Bí Mật Của Ảnh Đế

Chương 64

Series

này kể về vai nam chính là một bác sĩ đa khoa nội trú, liên tục gặp phải chuyện ma quái trong bệnh viện, bởi

lúc trước đã từng xuất bản hai cuốn tiểu thuyết, lúc Lạc Ninh viết sách mới càng thêm thuận buồm xuôi gió.

Rạng sáng mỗi ngày cậu sẽ đúng giờ post một chương lên Weibo. Dần dần, có không ít độc giả yêu thích thể loại tâm linh hồi hộp tìm tới Weibo của cậu, những độc giả này không hề biết quan hệ giữa cậu và Tần Dịch Tắc, cũng không biết vụ bức ảnh trước đây, chỉ vì đơn thuần yêu thích bộ tiểu thuyết phong cách đặc biệt này, ngày nào cũng thúc giục cậu cập nhật Weibo.

Mãi đến tận cuối tháng năm, bộ đầu tiên – “Thi Thể Biến Mất” vừa kết thúc, Weibo của Lạc Ninh đột nhiên nổi như cồn.

Bởi vì cuốn tiểu thuyết này của cậu được rất nhiều người chia sẻ và đề cử, những người này không phải thủy quân Lạc Ninh mời tới, chỉ là xem xong cảm thấy rất khá nên tự giác chia sẻ, lượt chia sẻ lớn dẫn đến “Oan Hồn Bệnh Viện” cứ thế mà thẳng tiến lọt top tìm kiếm.

Tuy rằng không thể so sánh với một số tin tức liên quan tới minh tinh lưu lượng cao trong giới như “Tần Dịch Tắc Tiêu Trác phim trường”, “Lâm Tô công chiếu phim”, nhưng mà, tác phẩm của một người mới, có thể tại leo lên top 30 bảng xếp hạng, đã vượt quá mong đợi của Lạc Ninh.

Vô số độc giả tràn vào, Lạc Ninh tận dụng thời cơ, ngay tối hôm đó đã đăng phần mở đầu của bộ thứ hai lên.

Nếu như nói bộ đầu tiên “Thi Thể Biến Mất” mang theo sắc thái khủng bố, vậy bộ thứ hai “Thang Máy Chết Chóc” chính là kinh dị, chương mở đầu vừa ra, rất nhiều độc giả tại khu comment biểu thị:

“Sợ đến nỗi tui hổng dám đi thang máy nữa!”

“Lạc Lạc cậu là ma quỷ đó à? Lúc viết mấy đoạn thế này không sợ sao?”

“Cuộn trong chăn run lẩy bẩy còn cố đọc, Tiểu Lạc Lạc nhất định là chân ái của đời tui!”

Cũng không thiếu độc giả thúc giục:

“Có bản lĩnh thì ra luôn 10 chương đi!”

“Vẫn chưa đủ, nhiều hơn vài chương nữa được không?”

“Tác giả không ra chương mới không phải biên kịch tốt!”

“Cậu không ra chương tôi tìm hacker phá quang não của cậu!”

Lạc Ninh nhìn khu comment trên Weibo ngày càng náo nhiệt, tâm tình vô cùng kích động —— hoàn toàn không ngờ tác phẩm của mình sẽ được nhiều người yêu thích đến vậy.

Trong suốt tháng sáu, ngoại trừ theo dõi quá trình cắt nối biên tập hậu kỳ của

, thời gian còn lại Lạc Ninh đều viết sách mới.

Tần Dịch Tắc bận rộn đóng phim, nhưng từ sáng tới tối vẫn đúng giờ video call nói chuyện với Lạc Ninh, Tần Dịch Tắc gặp chuyện gì thú vị ở phim trường, đều chia sẻ cùng Lạc Ninh, lúc Lạc Ninh viết sách nghĩ ra tình tiết nào hay hay, cũng sẽ nói cho Tần Dịch Tắc, hai người không giấu giếm nhau chuyện gì, tuy rằng tạm thời phải chia cách, nhưng trái tim bọn họ vẫn luôn kề cạnh.

Mãi đến tận cuối tháng sáu, công tác chỉnh sửa hậu kỳ cắt nối của

cuối cùng đã hoàn tất, bên phía studio IDO cũng phối nhạc xong. Lạc Ninh và Vu đạo cùng đến xem sản phẩm cuối cùng.

Vu Thành đem toàn bộ kinh phí tiết kiệm được dồn hết vào khâu xử lý hậu kỳ, mời tới đội ngũ chế tác được đánh giá rất cao trong giới. Bọn họ quay tổng cộng khoảng 2 tiếng 50 phút, trải qua khâu cắt nối biên tập, ghép lại, chỉ giữ 120 phút đầy đủ tinh hoa.

