Vô Thượng Sát Thần

Chương 1: Tiêu Phàm Trọng Sinh

Chiến Hồn Đại Lục lấy thực lực vi tôn, chỉ có người nắm giữ Chiến Hồn mới có thể bước vào con đường tu luyện, bằng không vĩnh viễn chỉ có thể làm một người bình thường, đồng thời mức độ mạnh yếu của Chiến Hồn cũng đại biểu cho

tu sĩ đó có thể tiến bao xa.

Chiến Hồn tổng cộng chia làm Cửu Phẩm, Nhất Phẩm yếu nhất - Cửu Phẩm mạnh nhất, lấy Yêu Thú, Khí Vật, Thực Vật làm chủ. Về phần người nắm giữ Hỏa Diễm, Lôi Điện các loại Chiến Hồn đặc thù thì cơ bản chính làTuyệt Thế Thiên Tài ngàn năm khó gặp!

Tiêu Thành, Tiêu gia phủ đệ!

Tiêu Phàm chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm những bóng người lạ lẫm mà quen thuộc trước mắt, trên mặt một vẻ mờ mịt, mình rõ ràng đang ở nhà a làm sao lại xuất hiện ở nơi này?

"Phế vật chính là phế vật, đây đã là lần thứ chín thức tỉnh Chiến Hồn rồi vậy mà mém chút đem bản thân gϊếŧ chết! Hơn nữa còn bị Chiến Hồn Điện chủ động đá ra. Việc này đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy, quả nhiên không hổ là Tiêu Thành đệ nhất phế!"

"Đâu chỉ Tiêu Thành đệ nhất phế mà còn là đệ nhất ngốc, ngay cả một chút giác ngộ cũng không có, bất luận kẻ nào đều chỉ có ba lần cơ hội thức tỉnh Chiến Hồn, điểm thường thức ấy cũng không biết, cho dù chết cũng đáng đời!"

Tiêu Phàm nhìn thấy bóng người đứng bốn phía chỉ trỏ không khỏi nhíu mày, trong đầu vô số tin tức tràn vào, hắn trong nháy mắt hiểu rõ bản thân vậy mà trọng sinh vào trên người một thiếu niên trùng tên trùng họ: Tiêu Phàm.

Nguyên bản Tiêu Phàm là thanh niên tốt thế kỷ 21ở Địa Cầu, hai mươi mấy tuổi dựa vào y thuật do tổ tiên truyền xuống đã trở thành y học thánh thủ số một số hai tại Hoa Hạ. Hắn có hai cái sở thích: thứ nhất là cất giữ một chút đồ vật cổ quái kỳ lạ, thứ hai chính là nghiên cứu y thuật.

Hắn vừa tình cờ mang về một khỏa Thạch Đầu(cục đá) kỳ dị, lúc ấy trời trong vạn dặm lại vang lên tiếng sấm quỷ dị, nói đến quả thật trùng hợp, một tia sét kia vừa vặn bổ trúng đầu hắn.

Lúc hắn tỉnh lại đã trọng sinh ở trên người thiếu niên Tiêu Phàm này, việc này mặc dù có chút cẩu huyết nhưng Tiêu Phàm lại không thể không thừa nhận, sự tình đã trải qua không thể nào thay đổi.

Tiêu Phàm chính là phế vật của Tiêu gia danh phù kỳ thực(người giống như tên), bắt đầu từ lúc thức tỉnh Chiến Hồn năm bảy tuổi cho đến hiện tại đã qua chín năm, vậy mà không thành công lần nào.

Lần này Tiêu Phàm thức tỉnh Chiến Hồn lần thứ chín, tiến vào Chiến Hồn Điện lại ngoài ý muốn chết ở bên trong, nhờ thế hắn mới có cơ hội phụ thể trọng sinh.

Đang lúc Tiêu Phàm chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên cảm giác trong đan điền phát ra một cỗ Hồn Lực bàng bạc xông vào bên trong kinh mạch, Tiêu Phàm đột nhiên cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, tựa như đột phá một loại

trói buộc nào đó.

