“Tiểu Cố, vứt hộ tôi với.”
Lúc cô nói câu này, Tiểu Cố liền lùi lại, không có phản ứng gì.
Trên dưới toàn thân như đều là những con chữ “đừng nói chuyện với tôi” được viết hoa in đậm to tướng.
Sở Dư cũng không để ý mấy, đuôi mắt cong lên, lại đẩy cậu thêm cái nữa, “Tiểu Cố, vứt hộ tôi với nha.”
Lại còn “nha” nữa chứ!
Thật… Thật là đáng yêu…
Cố Thần không tự chủ được đưa tay ra, lúc lấy rác hình như Sở Dư cũng không chú ý, tay cô nhẹ nhàng chạm vào tay cậu.
Hai tay chạm vào nhau, Cố Thần mới kịp phản ứng lại, cứ như bị bỏng vậy, thu tay về cái vèo.
Đống rác đập vào thành thùng rác, lại lăn lộc cộc lộc cộc bên chân cậu.
Sở Dư phụt một tiếng rồi khẽ bật cười.
Cố Thần xấu hổ muốn chết, đúng là tức chết đi được!
Bây giờ cô còn dám cười cậu nữa chứ!
Hai ngày nay cậu ở nhà đứng thử nghiệm trước gương không biết bao nhiêu lần, chỉ cần vừa nghĩ tới Sở Dư, nghĩ đến lúc mình uống say… ôm eo cô rồi cứ nói thích cô suốt, còn mặt dày gọi cô là vợ, sau đó lại thoải mái tiết lộ bí mật của mình cho cô biết, buổi trưa còn nghiêm túc bảo để cho cô ngủ ở phòng cho khách nữa chứ.
Cậu liền cảm thấy cả người không tốt, trơ mắt nhìn người trong gương từ trên xuống dưới đều đỏ hết cả lên, cứ như con tôm luộc ấy, còn tỏa ra hơi nóng nữa chứ…
Huống chi là lúc thấy cô…
Cố Thần lấy khăn quàng choàng lên, cắn răng nhắm mắt lại không nhìn sang bên kia, lấy phấn vẽ lên, mò mẫm run tay vẽ cho đường giới hạn to hơn một tẹo.
Đúng là xấu hổ đúng là xấu hổ đúng là xấu hổ đúng là xấu hổ.
Sở Dư nhìn những đường vẽ ngoằn nghoèo trên bàn, không nhịn được mà phụt một tiếng rồi bật cười.
“Tiểu Cố, cậu vẽ lệch rồi kìa ~” vừa nói cô vừa đẩy tay cậu ra, “Ở chỗ này này ~”
Phấn trong tay đột nhiên bị gãy thành mấy đoạn, giọng nói của thiếu niên đột nhiên cao lên, “Tôi tôi tôi thích vẽ lệch như thế đấy, không được hả?”
Giờ nghỉ giữa tiết cũng chỉ có 10 phút, đi vệ sinh một chuyến rồi quay lại, cũng không còn bao nhiêu thời gian.
Chuông vào học vang lên.
Giáo viên vào lớp, cảm giác được người bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, mặc dù tư thế ngồi vẫn còn lệch ra ngoài như cũ, nhưng rõ ràng đã thả lỏng hơn so với lúc nãy.
Đuôi mắt Sở Dư hơi cong.
Giáo viên đứng trên bục nói, “Khai giảng cũng đã được hai tuần rồi, tiết này chúng ta sẽ cùng kiểm tra lại những kiến thức đơn giản đã học, tôi sẽ ra một bài kiểm tra…”
Lớp học đột nhiên náo động hết cả lên.
“Không muốn đâu thầy ơi… Mỗi tháng kiểm tra mỗi lần đã mệt lắm rồi, còn thêm làm gì nữa vậy thầy ơi!”
“Còn phải dạy quá giờ nữa, mà thời gian ăn cơm lại không có…”
Ồn ào náo loạn cũng vô ích, thầy liền đưa một xấp đề cho lớp trưởng, để lớp trưởng phát xuống dưới.
“Được rồi,” thầy giáo vỗ tay, cười híp mắt, “Số câu hỏi trong bài kiểm tra cũng không nhiều lắm đâu, các em mau làm đi, làm xong sẽ nghỉ luôn chứ tôi không dạy quá giờ.”
Sở Dư và Cố Thần cũng không nói gì.
Lúc làm bài kiểm tra, Cố Thần cuối cùng cũng chịu kéo mũ của cậu lên, để lộ ra đôi mắt.
Chỉ là dù thế nào cũng không dám nhìn sang bên cạnh.
Tai có thể nghe được tiếng sột soạt bên cạnh, cậu giữ nguyên một tư thế không hề thay đổi, Sở Tiểu Dư đang làm gì nhỉ…
Cô ấy có đang nhìn mình không ta? Hình như đang vẽ mình đúng không? Có đang cười nhạo mình không nhỉ?
Chỉ mới một tiết trôi qua thôi mà cứ như đã lâu lắm rồi vậy.