Hai tiếng ngắn ngủi, đem vụ án phức tạp thu gọn lại mà vẫn đầy đủ bày ra trước mắt khán giả, cộng thêm hiệu ứng và phối nhạc theo tình tiết, toàn bộ phim nhựa từ đầu tới đuôi, gắn kết, gần như không có một phút dư thừa, khán giả sẽ rơi vào trạng thái căng thẳng, bị tóm chặt bởi nhịp điệu dồn dập, kìm lòng không được phân tích cùng nam chính, từ từ vạch trần bí ẩn.

Sau khi Lạc Ninh và Vu Thành xem xong đều rất kích động, Vu Thành thở dài nói: “Đây là bộ điện ảnh hồi hộp kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất mấy năm gần đây!”

Người phụ trách hậu kỳ cũng cười nói: “Vu đạo, lời này của anh thật tự luyến quá đó!”

Vu Thành cười ha ha nói: “Không không, tôi đây là tự tin! Bô phim này của chúng ta nhất định sẽ nhận được rất nhiều khen ngợi, Tiểu Lạc anh cảm thấy thế nào?”

Lạc Ninh mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên, tôi cũng rất tự tin.”

Mới bắt đầu thì bất an, thấp thỏm, đến khi nhìn thấy thành phẩm cuối cùng, trái tim treo ngược của Lạc Ninh rốt cục đã có thể hoàn toàn buông xuống. Cậu biết, mặc kệ bộ phim này mang lại lợi nhuận ra sao, ít nhất, khán giả có thể cảm nhận được công sức của đoàn phim, ít nhất tác phẩm này của cậu đã dùng phương thức hoàn mỹ nhất để trình diện trên màn ảnh, lần đầu tiên đạo diễn mới và biên kịch mới cùng hợp tác, thế này đã quá đủ rồi.

Ngày 30 tháng 6, Chu Cẩm Vân đột nhiên mời Vu đạo và Lạc Ninh ăn cơm.

Thời gian dài không thấy Tiểu Chu, Lạc Ninh sắp không nhận ra cậu ta nữa rồi. So với dáng vẻ ngây ngô hồi vừa mới bước chân vào đoàn phim, bây giờ Tiểu Chu thành thục hơn nhiều, con mắt thẩm mỹ cũng nâng cao không ít, một thân quần áo thể dục nhìn qua trẻ trung đẹp trai rất có sức sống, chỉ có điều, lúc nhìn thấy hai người, nụ cười của cậu ta vẫn ngượng ngùng như trước.

Tiểu Chu nói: “Lê ca vừa nhận một bộ phim thần tượng thanh xuân cho em, sắp tới em phải vào đoàn rồi, nên muốn mời hai người một bữa cơm trước khi đi.”

Vu Thành khen: “Không tồi không tồi! Nhanh như vậy đã có việc rồi, xem ra, Lê Tân rất quan tâm đến cậu?”

Chu Cẩm Vân đỏ mặt nói: “Ừm, Lê ca đối xử với em rất tốt.”

Lạc Ninh mỉm cười cổ vũ cậu ta: “Tiểu Chu, Lê ca là một người đại diện rất có năng lực, tài nguyên trên tay anh ấy nhiều lắm, sau này cậu phải nghe lời anh ấy, dựa vào hình tượng của cậu, còn có thiên phú, nhất định sẽ sớm nổi tiếng.”

Chu Cẩm Vân mặt càng đỏ hơn, dùng sức gật đầu một cái nói: “Em biết. Cảm ơn Vu đạo và Tiểu Lạc lão sư đã mang cơ hội này đến cho em, nếu không có hai người, em không thể diễn tròn vai nam chính

, cũng sẽ không quen Lê ca, chiếm được nhiều tài nguyên tốt như vậy.” Cậu ta chủ động nâng ly rượu lên, ngại ngùng cười nói, “Em mời hai anh một ly! Chúc cho

của chúng ta đạt được doanh thu khổng lồ!”

Hai người phối hợp giơ ly rượu lên chạm một cái.

Trong giới giải trí, rất nhiều nghệ sĩ nổi rồi sẽ dần dần xa cách với những người bạn cũ, thế nhưng Tiểu Chu là người ăn quả nhớ kẻ trồng cây, trước khi tiến đoàn còn đặc biệt mời cơm Vu đạo và biên kịch, chỉ dựa vào phần tâm ý này, đã đủ để Lạc Ninh cảm thấy mình không nhìn lầm người, không phụ công mình giúp cậu ta.

Trong bữa ăn, Tiểu Chu chủ động hỏi tiến độ của

, Vu Thành rất hưng phấn nói: “Chế tác hậu kỳ xong xuôi rồi, nếu xét duyệt không có vấn đề thì cuối năm nay có thể công chiếu, đến lúc đó Tiểu Chu cậu còn phải phối hợp tuyên truyền đó.”

Chu Cẩm Vân hưng phấn gật đầu: “Nhất định!”

