Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 39: Người của Thôn Thượng Cầu đến

Editor: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Lệnh phục lao dịch vừa ban ra, Thôn Hạ Cầu một mảnh trời u ám, sự vui sướиɠ của mùa thu hoạch cũng không còn, tất cả mọi người đang còn buồn phiền chuyện phải ra người hay ra bạc, người gom góp được tiền lại cam lòng tiêu tốn thì đưa tiền, không có tiền nhưng lại nghĩ để nam nhân trong nhà đi thì vay tiền bốn phía, còn có người không nỡ đưa tiền thì khẽ cắn môi quyết định đi.

Hai ngày nay người đi mượn tiền rất nhiều, nhưng lần này mỗi nhà đều có nam đinh phải đi, mỗi nhà đều gặp rủi ro, cho dù có người nguyện ý cho người khác mượn tiền, cũng không có tiền để cho mượn.

Nhà của Tạ Hữu Thuận ngược lại là không có ai mượn, ai cũng biết tiền của hắn là tiền được cho, chẳng qua cũng biết được hắn đã dùng toàn bộ số tiền ấy để mua dê, bò cùng ruộng đồng, bởi vì lúc trước sợ có người nhớ thương, cho nên cũng nói là đã sớm dùng hết tiền, về sau lại nghe Tạ Khánh Phong nói tiền mà nhà Tạ Hữu Thuận để dành lại sử dụng, đều đã cho hắn mượn hết rồi, thì càng không có người mở miệng.

Tiêu Lê Hoa nghĩ trong tay ca ca cũng có bạc, đoán chừng là không có việc gì, nhưng vẫn để cho Tạ Hữu Thuận đi đến thôn Thảo Đầu một chuyến để đưa tiền.

Ba ngày sau người của Huyện nha đến đăng ký, phàm là muốn nộp tiền thì nộp tiền, phàm là chuẩn bị cho người đi thì đăng ký tên tuổi, trong ngày này những người đó cũng đi cùng luôn.

Tiêu Lê Hoa không đi đến đó, Tạ Hữu Thuận đi, sau khi trở về thì sắc mặt trầm trọng, nhìn những nam nhân kia nguyên một đám măt ủ mày chau, người tiễn đưa bọn họ đều là người già, nữ nhân và trẻ nhỏ, một mảnh khóc than, trong lòng hắn cũng không chịu nổi. Tạ Hữu Thuận nói là đi ra đất làm việc, sau đó liền ra ngoài.

Trương Liên Hương và Ngọc Nương cùng đến, ngồi nói chuyện phiếm với Tiêu Lê Hoa, kể lại tình huống lúc đó, hai người cũng là than thở. Sau đó lại cảm thấy may mắn khi nam nhân trong nhà mình không đi, nếu không thì thật sẽ lo lắng gần chết.

Tâm tình của Tiêu Lê Hoa cũng càng thêm trầm trọng, nàng có thể đoán ra được tình cảnh này, cho nên nàng mới không đi đến đó xem, không phải người ta

cứ không tự mình trải qua là có thể thư thái, ai cũng không muốn thấy người bên cạnh mình sống trong đau khổ, thực tế trong số những người kia có cả những người rất chất phác thiện lương.

Loại không khí trầm trọng kia cũng nhạt đi chút ít khi những nam nhân đó đi được vài ngày, sau đó trong thôn lại náo nhiệt lên. Bởi vì chuyện lao dịch lần này mà có vài nhà đã phát sinh chuyện cãi nhau, chuyện tranh cãi ra người hay ra bạc, ai đi ai không đi như nhà của Ngọc Nương cũng không chỉ xảy ra ở một nhà của họ, mà cuối cùng, có năm nhà huyên náo nhất tính đến chuyện ở riêng, đã ở riêng thì phải xây nhà mới. Không phải tất cả mọi người đều có thể may mắn như Tạ Hữu Thuận, có thể mua được một căn nhà kiên cố, bọn họ chỉ có thể lợp nhà, dù là biết rõ mùa hè này vừa nóng lại vừa hay mưa, nhưng vẫn phải xây nhà.

Nam nhân trong thôn đi hơn phân nửa, những nam nhân còn lại đều được hoan nghênh, có giao tình dùng giao tình, không có giao tình thì dùng tiền công, các nam nhân trong thôn đều có chuyện để làm.

