
Chỉ là tất cả, Tiêu Phàm cũng không quan tâm, ánh mắt của hắn nhìn lên không trung.
"Ô Bằng, chúng ta đi!" Hắc mộc lão tổ thấy Cổ Thần Phong thua trận, Lãnh Đồng bị buộc rời đi, thần sắc càng gấp gáp.
Hai người bọn họ đối phó với Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ đã là cực hạn, phía dưới còn có Cổ Nhược Trần cùng Tiêu Phàm nhìn chằm chằm, điều này khiến lòng bọn hắn như không đáy.
Nếu như hai người bị Tiêu Phàm cùng Cổ Nhược Trần cùng vây đánh, đoán chừng muốn đi cũng khó.
"Đi." Ô Bằng lão tổ gật gật đầu, không chút do dự một chưởng đẩy lùi Xích Vân lão tổ, hóa thành một con thiên bằng, trong nháy mắt biến mất nơi cuối trời.
"Ô Bằng lão quỷ, trốn thật nhanh!" Hắc Mộc lão tổ giận mắng, cũng vội lui đi.
Thanh Phong lão tổ nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị đuổi theo, nhưng bị Xích Vân lão tổ ngăn lại: " Thanh Phong lão quỷ, bỏ đi."
"Coi như bọn họ tốt số." Thanh Phong lão tổ đằng đằng sát khí nói, không gϊếŧ chết hai người đó, ngọn lửa giận trong lòng của hắn không thể phát tiết ra được.
Thân hình hai người lóe lên, thân thể đáp xuống, mấy giây sau đã xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm, Xích Vân lão tổ cười nói: "Tiểu huynh đệ dám gϊếŧ cả người của Tu La Sơn, bội phục."
"Hắn muốn gϊếŧ ta, đương nhiên ta không thể chờ hắn đến gϊếŧ." Tiêu Phàm nhún vai cười nói, một vẻ mặt không liên quan đến mình, sau đó nhìn qua Thanh Phong lão tổ nói: " Thanh Phong lão tổ, chuyện thứ nhất xem như đã thành công hoàn thành."
Trước đó Thanh Phong lão tổ trúng độc, Tiêu Phàm thay hắn giải độc, hắn đồng ý thay Tiêu Phàm làm ba việc, vừa rồi ngăn chặn lão tổ Hắc Mộc là chuyện đầu tiên thôi.
"Chuyện thứ hai, ngươi cần ta làm gì?" Thanh Phong lão tổ gật gật đầu, lại hỏi.
Chuyện thứ nhất đối với hắn, không phải là chuyện khó gì, hắn đã muốn tìm Hắc Mộc lão tổ và Ô Bằng lão tổ trả thù.
"Nếu không có chuyện gì, thì tạm thời ở lại thành Thiên Thương Thần đi, có lẽ không lâu sẽ cần ngươi làm chuyện thứ hai." Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói.
"Tiểu huynh đệ, ta cũng ở lại thành Thiên Thương Thần, có chuyện gì có thể gọi ta." Xích Vân lão tổ cũng cởi mở cười nói.
"Chỉ sợ lúc đó ngươi không tới." Tiêu Phàm cười nói với Xích Vân lão tổ.
"Sợ? Lão hủ sống nhiều năm như vậy, chưa hề biết sợ là gì." Xích Vân lão tổ nói.
Tiêu Phàm chỉ cười, trong lòng thầm mắng Xích Vân đúng lão tổ là giỏi khoác lác, đến lúc đó nếu ta nói với ngươi, kêu ngươi đi gϊếŧ Tiếu Thương Sinh, xem ngươi có sợ hay không, xem ngươi còn dám tới không.
Đương nhiên, hiện tại Tiêu Phàm sẽ không nói cho bọn hắn biết chuyện sẽ gϊếŧ Tiếu Thương Sinh, nhưng trong lòng hắn có dự cảm, việc này sẽ sớm xảy ra.
Mấy người hàn huyên vài câu, rồi Tiêu Phàm dẫn bọn Kiếm La rời đi, hắn muốn cảm ngộ một chút những gì lần này đoạt được.
Về phần Tiếu Thiên Tà đang trong chỗ tối, tạm thời Tiêu Phàm không đến gần hắn quá, những chuyện này cũng nên tránh né.
Dù sao, nếu như gϊếŧ Tiếu Thương Sinh, Tiếu Thiên Tà rất có thể trở thành Thần chủ mới của Thương Sinh thần quốc.
Nếu như Tiếu Thiên Tà có thể trở thành Thần chủ mà thần phục Tu La điện, thực lực của Tu La điện khẳng định sẽ xảy ra sự thay đổi long trời lở đất.
Trở lại khách điếm, Tiêu Phàm cho mấy người Kiếm La cùng Vân Hạc nuốt mấy viên đan dược, thương thế của hai người đã hồi phục rất nhanh, Tiêu Phàm dặn dò vài câu thì đi vào trong tiểu thiên địa.
Giao thủ với Lãnh Đồng, Tu La Thần Nhãn của Tiêu Phàm dường như sẽ xảy ra biến hóa lớn, trước đó hấp thụ sức mạnh của Thần lực vẫn đang kí©ɧ ŧɧí©ɧ đôi mắt của hắn, thỉnh thoảng truyền đến một cảm giác khô khốc đau nhói.
"Đồng Thuật không phải tu luyện, mà là thức tỉnh sao?" Trong lòng Tiêu Phàm luôn nghi ngờ.
Hắn không phải lần một lần hai tu luyện Tu La Thần Nhãn, nhưng từ khi lần thứ nhất Tu La Thần Nhãn được giác tỉnh, hắn đã không thu hoạch thêm được gì.