Bữa tối kết thúc, Vu đạo có việc đi trước một bước, Chu Cẩm Vân cùng Lạc Ninh song song ra khỏi phòng ăn, thừa dịp xung quanh không có ai, cậu ta lặng lẽ tiến đến bên tai Lạc Ninh nói: “Lê ca bảo em chuyển lời cho anh, nói Tần lão sư quay phim rất thuận lợi, nếu như anh muốn tới tham ban, anh ấy có thể sắp xếp.”

Lạc Ninh khẽ mỉm cười: “Đã biết.”

Tiễn Tiểu Chu xong, Lạc Ninh trở về biệt thự một mình.

Khoảng thời gian này, từ sáng tới tối cậu đều sẽ trở lại biệt thự viết tiểu thuyết, diện tích lầu ba rất lớn, còn có thư phòng, cậu có thói quen sáng tác trong không gian yên tĩnh, không có bất cứ ai quấy rầy, cậu có thể yên tâm viết tiểu thuyết.

Nhưng hôm nay bước vào trong nhà, nhìn biệt thự trống rỗng, trong lòng cậu đột nhiên có chút mất mát.

Tần Dịch Tắc không ở, luôn cảm thấy thiếu mất thứ gì đó. Tiểu Chu nhắc tới Dịch Tắc, càng làm Lạc Ninh thêm mong nhớ người kia.

Tuy rằng đêm nào cũng video tán gẫu, nhưng video có chân thực đến cỡ nào, cũng chỉ có thể nhìn thấy đối phương, chứ không thể chạm tới. Cậu rất muốn ôm Alpha nhà mình, rất muốn vùi đầu trong ngực Tần Dịch Tắc mà ngủ, sáng sớm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nghe Tần Dịch Tắc dùng giọng điệu trầm thấp, ôn nhu nói chào buổi sáng.

Lạc Ninh càng nghĩ càng phiền lòng.

Lên lầu ba, cậu mở quang não, làm thế nào cũng không bình tâm lại để mà sáng tác.

Lung tung viết xong một đoạn, cuối cùng không hài lòng xóa hết.

Suy nghĩ chốc lát, Lạc Ninh thẳng thắn đăng một bài thông báo: “Xin lỗi mọi người, Oan Hồn Bệnh Viện sẽ tạm dừng hai ngày, tôi có chút việc riêng phải xử lý.”

Phần lớn độc giả đều rất thông cảm, bảo cậu trước cứ đi xử lý việc riêng đi, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi hãy viết đại kết cục.

Tần Dịch Tắc cũng là một thành viên trong nhóm độc giả, trước khi ngủ hắn có thói quen đọc chương mới Lạc Ninh post lên, hôm nay đột nhiên thấy Lạc Ninh xin nghỉ, trong lòng nghi ngờ, lập tức gửi tin nhắn cho Lạc Ninh: “Việc riêng gì vậy? Không lẽ bên vương cung gọi em về?”

Lạc Ninh nói: “Không có. Phụ hoàng gần đây rất bận, không rảnh quản em đâu.”

Tần Dịch Tắc nghi ngờ hơn: “Vậy thì tại sao?”

Lạc Ninh đánh chữ trả lời: “Tại anh.”

“Em nhớ anh.”

Tần Dịch Tắc: “…”

Nhìn cửa sổ trò chuyện bắn ra hai hàng chữ, trái tim Tần Dịch Tắc bắt đầu nảy lên kịch liệt. Tên nhóc Lạc Ninh này chẳng biết hàm súc là gì, luôn trực tiếp như vậy, khiến Tần Dịch Tắc cũng tâm loạn như ma.

Lạc Ninh nói: “Dịch Tắc, em rất nhớ anh, en tới thăm anh được không?”

Thật ra Tần Dịch Tắc cũng rất nhớ Lạc Ninh, nhớ đến sắp phát điên, nhưng hắn là một “Alpha ủng hộ sự nghiệp của bà xã”, nên hắn mới không tiện đi quấy rầy Lạc Ninh. Hắn từ chỗ Lê Tân nghe ngóng được, hai ngày nay

đang đến giai đoạn chế tác hậu kỳ, Lạc Ninh và Vu đạo vẫn luôn quan sát toàn bộ quá trình, đang ở bước ngoặt quan trọng, hắn không thể yêu cầu Lạc Ninh đến đoàn phim tham ban. Bây giờ Lạc Ninh chủ động đề nghị, Tần Dịch Tắc vui vẻ đến không cách nào hình dung được: “Khi nào em qua đây, anh bảo Lê Tân sắp xếp.”

Lạc Ninh suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai đi.”

Tần Dịch Tắc lập tức gọi Lê Tân, bảo anh giúp Lạc Ninh an bài chỗ ở. Lê Tân khẽ thở dài, thầm nghĩ: Người đại diện như anh đây, không chỉ lo công tác cho cậu, còn lo luôn cả chuyện tình cảm của cậu, quả thật so với mẹ cậu còn mệt hơn.

Bất quá, thấy Tần Dịch Tắc vui vẻ, Lê Tân cũng rất cao hứng đi giúp hắn.