Lục Liễu Chi phát hiện từ sau khi nuôi mèo dường như mình càng bị ăn mắng nhiều hơn.
Thật ra mèo vẫn rất ngoan, mà dù sao bé con vẫn là động vật sống, chẳng thể giống món đồ chơi mua về không thèm nhúc nhích, nếu lỡ đánh rơi thứ gì trong lúc đùa giỡn cũng khó tránh khỏi, mỗi lần mèo nghịch ngợm, Lục Liễu Chi đều vội vàng nhận lỗi, thề thốt mình sẽ coi chừng mèo cẩn thận, chắc chắn không bao giờ tái phạm nữa.
Hôm nay lúc Lục Liễu Chi tan sở về nhà, nhìn thấy sắc mặt khó coi của Kiều Giản, cậu theo bản năng mà cảm giác được điềm xui, quả nhiên, Kiều Giản nhấc cầm, ra hiệu cậu đi xem thùng rác, Lục Liễu Chi chạy đến kiểm tra, bên trong toàn là mảnh gốm vỡ vụn sặc sỡ.
Cậu vô cùng căng thẳng, bởi vì cậu nhận ra chồng mảnh vỡ này hình như nằm trong bộ chén trà thủ công Kiều Giản rất yêu thích.
“Là nó đập bể sao…”
“Chả lẽ tôi đập hả?” Kiều Giản nói: “Lần trước cậu hứa thế nào, chắn chắn sẽ không để nó phá hoại nữa?”
“Xin lỗi xin lỗi” Lục Liễu Chi vội vàng nhận tội, “Hay để em mua lại cái khác cho anh nhé?”
“Tôi nghĩ tạm thời cậu chưa mua nổi đâu.” Kiều Giản lại gần, “Cái này bán theo bộ, không bán lẻ, hơn nữa theo tôi biết thì tiền của cậu đều đổ hết vào lego và game rồi nhỉ? Cậu có thói quen gởi tiết kiệm à?”
Lục Liễu Chi cảm thấy mỗi lần tình huống này phát sinh, cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui quách vào cho xong.
“Vậy chờ tháng sau nhận lương em đền cho anh.” Cậu khẩn trương nói: “Anh làm ơn đừng ném nó khỏi nhà mà, nếu anh cảm thấy phiền thì để em nhốt nó ở trong phòng…”
“Cậu đừng hoảng như thế, tôi lại chả ăn thịt cậu, qua đây.” Kiều Giản choàng vai cậu, “Nếu cậu chịu đổi chỗ làm, kiếm nhiều tiền chút nữa, chẳng phải lập tức liền giải quyết vấn đề sao? Riêng chuyện con mèo, nếu tôi đã cho phép cậu nuôi, vậy cậu phải tự gánh vác mọi trách nhiệm, tôi sẽ không hở tí là đòi ném nó đi, cậu có thể yên tâm, nếu sau này nó tiếp tục làm hỏng thứ gì của tôi, tôi chỉ cần cắt giảm tiền lương cậu thôi.”
Cứ như vậy Lục Liễu Chi mơ mơ hồ hồ mà đổi công tác.
Cậu luôn cảm thấy sai sai, lại chẳng biết mở miệng nói thế nào, bởi vì cậu tự biết mồm mép mình chắc chắn thua Kiều Giản.
Kỳ thực sau khi tốt nghiệp cậu vẫn cầm được phần offer rất tốt, cậu muốn thử sức ở nơi khác, khi đó Kiều Giản không nói gì, để cho cậu tùy ý, thích đi thì cứ việc, đáng lẽ Lục Liễu Chi đã qua phỏng vấn chuẩn bị nhận chức, nhưng Kiều Giản đột nhiên ngã bệnh nặng, bệnh suốt một tháng, cuối cùng cậu vẫn lo lắng, chỉ có thể lưu lại chăm sóc Kiều Giản, dĩ nhiên công ty bên kia sẽ không chờ cậu một tháng, Lục Liễu Chi bị sa thải. Lúc ấy Kiều Giản chẳng hề đề cập đến chuyện nộp hồ sơ qua công ty mình, hiện tại vô duyên vô cớ lại buộc cậu đi cho bằng được.