Tạ Khánh Phong xin một mảnh đất từ chỗ thôn trưởng, ngay tại trước nhà Tạ Hữu Thuận, ở bên cạnh nền nhà của Tạ Hữu Thái, vốn là bọn họ càng muốn ở cạnh nhà của Tạ Hữu Thuận hơn, nhưng mà Tạ Hữu Thuận đã mua hết toàn bộ khu đất bên cạnh rồi, đi xa hơn ở bên kia lại là một mảnh rừng trúc, cho nên chỉ có thể xây ở phía trước. Bọn họ đã chiếm hết mảnh đất phía trước rồi, trước nhà Tạ Hữu Thuận cũng đã chật cứng các nhà ở.

Hiện tại Tiêu Lê Hoa rất hài lòng với mảnh đất nhà mình, vừa lúc ở ven thôn, một bên là hàng xóm, một bên là rừng trúc, phía trước là nhà người quen, đằng sau là nhà bá phụ của thôn trưởng, đi về trước là thông với một mảng ruộng đồng, còn hướng phía sau là đi đến mảng đất cát trong thôn, sau đó lại có thể đi về phía núi lớn, thật là quá dễ dàng, nhưng lại thanh tĩnh.

Lần này Tạ Khánh Phong ở riêng cũng không tốt hơn lần Tạ Hữu Thuận mới ở riêng chút nào, trừ một chút đồ vật lẫn lộn trong phòng thì chỉ có ba lượng bạc. Ngay cả tiền xây nhà cũng phải mượn, Tạ Hữu Thuận cho mượn năm lượng, Vương Đại Sơn cho mượn năm lượng, mặt khác thì Dương Thảo và trượng phụ của nàng cũng cho mượn năm lượng. Bọn họ chuẩn bị xây một căn nhà gạch có hai gian, sau đó lại che thêm mấy gian phòng cỏ tranh.Vốn là bọn họ không định xây nhà gạch, thứ này phải dùng đến tiền, nhưng mà mấy người Tạ Hữu Thuận đều nói đã xây thì cứ xây thêm nhà gạch đi, nếu không chờ thêm hai năm nữa có tiền lại phải sửa chữa, vậy thì càng lãng phí tiền.

“Vậy thì đa tạ mọi người, ta nhất định sẽ cố gắng làm việc, nhanh chóng kiếm tiền trả lại cho mọi người.” Tạ Khánh Phong cảm kích nói, tuy người trong nhà khiến lòng hắn tổn thương, nhưng vợ và bằng hữu lại khiến cho hắn rất cảm kích. Hắn cầm bạc của ba nhà càng chú ý hơn.

Ngọc Nương cũng rất cảm động, cảm ơn Tiêu Lê Hoa rồi lại cảm ơn Trương Liên Hương, sau đó lại cảm ơn Dương Thảo.

Việc xây nhà nên thực hiện sớm không nên để trễ nãi, mấy nam nhân vừa thương lượng xong thì lập tức hành động, Tạ Hữu Thuận tìm nhị ca đến, nghĩ rằng chỉ năm người là đủ rồi, bọn họ đều có thể làm hết, chỉ cần cố gắng làm thì xây cũng nhanh thôi.

Những ngày này Tiêu Lê Hoa cũng giúp đỡ nấu cơm, bởi vì gần nhà, nên nàng làm cơm ngay tại nhà, cơm nàng nấu ăn rất ngon tất nhiên là nàng phụ trách công việc này.

Phòng cỏ tranh thì phải dùng đất phôi, trước làm đất phôi để phơi nắng ở một bên, rồi chuẩn bị cỏ tranh, sau đó lại đi xây nhà gạch, đợi đến khi xây xong hai gian phòng gạch thì đất phôi cũng có thể dùng được rồi, tiếp đó là đi che phòng cỏ tranh.

Năm đại nam nhân đều rất ra sức, trời vừa sáng đã khởi công, đến lúc trời tối mà vẫn còn làm, chỉ sợ trời sẽ mưa, mấy nữ nhân cũng đến giúp đỡ, rất nhanh đã xây nhà xong, nhà vừa xong thì trời lại mưa.

Mưa cũng không lớn, là loại mưa có thể ngồi thưởng thức, nhưng lại kéo dài liên tục không ngừng, mưa rơi một đêm vẫn chưa dừng lại.

“Trận mưa này đến thật là đúng lúc, nhà của Khánh Phong huynh đệ vừa xây xong thì trời đã mưa rồi, nếu buổi sáng hai ngày trước thì nóc nhà vẫn chưa lợp xong đâu.”

Tạ Hữu Thuận đứng ở bên cạnh nhìn mưa ngoài trời rồi nói.