Ánh mắt Tiêu Phàm có chút ngốc trệ, kinh ngạc vô cùng, bên trong đan điền có một đạo hắc sắc hư ảnh, cảm giác giống như u linh, Tiêu Phàm biết rõ đây chính là Chiến Hồn mà hắn thức tỉnh.

"Về sau gọi ngươi là U Linh Chiến Hồn a!" Tiêu Phàm trong lòng lắp bắp nói.

Trong lúc lơ đãng, một đạo bạch quang lóe qua, tâm thần Tiêu Phàm lại rơi vào chỗ sâu trong đan điền có một viên đá màu trắng đang trôi nổi, viên đá màu trắng tản ra một cỗ khí tức thần bí, tựa như ngay cả Thần Hồn đều sẽ bị hút vào trong đó.

Tiêu Phàm trong lòng kinh ngạc không thôi, thiếu chút nữa thì hô lên: "Cái này không phải là viên Thạch Đầu kỳ dị trước đó hay sao?"

"Tam Thiếu Gia đừng ở nơi đây tự làm mất mặt nữa, đi về đi." Đúng lúc này có một người áo đen tách đám người ra hướng về Tiêu Phàm đi tới, trong mắt đều là khinh miệt cùng xem thường.

Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn hắc y lão giả, liếc mắt liền nhận ra hắn, hắn chính là tên quản gia một mực phụ trách sinh hoạt thường ngày của Tiêu Phàm: Tiêu Trung.

"Đồ phế vật, còn không đi?" Thấy Tiêu Phàm không để ý tới hắn, thần sắc trong mắt Tiêu Trung càng ngày càng băng lãnh, ngay cả xưng hô Tam Thiếu Gia đều không gọi, trong lòng nổi giận mắng: "Thực không biết vì sao Tộc Trưởng đại nhân lại chiếu cố tên phế vật này như thế, tên này quả thất là sống chật chỗ chết chật đất."

"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!" Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, chậm rãi đứng dậy, con ngươi vô cùng băng lãnh, bản thân cỗ thân thể này mặc dù bị kêu là đồ bỏ đi suốt chín năm, nhưng tốt xấu vẫn là Thiếu Chủ của Tiêu gia, tôn tử của Tộc Trưởng Tiêu gia, há có thể để một tên hạ nhân nhục mạ?

Hơn nữa, kiếp trước hắn vốn chính là một người cực kỳ cường thế, bằng không cũng không có khả năng một mình một tay dựng nên cơ nghiệp, ai nhìn thấy hắn cũng đều cung cung kính kính, lão bất tử này vậy mà vô lễ với hắn như thế, hắn không giận mới là lạ

"Ta nói ngươi là phế vật!" Tiêu Trung cơ hồ gằn từng chữ một, mảy may không đem tam thiếu hắn để trong mắt, một tên phế vật không cách nào thức tỉnh Chiến Hồn, trong gia tộc căn bản không có bất kỳ cái gì địa vị gì.

"Ba!"

Vừa dứt lời, một đạo thanh âm thanh thúy vang lên, Trên mặt Tiêu Trung xuất hiện năm dấu tay màu đỏ rực rõ ràng.

Một tát này không chỉ đem Tiêu Trung đánh cho hồ đồ mà còn đem những người khác dọa cho thất điên bát đảo, hiện tại tên phế vật này cũng dám động thủ với quản gia?

Quan trọng là tốc độ của Tiêu Phàm vừa rồi đều làm cho bọn hắn nhìn trân trối! Tiêu Trung dù sao cũng là Chiến Linh trung kỳ, hắn lại bị một tên ngay cả Chiến Hồn đều chưa thức tỉnh tát cho một cái.

Chẳng biết tại sao trong lòng mọi người đều dâng lên hàn ý, ánh mắt Tiêu Phàm vừa rồi làm tim bọn hắn đập nhanh một trận, hắn như hoàn toàn trở thành một người khác vậy!