Sau khi từ chức ổn thỏa, rõ ràng tâm tình Kiều Giản không tệ, còn đặc biệt dành riêng một ngày dẫn cậu đi mua sắm, Lục Liễu chi hỏi đi làm và đi mua quần áo liên quan gì, trang phục chính thức cậu có sẵn rồi, không ngờ Kiều Giản lại hung hăng quát: “Mắc mớ gì nói nhảm nhiều quá vậy?!”
“Ờ…” Lục Liễu Chi nhỏ giọng đáp: “Sao anh quát em, anh có phải, có phải rất ghét em hay không…”
Đúng lúc đèn đỏ, Kiều Giản đạp phanh xe, mất kiên nhẫn gõ gõ tay lái, “Cậu cảm thấy thế nào?”
Lục Liễu Chi còn tâm trí nào lo cảm thấy nữa, cậu im lặng xoay qua chỗ khác nhìn cửa sổ, có một chú cún con ngồi trong chiếc xe Passat đỗ bên cạnh, cũng đem mặt dán lên cửa sổ nhìn ra ngoài, tâm trạng Lục Liễu Chi chợt vui vẻ hơn một chút.
“Hỏi cậu thì cậu bị chuột cắp mất mồm à?” Kiều Giản thúc giục cậu, “Trả lời.”
“Hở?” Lục Liễu Chi xoay đầu, “Gì cơ?”
“…”
Kiều Giản mặt lạnh kéo cậu đi đốt tiền, nhìn thấy cậu mặc hợp bộ nào đều khoa tay múa chân quẹt thẻ, Lục Liễu Chi cũng chả thụ sủng nhược kinh gì cho cam, cậu chỉ cảm thấy lo sợ, mặc dù Kiều Giản rõ ràng không phải là người hay tính toán tiền bạc, lúc trước bày vẽ như vậy cũng chỉ vì ép cậu từ chức mà thôi, nhưng cậu vẫn có chút khó xử.
Chẳng qua cậu không nói gì, nhiều một chuyện chuyện chi bằng ít một chuyện đi.
Mặt mũi Lục Liễu Chi rất khá, vóc người lại đẹp, chưng diện lên vô cùng bắt mắt, nhân viên cửa hàng liên tục khen cậu, Kiều Giản thoạt nhìn rất đắc ý, trông cứ như Lục Liễu Chi chính là con trai hắn.
Hết mua quần áo, Kiều Giản lại dẫn cậu đi ăn ramen, hai người ngồi đối diện nhau, Lục Liễu Chi nhìn hắn một chút, rồi lại cúi đầu xuống.
Ngồi bên cạnh là ba cô gái, có vẻ sắp ăn xong rồi, trước khi rời đi cứ luôn quan sát Lục Liễu Chi, trong đó có hai cô gái ngồi chung một chỗ không rõ nhỏ giọng nói gì, che miệng cười tủm tỉm với nhau.
Một lát sau, cô gái cột tóc đuôi ngựa kia đi tới, rất cởi mở đưa cho Lục Liễu Chi tờ giấy ghi chú, Lục Liễu Chi hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô, cô cười hết sức duyên dáng, “Tớ cũng có cái áo khoác giống hệt cậu đấy!”
Dứt lời, cô xoay qua chỗ khác đi ra ngoài với bạn, Lục Liễu Chi cầm tờ ghi chú lên, còn chưa kịp thấy rõ phía trên viết cái gì, đã bị Kiều Giản đoạt mất.
Cô gái đi tới cửa định ngoái đầu lại kiểm tra thì chứng kiến trọn màn này, bực bội liếc về phía Kiều Giản, lại bĩu môi, kéo bạn ra về.
“Lục Liễu Chi.” Kiều Giản nói: “Lần đầu tiên tôi bị người khác trợn mắt dã man như thế.”
