Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 45: Đồ Cưới

Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa ở nhà trưởng thôn bị mọi người vây quanh hỏi thật lâu, chờ về đến nhà cũng không thể yên tĩnh mà không ngừng có người tới cửa hỏi thăm chuyện sửa cầu. Bọn họ đều khẳng định chắc chắn đang nói thật. Dĩ nhiên những người đó cũng rất tò mò quá trình bọn họ bán bí phương được bạc, Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa lặp lại một lần lời đã nói giống lúc trước.

Tiêu Lê Hoa nói, nàng vốn không muốn bán bí phương kia, bởi vì đó là người ta dạy cho nàng. Nhưng hiện tại trong thôn có khó xử, vì mọi người nàng mới nhịn đau bán đi.

Người trong thôn nghe thấy thế lập tức lại cảm kích vợ chồng hai người thêm mấy phần. Nghĩ đúng vậy nha, bí phương có thể bán năm trăm lượng bạc, nếu giữ lại tự mình làm ăn đây chính là có thể kiếm bao nhiêu năm trăm lượng chứ, chỉ cần một thời gian ngắn mà thôi. Nhưng vì có thể lập tức lấy được năm trăm lượng bạc sửa cầu, vì người trong thôn, bọn họ chỉ có thể bán bí phương, thật sự chịu thiệt rồi. Năm trăm lượng bạc đó có thể khiến cả nhà bọn họ sống thật tốt, bọn họ cứ như vậy lấy ra, thực là người quá tốt.

“Tạ Tứ huynh đệ, Lê Hoa, lần này các ngươi đã làm được chuyện cực tốt, sau này các hương thân đều nhớ kỹ việc làm tốt của các ngươi.”

Dương Thảo lôi kéo tay Tiêu Lê Hoa lớn tiếng nói, mọi người nghe được tất cả đều lập tức ngươi một lời ta một câu phụ họa. Hiện tại trong lòng họ hai vợ chồng này chính là người tốt, sao còn có thể nói họ không tốt ah. Hơn nữa hai người này có bản lãnh như vậy, có thể không tiếc bỏ ra năm trăm lượng, nói không chừng còn có bản lãnh kiếm lại nha. Ai cũng đều thích kết giao với người có bản lãnh kiếm tiền, bọn họ cũng không ngoại lệ.

“Tiêu thị. Ngươi đã có bí phương có thể kiếm tiền như vậy, sao không sớm lấy ra? Ngươi là con dâu Tạ gia chúng ta, lại còn che giấu! Là tính sau khi ở riêng chỉ lo cho một phòng các ngươi trôi qua ngày thật tốt ah! Tạ gia chúng ta có chỗ nào thật xin lỗi ngươi, ngươi lại muốn giấu diếm như vậy!”

Không biết lúc nào Uông thị đã đi vào, không vui nói một câu. Bà ta thấy Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa được mọi người khen lại không hề có chút vui mừng cùng bọn họ. Hiện tại trong lòng bà ta đang tức giận như có lửa đốt người khó chịu. Khi nghe được Tạ Hữu Thuận lấy năm trăm lượng bạc ra sửa cầu, bà ta tí nữa thì một hơi không lên nổi, từ lúc đó tới giờ vẫn như vậy.

Năm trăm lượng đó, Uông thị đời này cũng chưa từng thấy qua. Bà ta nghĩ năm trăm lượng kia có thể mua bao nhiêu đất, có thể mua tòa nhà, mua cửa hàng ở trong thành rồi. Đến lúc đó bà ta cũng có thể tới trong thành hưởng phúc, làm sao còn phải ở lại chỗ nông thôn này, quản hắn khỉ gió trong thôn có cầu hay không. Hai người nhà lão Tứ lại cứ thế ném đi năm trăm lượng. Uông thị nghĩ tại sao mình lại sinh ra tên phá sản như vậy, làm sao lại cưới về một đứa con dâu xui xẻo như thế chứ?

Mọi người đều nhìn Uông thị đứng ở cửa lớn, thấy đi theo phía sau bà ta còn có Phương thị và Lý thị.”Tạ Tẩu Tử, Hữu Thuận và vợ Hữu Thuận cũng đang làm chuyện tốt mà. Ngươi đỏ mặt tía tai đến nói nhao nhao như vậy, là mất hứng bọn họ dùng tiền sửa cầu cho thôn chúng ta à?”