"Chiến Hồn thức tỉnh, U Linh Chiến Hồn làm cho ta trong nháy mắt đột phá đến Chiến Linh trung kỳ, tên này trong thời gian chín năm mặc dù được xưng là phế vật nhưng vẫn kiên trì tu luyện, sức mạnh và tốc độ của cổ thân thể này rất nhanh đã thích ứng được với năng lực Chiến Linh trung kỳ!" Tiêu Phàm trong lòng cũng rất kinh ngạc, tốc độ vừa mới bộc phát rõ ràng so với Chiến Linh trung kỳ bình thường nhanh hơn rất nhiều, khó trách Tiêu Trung cũng không kịp chuẩn bị.

"Làm nô tài phải có bộ dáng của nô tài, chủ tử đánh ngươi một cái, trong lòng ngươi nên cảm kích mới phải." Tiêu Phàm lạnh lùng trừng Tiêu Trung, hắn chuẩn bị phất tay áo đi.

"Đứng lại!" Tiêu Trung phẫn nộ kêu lên, "Ngươi cài đồ con hoang này, phế vật đi không ai nuôi, ngươi dám đánh ta? Ngươi biết ta là ai không?"

Tiêu Phàm không nói, từng bước một đi về hướng Tiêu Trung, con ngươi đen kịt vô cùng băng lãnh, kiếp trước thân nhân hắn mất sớm, một kiếp

này hắn vẫn không có gặp qua cha mẹ mình. Lời nói của Tiêu Trung không thể nghi ngờ đã động đến nỗi đau trong lòng của Tiêu Phàm, cũng làm lửa giận trong lòng hắn nổi lên.

Tiêu Trung nhìn thấy con ngươi đen kịt của Tiêu Phàm đang bộc phát khí thế, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, ánh mắt đáng sợ kia của Tiêu Phàm giờ phút này nào giống một kẻ phế nhân.

"Ngươi bất quá là một tên phế nhân, lẽ nào ta còn sợ ngươi sao?" Tiêu Trung lấy dũng khí, sau lưng hắn đột nhiên hiện lên hư ảnh một đầu Hắc Lang đang há to cái miệng như chậu máu cắn tới hướng Tiêu Phàm.

"Nhất Phẩm Chiến Hồn Hắc Phong Lang?" Tiêu Phàm trong mắt lóe lên vẻ dữ tợn, ý nghĩ hơi động, sau lưng đột nhiên hiện ra một đạo hư ảnh đen kịt, một cỗ hàn khí cuồng bạo xuất ra.

Trong chớp mắt, Tiêu Phàm cảm giác lực lượng toàn thân tăng vọt, trong lòng kinh ngạc, mức độ cường đại của U Linh Chiến Hồn vượt qua hắn dự liệu, Tinh Khí Thần của hắn trong nháy mắt tăng đến cực hạn, cho dù Chiến Linh hậu kỳ, thậm chí Chiến Linh đỉnh phong giờ phút này Tiêu Phàm cũng dám chiến một trận.

U Linh Chiến Hồn ngưng tụ thành một cái lợi trảo to lớn hướng về Hắc Phong Lang gào thét đến, móng vuốt sắc bén dị thường, Hư ảnh Hắc Lang đột nhiên tan vỡ hóa thành một trận hắc vụ tiêu tán trong hư không.

Tiêu Trung hét thảm một tiếng, máu tươi trong miệng phun ra, sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

"Chiến, Chiến Hồn?" Đám người kinh hãi nhìn bóng đen sau lưng Tiêu Phàm, da đầu có chút tê dại, tên này không phải phế vật sao? Làm sao có thể thức tỉnh Chiến Hồn cường đại như thế!

Tiêu Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Trung, khinh thường nói: "Ta biết ngươi là ai, không phải là một con chó sao? D(ộng một cái liền cắn Chủ tử, lưu ngươi lại làm gì!"

"Hắn là một con chó, nhưng cũng là chó của Tiêu Thiên ta, đánh chó còn phải nhìn mặt chủ nhân, chó của ta khi nào đến phiên phế vật ngươi đến giáo huấn?" Đột nhiên từ phía sau đám người truyền đến một đạo âm thanh.