Cuối cùng cũng tan học, Cố Thần liền quay đầu, “Háo Tử, cậu đói không, trưa nay chúng ta cùng đi ăn cơm…”
Mặt Tôn Hạo Quảng đần ra, sao hôm nay nhị ca của cậu lại có lòng nghĩ đến cậu đầu tiên vậy, bỗng dưng muốn khóc…
Không dễ gì đâu…
Cậu còn chưa lên tiếng, Sở Dư đã cười híp mắt gật đầu, đặt bút xuống, “Được.”
Người thiếu niên cứng đờ, “Không phải cậu không thích thức ăn ở trường sao?”
“Đúng vậy,” cô cười, “Trùng hợp thật, hôm nay đồ ăn trưa của tôi cũng được đưa đến trường.”
Sáng sớm hôm nay cô vẫn còn đang tức giận, cho nên không tính trở về tiểu khu để hai người ăn cơm chung với nhau, giờ trùng hợp thế này…
Cậu có thể… có thể rút lại câu nói kia sao?
…
Lớp trưởng thấy bọn họ đều đứng lên, liền tới thu bài kiểm tra.
Sở Dư cầm hai bài đưa cho lớp trưởng.
Lớp trưởng cảm kích nhìn cô cười, lúc đang cúi đầu sửa lại hai bài kiểm tra để đem lên nộp.
Thì đột nhiên lại ngẩn hết cả người.
Sau đó nhìn về phía Cố thiếu đang che mặt như muốn nói gì đó rồi lại thôi, sau đó lại nhìn sang Sở Dư một tẹo, có chút khóc không ra nước mắt.
Không biết mình nói cái này thì… thì liệu ngày này năm sau có phải là ngày giỗ của mình không nhỉ?
Tôn Hạo Quảng đưa bài đến, không để ý lắm liền giục một chút, “Sao đấy, nói đi.”
Lớp trưởng cắn răng, “Cố thiếu, bài của cậu… sửa lại một chút.”
Về lý mà nói, chữ Cố thiếu xấu, mọi người trong lớp ai cũng biết, đặc biệt là lúc lớp trưởng phát bài và thu bài giúp thầy, có nhìn kiểu gì cũng chẳng thể nhìn ra chữ của Cố Thần, thật là có muốn quên cũng không thể quên được…
Vậy nên cậu mới vừa nhìn một cái đã nhận ra bài phía trên chính là bài của Cố Thần.
Nhưng…
“Gì?” Cố Thần cầm bài thi nhìn, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, liền đưa lại, bây giờ cậu chỉ muốn ra khỏi đây, cứ cảm thấy chỗ ngồi này ở đâu cũng là hơi thở của Sở Dư.
“Cố thiếu,” lớp trưởng nói một cách khó khăn, “Cậu nhìn tên cậu…”
Nhưng mà… Nhưng mà mẹ nó cậu ghi tên là Sở Dư mà!
Mệt tim dễ sợ!
Hai chữ này cậu còn cố gắng viết thật đẹp, từng nét bút ngay ngắn, hoàn toàn không giống với phong cách trước kia của cậu, lớp trưởng có muốn vờ như đọc không hiểu cũng không được.
“Hả?” Sở Dư cúi đầu lại gần.
Cố Thần cũng cúi đầu nhìn, người cứng đờ, liền lấy bài kiểm tra nhét vào tay lớp trưởng, “Cậu đổi giúp tôi đi!”
Sau đó xoay người lại, giống như có quỷ đang đuổi ở sau lưng vậy, thẳng tay kéo Sở Dư đi.
Tôn Hạo Quảng lén đến gần, liếc xem bài thi…
“…”
Cậu có một câu không biết có nên nói hay không.
——
Sau khi cậu ra cửa, ánh mắt của anh cậu trông rất phức tạp.
Đến khi đến nhà ăn vẫn chưa bình thường trở lại.
Cố Thần chủ động đi lấy cơm, lúc đến ăn cơm, vài người ngồi xuống.
Lúc này trong nhà ăn rất đông, người đến người đi, không biết chuyện gì, một người đi ngang qua Sở Dư, không cẩn thận đυ.ng phải người bên cạnh, mặc dù cậu phản ứng rất nhanh, nhưng canh của người kia vẫn hất vào tay Sở Dư một ít.
Cố Thần nhanh chóng rút một tờ giấy đắp trên tay Sở Dư.
“Đi đứng kiểu gì thế!” Giọng cậu lạnh băng, cứ như mưa đá vậy.
Bát canh đó vẫn còn nóng!
“Xin lỗi cậu, thực sự xin lỗi cậu!” Bạn nam kia run rẩy, nhanh chóng nói xin lỗi, “Không phải tôi cố ý đâu, lúc nãy không hiểu sao lại bị trượt chân, á, cậu không sao chứ?”
Không sao cái gì chứ! Người bị nóng đâu phải cậu!
Cố Thần còn muốn nói gì đấy thì Sở Dư đã kéo Cố Thần lại, quay sang lắc đầu với bạn học kia, “Không sao, mình không sao.”
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thần, nhẹ nhàng cười, giọng nói dịu dàng, “Canh không nóng, cậu đừng lo.”
Cậu ấy cũng không cố ý, vả lại canh cũng không nóng, lau một chút là được rồi.