“Ta xem đúng là vậy, một người bình thường keo kiệt, làm sao bỏ được năm trăm lượng bạc, nghe được bạc kia không rơi tới trong tay mình không chừng rất khó chịu.”

“Thím Tạ, việc này là thím không đúng, sửa cầu lót đường là việc thiện lớn, thím cũng không thể ngăn cản.”

Người trong sân, ngươi một lời ta một câu nói chuyện, hai người Tạ Hữu Thuận đưa tiền sửa cầu cũng không thể để cho Uông thị quấy rối nên toàn bộ mọi người đều nói Uông thị không đúng.

Uông thị vừa nói một câu đã khiến nhiều người phản bác như vậy, cái mặt già có chút tức giận.Phương thị vội đứng ra nói mẹ chồng nàng ta không phải ý này, cũng không phản đối sửa cầu cho thôn. Chẳng qua mất hứng Tiêu Lê Hoa gạt người trong nhà chuyện quan trọng như vậy nên mới tới hỏi.

Mọi người vừa nghe lời này đều nhìn về phía Tiêu Lê Hoa, có người cũng thật sự nghĩ như vậy. Trong tay con dâu có phương pháp tốt lại không nói, cũng khó trách mẹ chồng tức giận. Cũng có người cho rằng công thức kia là của Tiêu Lê Hoa, nàng muốn nói thì nói, không muốn nói cũng không sai, đổi thành bọn họ cũng sẽ nguyện ý ở riêng rồi mới lấy bí phương ra kiếm tiền.

Tạ Hữu Thuận nói với Uông thị: “Nương, bí phương này là người khác dạy cho vợ con thì chính là của nàng.”

Uông thị trừng Tạ Hữu Thuận nói: “Nàng đến nhà chúng ta chính là người của nhà chúng ta, đồ đạc của nàng chính là đồ của Tạ gia chúng ta!”

Lý thị ở một bên chen vào: “Đây là sợ chúng ta đi theo phát tài ah, nghĩ một người muốn trèo cành cây cao tình nguyện chịu nghèo cũng không nói ra biện pháp kiếm tiền, thật quá hẹp hòi mà.”

“Lý thị, sao ngươi còn có mặt mũi tới nơi này? Không phải đã nói không cho ngươi tới nơi này sao? Làm sao, lần trước tới trong nhà Lê Hoa lật đồ, đánh trẻ con. Lần này xem hai người bọn họ có tiền lại muốn tới vơ vét sao? Ngươi làm chị dâu có biết xấu hổ hay không vậy?”

Trương Liên Hương nói với Lý thị, nàng nói lời này đã mắng cả Uông thị và Phương thị cùng luôn, nhìn sắc mặt mẹ chồng nàng dâu ba người đỏ lên trợn mắt nhìn nàng, nàng cũng không hề quan tâm.

Lý thị thấy người trong thôn đều nhìn nàng, nói chuyện lần trước nàng tới đây lập tức lui về phía sau hai bước, trong lòng nghĩ Trương Liên Hương này thật đáng hận. Nhưng nàng ta căn bản không hề để ý chuyện không thể tới cửa.

Tiêu Lê Hoa nói: “Lúc ấy ta không nhớ ra được, cũng không có người hỏi ta có bí phương hay không. Nếu không phải có chuyện sửa cầu, ta còn không nghĩ tới đâu. Hơn nữa, đồ trong đầu ta đó chính là của ta, ta muốn nói thì nói, không muốn nói sẽ không nói. Chẳng lẽ còn phải nói ra sao? Nếu như tính rõ ràng, điều này cũng miễn cưỡng coi như đồ cưới của ta. Đồ cưới của ta, ta tất nhiên muốn tự mình giữ lại, cũng chưa nghe nói qua đạo lý giao cho nhà chồng. Nương, không biết ngài tức giận cái gì?”

Uông thị bị hỏi á khẩu không trả lời được, một lúc lâu mới nói: “Trong nhà trôi qua cuộc sống nghèo như vậy, ngươi cũng không thử nghĩ xem làm sao sống tốt hơn? Cũng không tin ngươi không nghĩ ra, ngươi chính là không muốn nói. Dù đây là bí phương của ngươi, để cho trong nhà đi theo dính chút lợi thì làm sao, ngươi ăn thịt còn không cho mọi người đi theo húp chén canh?”