“Dạ, đúng đúng.” Lục Liễu Chi nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tại sao khi không bạn ấy lại trợn anh chứ…”
“Bởi vì cô ta muốn cậu chủ động liên lạc, nhưng bị tôi cướp mất giấy ghi chú.”
Lục Liễu Chi vẫn luôn cư xử cẩn thận với loại vấn đề này, cũng chả dám nói lung tung, sau một lát mới hỏi: “Anh muốn uống nước chanh không, để em đi mua cho.”
“Đừng có đánh trống lảng.” Kiều Giản gõ bàn một cái nói, “Giả sử hôm nay chỉ có mỗi mình cậu thôi, nếu cô ta đưa giấy ghi chú hoặc xin số điện thoại của cậu, cậu tính làm gì hả?”
“Em cũng không biết làm gì hết.” Lục Liễu Chi vẻ mặt đầy bi thương, “Trời đánh tránh bữa ăn ai lại đi hỏi mấy chuyện này, ăn xong mì rồi hẳn nói, được không anh?”
Kiều Giản suy nghĩ một chút, nói: “Được rồi, tôi không hỏi.”
Lục Liễu Chi hơi ngạc nhiên vì hắn dễ dàng bỏ qua cho mình, bất an nhìn hắn một chút, Kiều Giản đâm chiêu lườm cậu, không biết đang suy nghĩ gì, Lục Liễu Chi muốn sang máy tự động mua nước ngọt cũng chả dám động đậy.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lục Liễu Chi vùi trong ổ chăn chơi game, Kiều Giản đứng ngoài ban công nói chuyện với ai đó, nói rất lâu mới cúp máy, đi tới cạnh giường.
Lục Liễu Chi kéo chăn che kín đầu, lập tức bị hắn xốc lên.
“Ngày mai còn đi làm, sao chưa lo ngủ?”
“... Ngày mai?” Lục Liễu Chi nói: “Không phải thứ hai ư?”
“Tôi nói ngày mai thì chính là ngày mai, ngủ mau.”
Lục Liễu Chi ờ một tiếng, tắt máy chơi game, Kiều Giản cũng nằm xuống, cậu bèn xoay qua ôm lấy cổ Kiều Giản.
“Lục Liễu Chi.” Tay Kiều Giản mò vào trong áo ngủ sờ lưng của cậu, “Cậu biết mình không thích phụ nữ từ bao giờ?”
“Không biết.” Lục Liễu Chi nói: “Em chẳng rõ nữa.”
“Vậy cậu phát hiện mình thích đàn ông từ bao giờ?”
“Cũng, cũng không phải rất yêu thích đàn ông.”
Kiều Giản trầm mặc một hồi, “Vậy cậu từng thích ai chưa?”
Còn chưa đợi cậu trả lời, Kiều Giản đã hung hăng bổ sung thêm, “Nếu cậu dám nói chưa từng thích ai hết, tôi sẽ ném cậu xuống cửa sổ ngay lập tức!”
“Trước giờ em chỉ, chỉ thích mỗi anh.” Lục Liễu Chi hấp tấp nói, “Thật.”
Kiều Giản cả người khoan khoái, đến gần hôn cậu.
Trong miệng Lục Liễu Chi có một cổ vị ngọt, chắc hẳn cậu mới đổi kem đánh răng. Kiều Giản rất thích, ôm cậu ngồi dậy, hai người tựa vào đầu giường hôn môi, Lục Liễu Chi cũng chả chuyên tâm mấy, luôn luôn vụиɠ ŧяộʍ liếc máy chơi game của mình, Kiều Giản cắn trên môi cậu, hàm hồ nói: “Nhìn tôi.”
Lục Liễu Chi nhìn hắn, một đôi mắt có con ngươi nhạt màu phản chiếu ánh sáng trong suốt.