Tiêu Phàm biết rõ sự mạnh mẽ của Đồng Thuật, nhưng nếu muốn thức tỉnh một Đồng Thuật mới thì quá là khó khăn, cho đến ngày hôm nay, Tu La Thần Nhãn đã có một chút thay đổi, điều này khiến lòng Tiêu Phàm có chút vui mừng.
Nhưng, ngoại trừ ánh mắt truyền đến cảm giác đau nhói, Tiêu Phàm vẫn không biết phải lợi dụng sức mạnh kỳ lạ này thế nào.
"Trước tiên đem luyện hóa sức mạnh này đã, có thể sẽ xảy ra điều bất ngờ." Tiêu Phàm tự nhủ.
Sau đó cơ thể vận chuyển nội lực vô tận chiến quyết cấp độ mười, linh hồn lực bao vây luồng sức mạnh thần bí kia bắt đầu luyện hóa, quá trình này rất chậm, Tiêu Phàm rất nghiêm chỉnh cảm thụ luồng sức mạnh kỳ lạ này.
Một ngày ròng rã trôi qua, Tiêu Phàm mới triệt để luyện hóa được luồng sức mạnh này, cuối cùng hắn cũng đã hiểu, Lãnh Đồng đã thi triển sức mạnh Đồng Thuật gì đối với hắn.
"Tu La Thần Bhãn của Lãnh Đồng chắc mang thuộc tính tử vong." Tiêu Phàm âm thầm nói.
Sức mạnh Đồng Thuật của Lãnh Đồng đã vượt qua Áo Nghĩa, cụ thể là mang sức mạnh Tử Vong Áo Nghĩa, chỉ là mạnh hơn rất nhiều so với Tử Vong Áo Nghĩa bình thường thôi.
Điều khiến Tiêu Phàm thất vọng là, sau khi luyện hóa luồng sức mạnh kia, ánh mắt của mình cũng không có biến hóa gì đặc biệt.
Chẳng lẽ ta đã cảm ứng sai rồi? Trong lòng Tiêu Phàm buồn bực, rõ rằng hắn cảm nhận được bản thân đã nắm bắt được một luồng sức mạnh kỳ lạ mà.
"Đúng rồi, thức tỉnh cần cả một quá trình, vả lại cần một loại sức mạnh để khiến nó nhức nhối, trước đây mình không luyện hóa luồng sức mạnh này, đối với đôi mắt mình mà nói, luồng sức mạnh này chính là kẻ địch.
Nhưng sau khi ta luyện hóa luồng sức mạnh kỳ lạ này, nó sẽ không còn chủ động kí©ɧ ŧɧí©ɧ cặp mắt nữa, luồng sức mạnh này tương đương như một chất xúc tác cho việc thức tỉnh." Trong đầu Tiêu Phàm suy nghĩ nhanh.
Lát sau, Tiêu Phàm như lại hiểu được điều gì, nếu luồng sức mạnh này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đôi mắt mới có cảm giác như vậy, vậy tự ta khống chế sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của luồng sức mạnh này thì thế nào?
Nói rồi làm ngay, Tiêu Phàm thận trọng khống chế luồng sức mạnh kì lạ này thâm nhập vào đôi mắt, quả nhiên trong lòng vương vấn cảm giác kỳ vọng.
"Ầm!"
Ngay sau đó, từ đôi mắt của Tiêu Phàm, một luồng khí tức chết chóc đáng sợ vô cùng lan tràn ra, theo sau đó là một cảm giác nhói đau mãnh liệt, đau đến nỗi hắn nhe răng trợn mắt.
Thậm chí, Tiêu Phàm cảm thấy cặp mắt của mình tràn ngập lực tử vong, như không nhìn được gì nữa.
Trong lúc này, Tiêu Phàm muốn thu hồi luồng sức mạnh kì lạ, nhưng hắn lại phát hiện, luồng sức mạnh đang trực tiếp thâm nhập vào đôi mắt.
Tiếp tục như thế, cặp mắt của mình sẽ bị mù?
Lần đầu tiên giác ngộ Tu La thần nhãn, Tiêu Phàm không sợ bị mù, bởi vì những thế hệ Tu La điện chủ đều vậy, nhưng lần này, là lần đầu hắn thử, sợ rằng với tâm tình của Tiêu Phàm, cũng có chút khẩn trương.
Tiêu Phàm vội vàng vận chuyển lực sinh cơ xông vào đôi mắt, hòng tách lực tử vong ra.
Nhưng, khiến Tiêu Phàm vô cùng kinh hãi là, lực sinh cơ cũng nhanh chóng dung nhập vào đôi mắt, biến mất không để lại dấu vết, như luồng sinh cơ này, vốn là của đôi mắt.
Ngay sau đó, Sinh Tử Luân Hồi Đồ trong Thần cung chủ động xuất hiện trên đỉnh đầu của Tiêu Phàm, một luồng lực sinh tử huyền diệu thâm nhập vào đôi mắt Tiêu Phàm.
Đau!
Cơn đau không tưởng tượng được! Tiêu Phàm chưa từng cảm thấy đau thế này, cả hắn cũng không chịu nổi, có thể biết được cơn đau này đáng sợ thế nào, đương nhiên, cũng là do đôi mắt là chỗ yếu nhất của con người.
Cuối cùng, Tiêu Phàm cũng chịu đựng không nổi, nằm lăn qua lăn lại trên mặt đất, nhanh chóng đã không còn âm thanh gì, không ngờ hắn đau đến nỗi ngất đi.
Hắn không biết được, cặp mắt của hắn đã xảy ra sự biến hóa kì lạ, một con trong đó biến thành màu trắng, chỉ còn con ngươi, con mắt còn lại biến thành màu đen, chỉ có con mắt, quả nhiên là quỷ dị cực kỳ.