“Mới vừa rồi có người nói ta luôn muốn có cuộc sống sung sướиɠ. Nếu ta thật sự nhớ ra bí phương còn có thể không lấy ra sao? Ta thật sự không có nhớ tới. Các ngươi trách lầm ta. Hiện tại ta nhớ ra rồi, đưa cho thôn sửa cầu, các ngươi không phản đối chứ? Phản đối cũng vô dụng, ta đã đáp ứng mọi người rồi, không thể đổi ý. Hơn nữa nhà này đã phân ra, hiện tại tiền này hai chúng ta có thể làm chủ.”

Tiêu Lê Hoa nói, trong lòng nghĩ may mà ở riêng rồi, nếu chưa ở riêng thật đúng là phiền toái. Bây giờ họ có náo nữa cũng vô dụng, đồ sau khi ở riêng không muốn cho sẽ không cho, không ai nói bọn họ không đúng.

Người trong thôn vừa nghe lời này lập tức ở bên cạnh nói giúp Tiêu Lê Hoa, rối rít nói Uông thị nhà các nàng đã phân ra, tay cũng đừng có duỗi quá dài.

Ba người Uông thị đang không biết nói gì, Tạ Phát Tài và mấy con trai tới, nghe lời mọi người nói trợn mắt nhìn Uông thị một cái, nói: “Hữu Thuận và vợ Hữu Thuận làm chuyện này rất tốt, bà không đến khen bọn họ, còn tới so đo vợ Hữu Thuận không sớm nói ra, thật sự không có chuyện gì làm sao, tất cả đi về nhà nấu cơm đi!”

Uông thị không phản đối, bị Tạ Phát Tài quở trách như vậy, bà ta thấy mất mặt nhưng cũng mượn bậc thang này để đi về. Phương thị và Lý thị cũng ngoan ngoãn đi theo mẹ chồng.

Tạ Phát Tài đi tới trước mặt Tạ Hữu Thuận, vui mừng nhìn hắn, khen hắn làm chuyện này rất tốt. Ba huynh đệ Tạ gia phía sau ông ta cũng rối rít tán dương.

Người trong thôn vừa thấy người Tạ gia đang nói chuyện đều vội vàng cáo từ rời đi, trong viện rất nhanh yên tĩnh lại.

Tạ Hữu Hòa chất vấn hỏi đầu tiên: “Tứ đệ, các ngươi thoáng cái lấy ra năm trăm lượng, món tiền lớn nha. Làm sao các ngươi lại bỏ được thế? Có phải trong tay còn có bí phương càng kiếm được nhiều tiền hơn hay không? Nói ra nghe một chút, chúng ta là người một nhà, muốn phát tài mọi người cùng nhau phát tài.”

Tạ Hữu Khang cũng nói: “Đúng vậy a, chúng ta đều là người một nhà, Hữu Thuận, đệ cũng không thể che giấu nữa.”

Tạ Hữu Thái đứng ở một bên không nói lời nào, hắn cũng không muốn chiếm lợi, cảm thấy đại ca, tam đệ nói chuyện thật khó nghe.

Tạ Phát Tài trông mong nhìn Tạ Hữu Thuận, ông nghĩ tới hiện tại trong nhà cũng thật sự không có tiền rồi. Nếu có thể có một con đường kiếm tiền cũng không tồi, cũng không phải muốn cướp, chẳng qua chỉ dính chút lợi mà thôi.

Tiêu Lê Hoa đã biết trước có thể như vậy, Tạ Hữu Thuận cũng đã sớm biết, hai vợ chồng sớm đã có chuẩn bị.Tạ Hữu Thuận nói: “Nếu bí phương có nhiều như vậy còn có thể gọi bí phương sao? Hơn nữa bí phương là người khác dạy cho vợ ta, cũng không phải của ta.”

“Nàng là vợ của đệ thì của nàng chính là của đệ đấy.”

Tạ Hữu Hòa nói, nhìn Tiêu Lê Hoa một cái, trong lòng nghĩ phụ nữ đến nhàchồng thì phải nghe lời đàn ông. Chỉ có điều Tiêu Lê Hoa cũng không phải nữ nhân dễ chọc. Hiện tại vừa nhìn thấy nàng trầm mặt nhìn hắn, Tạ Hữu Hòa nói cũng có chút chột dạ.