Đột nhiên Kiều Giản rất tò mò rốt cuộc cậu đang suy nghĩ điều gì, trên thực tế hắn tò mò nhất chính là, vì sao Lục Liễu Chi có thể điềm đạm đến vậy, chẳng lẽ cậu cảm thấy chỉ cần mình tốt tính, mọi người cũng sẽ đối xử tốt đẹp với cậu sao?
“Hôm nay ngủ trễ xíu đi mà.” Lục Liễu Chi lại dòm ngó máy chơi game, “Chơi nửa tiếng thôi.”
Kiều Giản tắt đèn, kéo cậu vào trong ngực, “Ngủ.”
Chức vị mới của Lục Liễu Chi là biên tập viên, cậu không hiểu nổi vì sao Kiều Giản lại để cậu làm việc này, vì Lục Liễu Chi vốn xin vào bộ phận phát triển game, hiện tại một chút cũng chả liên quan, ở trong mùi vị không khí mát mẻ đặc thù của phòng làm việc mới suy nghĩ hồi lâu, Lục Liễu Chi đột nhiên nhớ ra, hình như cậu từng nói với Kiều Giản khoa chính quy của cậu là ngành tiếng Trung.
Ngày đầu tiên luôn thiếu thuận lợi, đến giờ nghỉ trưa Lục Liễu Chi bị Kiều Giản kéo đi giáo huấn nửa ngày, Lục Liễu Chi cứ mơ mơ hồ hồ, cậu thậm chí cho rằng phải chăng mình không phải cô nhi, mà cha mẹ cậu vốn là kẻ thù với nhà Kiều Giản, vì mạng sống nên mới biến cậu thành nơi để Kiều Giản trút giận, vậy sau này con trai cậu cũng sẽ làm bao cát cho con trai Kiều Giản ư, thật đáng thương quá đi…
“Nghĩ cái gì đấy?” Kiều Giản nói: “Ngẩng đầu.”
Lục Liễu Chi ngẩng đầu, quai hàm phồng ra một khối nhỏ.
“Thứ gì trong miệng vậy?”
“Kẹo mật ong.” Lục Liễu Chi nói: “Đồng nghiệp cho.”
Kiều Giản bóp mặt cậu, cuối đầu hôn xuống, thuận tiện cướp luôn cục kẹo.
“Không cho phép ăn đồ người lạ.” Kiều Giản nói: “Còn nữa không? Nộp lên.”
Lục Liễu Chi móc một đống quà vặt nhỏ trong túi ra, Kiều Giản liếc mắt, lại nhét trở về cho cậu.
“Hôm nay đến đây thôi.” Kiều Giản nói: “Buổi chiều chờ tôi về nhà chung, xong rồi, đi đi.”
Sau khi trở về Lục Liễu Chi nằm ườn lên bàn chơi game, có đồng nghiệp nữ bưng cà phê đến bắt chuyện với cậu, Lục Liễu Chi uống cà phê người ta, không thể không thả máy tiến hành một ít xã giao cần thiết, sau đó mới biết cô hóng được chuyện Kiều Giản giáo huấn mình, dù sao cậu với Kiều Giản cũng là hai tầng lớp khác biệt, chưa ai từng thấy boss tự tiến cử một thực tập sinh trẻ cả.
“Thật ra anh ấy là anh họ em.”
“Ồ.” Cô nàng kia nói: “Anh họ luôn dằn mặt cậu thế này à?”
“Bởi vì bố mẹ em mượn nhà anh ấy rất nhiều tiền…”
Cô nàng kia mặt đầy thông cảm nhìn cậu.
“Anh ấy sợ em, sợ em bỏ trốn, cho nên mới để em tới chỗ này làm, tiền lương của em đều phải nộp cho ảnh hết.”
Lục Liễu Chi suy ngẫm một chút, nói thêm: “Chị tuyệt đối không được nói cho người khác biết nha.”
Vì vậy còn chưa kịp chờ đến ca của mình, mọi người đều biết nam sinh mới đến thiếu Kiều Giản rất nhiều tiền, chẳng rõ rốt cuộc phải còng lưng làm miễn phí cho công ty bao nhiêu năm mới trả hết nợ nữa.