Cố Thần đang tức giận bỗng nhiên cứng lại, cả người cứng ngắc. Mặc dù còn bực, nhưng sao lại không thể nổi cáu ra được nhỉ…
Thật là mềm…
Bạn học kia xác nhận cô không sao thêm lần nữa, nhìn người bên cạnh đang dần hạ hỏa, sờ mũi, nhanh chóng rời đi.
Mẹ nó, cứ như suýt chút nữa là chết luôn ở trong đấy luôn rồi.
Ôi dào, sau này đi đứng phải cẩn thận hơn mới được.
…
Sau khi bạn nam kia rời đi, Sở Dư lau sạch canh trên tay, nhưng vẫn có cảm giác nhớt nhớt của dầu ăn, đành đặt đũa xuống đi vào phòng vệ sinh một chuyến.
Tôn Hạo Quảng thấy hết mọi chuyện, yên lặng không nói lời nào.
Không phải nói là không định nói chuyện cùng Sở Dư sao?
Không phải nói là cách xa cô ấy sao?
Vừa có chuyện một phát là nhanh hơn ai hết… Cậu còn có thể nói gì?
Cậu đặt cược, nhị ca cậu mà chịu được qua tối nay coi như cậu thua!
Cùng lắm là đến lúc tan học vào buổi chiều thôi!
Trong nhà ăn có nơi rửa tay, chỉ là bây giờ hơi đông, nên Sở Dư cũng phải đứng đó đợi.
Nhìn Cố Thần chỉ tháo khẩu trang ra, lúc ăn cơm còn vén khăn quàng lên, Tôn Hạo Quảng nhẫn nhịn, “Nhị ca, anh không thấy nóng sao?”
Thật ra cậu cũng muốn nói, không cần che thì bọn họ cũng đã thấy hết cả rồi…
Nhưng mà, không dám…
Thấy Sở Dư vẫn chưa quay lại, cậu khuyên, “Bây giờ đông như thế, chắc Sở Dư phải đợi lâu đấy, anh có thể tháo khăn quàng ra một lát cho mát.”
Cậu thực sự không thể quen được việc phải nhìn hình tượng như này của nhị ca.
Cố Thần nghĩ một lát, liền tháo mũ và khăn quàng xuống, thậm chí còn ném ra xa, cầm khăn ướt lên lau trán và mồ hôi trên cổ.
Nói thật, nóng chết đi được.
Ngược lại Tôn Hạo Quảng lại ngạc nhiên một phen, không nhịn được mà thấy có chút đáng tiếc, “Nhị ca, sao mặt anh…”
… Không đỏ.
Lời còn lại biến mất khi nhìn vào mắt Cố Thần, cười ha ha hai tiếng, cầm tờ rơi bên cạnh lên làm quạt, ân cần quạt sang, “Quạt gió quạt gió…”
Lúc này Cố Thần mới di chuyển tầm mắt.
Vốn chỉ nghĩ đến Sở Tiểu Dư mới có thể… Vừa nãy bị người kia dọa một phen, chỉ mãi lo lắng, ai còn nghĩ đến chuyện xấu hổ này nọ nữa…
Cậu bắt đầu ăn cơm nhanh như một vị thần, ăn xong trước thì còn có thể đeo cái l*иg “an toàn” vào… sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Do dự một hồi, nhíu mày một cái, nhỏ giọng nói, “Lát nữa cô ấy quay lại đừng quên nhắc tôi đấy.”
“Vâng.”
—— Sợ quá mà.
Mặt Tôn Hạo Quảng thờ ơ.
Chỉ là bọn họ vẫn chưa nói xong thì đã nghe có người nhẹ giọng nói, “Nhắc gì vậy?”
Tôn Hạo Quảng ngẩng đầu lên nhìn về phía người đang nói theo phản xạ.
Nhưng Cố Thần lại cúi đầu thấp hơn.
Sở Dư ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm đũa lên, nhìn về phía Cố Thần.
Giống như đang nghĩ đến cái gì, gò má bỗng hơi ửng đỏ.
Tôn Hạo Quảng nhìn theo tầm mắt cô nhìn về phía nhị ca, không tự chủ được mà hỏi, “Đũa của nhị ca… Làm sao vậy?”
Sao lại nhìn đũa chằm chằm rồi đỏ mặt thế?
Cố Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt Sở Dư.
Sau đó lập tức làm rơi đũa.
—— Anh nói cho em một bí mật… Anh đã lén đổi…
Giọng nói cao vυ't, thẹn quá hóa giận, “Sở Tiểu Dư cậu nhìn cái gì! Lần này tôi không có lén đổi!”
Cậu cũng đâu phải lén đổi nhiều lần đâu chứ!
Sau đó dường như nhận ra mình vừa nói cái gì, mặt liền bắt đầu bốc khói, “Nhìn cái gì chứ!”
Mọi người bên cạnh: …
Tôn Hạo Quảng: …
Tác giả có lời muốn nói:
Tôn Hạo Quảng: Không, tôi sửa lại, nhị ca tôi chịu được đến buổi chiều coi như tôi thua!