Tạ Hữu Thuận nói: “Sao có thể muốn đồ cưới của vợ? Tam ca, hình như huynh cũng không lấy đồ cưới của tam tẩu, đến bây giờ đồ cưới của tam tẩu vẫn ở trong tay tẩu ấy đấy thôi?”

Tạ Hữu Hòa bị chẹn họng, quả thật hắn không động được đồ cưới của Lý thị. Hơn nữa có đôi khi hắn buôn bán lời chút tiền cũng sẽ giao cho Lý thị, người khác muốn thì nói là đồ cưới của Lý thị, như vậy bọn họ có thể tích góp nhiều tiền một chút.

Lúc này Tiêu Lê Hoa nói: “Ta muốn giúp người nào thì sẽ giúp người đó. Bí phương là của ta, để cho ta cao hứng, ta sẽ giống như sửa cầu cho thôn không tiếc bỏ ra năm trăm lượng, lại khiến ta mất hứng, năm văn tiền cũng đừng muốn dựa vào ta mà có! Cha, lúc chúng ta ở riêng một đồng tiền cũng không được phân. Hiện tại tất cả sinh hoạt đều tự mình kiếm được, lúc ấy trừ nhị ca tới hỏi một tiếng cũng không thấy người khác tới hỏi, không nghe thấy có người nói kéo nâng chúng ta một cái. Hiện tại chúng ta tốn ít tiền vì thôn, các ngươi đều tới rồi. Nếu chúng ta không có bí phương khác, có phải các người còn nghĩ rằng nhà ta không giúp các ngươi hay không? Có phải muốn hận chúng ta hay không? Nếu thật sự như vậy, chúng ta cũng không có cách nào sống tiếp.”

Tạ Hữu Thái nói: “Tứ đệ muội, muội đừng vội, chúng ta không có ý tứ gì khác, muội nên sống thật tốtcùng Lão Tứ.”

Tạ Phát Tài vội vàng nói: “Vợ Lão Tứ, con không cần nghĩ nhiều, con và Hữu Thuận sống thật tốt, có năng lực giúp đỡ huynh đệ thì giúp, không có năng lực cũng không cần vội. Sắc trời cũng đã muộn, chúng ta còn muốn về nhà ăn cơm, ta đi trước đây.” Tạ Phát Tài vừa nói vừa gọi ba đứa con trai rời đi. Ông ta cũng không muốn đứa con trai thứ tư vừa mới trôi qua cuộc sống tốt một chú tlại làm ầm ĩ lên.

Tạ Hữu Khang, Tạ Hữu Hòa có chút không tình nguyện rời đi. Tạ Hữu Thái vỗ vỗ bả vai Tạ Hữu Thuận rồi cũng cùng đi theo.

“Mới vừa rồi, ta nói chuyện với cha chàng như vậy, chàng không tức giận sao?”Tiêu Lê Hoa hỏi.

“Không có chuyện gì, chỉ cần đừng thật sự khiến cuộc sống không thể sống tiếp là được.” Tạ Hữu Thuận nói, thật ra thì hắn cảm thấy mấy lời vừa rồi nương tử hắn nói thật sự rất hả giận.

Tiêu Lê Hoa cười cười, sau đó bắt đầu nấu cơm, giày vò một ngày như thế bụng đã sớm đói.

Ăn cơm xong, sắc trời đã tối, một nhà bốn miệng ở dưới ánh đèn nói chuyện một lát, sau đó nằm xuống, hai đứa bé trước tiên ngủ thϊếp đi.Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa nhẹ giọng nói chuyện. Nói xong hai người đều trầm mặc, trong đêm tối tay Tạ Hữu Thuận từ từ tìm kiếm cầm tay Tiêu Lê Hoa. Sau đó từng chút từng chút sờ lên phía trên, sờ tới mặt Tiêu Lê Hoa, hắn cảm giác mặt Tiêu Lê Hoa nóng bỏng tay.

Trái timTiêu Lê Hoa đập thật mạnh, có chút khẩn trương nhưng lại cũng có chút mong đợi. Dù sao đời trước nàng cũng là một phụ nữ có chồng. Hiện tại bên cạnh có một người đàn ông hợp ý nàng, nếu như đã tiếp nhận, nàng cũng không định đè nén chính mình.Tiêu Lê Hoa vươn tay.Trong bóng đêm, từ từ vang lên âm thanh ngượng ngùng, đêm dài đằng đẵng, xuân ý nồng thắm.