Tiêu Lê Hoa đang dạy hai đứa con trai chơi cờ năm quân, nghe lời hắn nói thì ngẩng đầu cười nói: “Ông trời giúp người thành thật. Đúng rồi, mấy gian nhà đang xây trong thôn đã xây xong hết chưa?”

“Có một nhà còn chưa xây tường viên, có một nhà còn chưa xây xong nữa. Chẳng qua ta thấy sau khi trận mưa này đi qua thì sẽ là ngày nắng, đến lúc đó lại xây tiếp cũng được.”

“Cũng không biết những người đi ra ngoài kia thế nào rồi, hôm nay trời mưa, không biết ở chỗ bọn họ có mưa không. Nếu có mưa thì bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi một chút.” Tiêu Lê Hoa nghĩ đến những người bị ép đi lao dịch kia, trong nội tâm hi vọng những người này không cần chết ở bên ngoài.

Tạ Hữu Thuận nói: “Loại thời tiết này, những người đó vẫn phải làm việc.”

Tiêu Lê Hoa nghe xong thì im lặng, nhìn xem Tạ Hữu Thuận, lại nhìn nhìn hai nhi tử đã mập lên thêm một tí. Phải kiếm tiền, vĩnh viễn không được để loại tình huống bất lực thế này xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Nếu đời trước có tiền, nàng làm sao sẽ không giữ được con chứ, làm sao có thể dùng phương thức như vậy mà trở thành kẻ thất bại trong hôn nhân chứ? Đời này nàng tin tưởng sẽ không có loại tình huống đó xảy ra, nhưng nàng càng muốn bảo vệ cho gia đình nhỏ này.

Tạ Hữu Thuận thấy Tiêu Lê Hoa cúi đầu, mơ hồ cảm giác được tâm tình của nàng tựa hồ không tốt, thầm nghĩ chính mình sao lại đi nói mấy chuyện này với nàng chứ, hiện tại tính tình vợ không giống như trước nữa, không thể nghe chuyện những người kia chịu khổ. Về sau vẫn nên ít nói mấy chuyện này với nàng. Hắn liền vội hỏi nàng buổi trưa ăn cái gì để chuyển đi tâm tư của nàng.

Mộc Đầu ngẩng đầu chớp mắt to nói: “Nương, bụng bụng của con đói rồi.”

Thạch Đầu cũng ngẩng đầu, cậu bé cũng đói bụng.

Tiêu Lê Hoa sờ sờ đầu của các con rồi nói: “Các con muốn ăn gì nào? Nương làm cho các con ăn.”

Thạch Đầu lớn tiếng nói: “Con muốn ăn mì! Còn muốn ăn tương thịt băm mà nương làm!”

Mộc Đầu cũng gật đầu nói: “Con muốn ăn mì, còn muốn ăn thịt xào!”

“Được, nương đi làm cho các con ăn.”

Tiêu Lê Hoa đứng lên đi làm cơm, thời tiết mưa như thế này rất dễ đói, nàng cũng đói bụng rồi. Tạ Hữu Thuận đi theo vào phòng bếp hỗ trợ, hai người nhanh chóng đi qua bếp, cũng không ướt bao nhiêu. Tiêu Lê Hoa nhào bột, Tạ Hữu Thuận giúp đỡ cắt thịt, hiện tại trong nhà bọn họ thỉnh thoảng sẽ mua thịt, xương cốt cũng rất cần thiết, thức ăn Tiêu Lê Hoa làm rất ngon, mấy cha con đều rất thích ăn, ngay cả Trương Liên Hương, Ngọc Nương và Dương Thảo đều học được.

“Hữu Thuận, ta cần ít đậu nàng để làm tương, chàng nói là phải mua từ chỗ người trong thôn hay là lên thị trấn mua đây? Ta muốn ăn mì trộn tương (Tạc tương diện), tương ta làm ăn rất ngon đấy.”

Thời điểm nàng đang băm thịt thì nói với Tạ Hữu Thuận, nàng nghĩ lại lúc thu hoạch lúa mạch thì có đề cập đến tương, nhưng phản ứng của Tạ Hữu Thuận giống như chưa từng nghe nói qua, hiện tại nàng muốn dò xét một chút. Nếu thật là không có, nàng dự định sẽ làm tương này, lần này nàng không muốn bán đứt nữa mà có ý định tìm người hùn vốn. Nàng cũng không muốn kinh doanh một mình, không nói đến việc người bình thường như bọn họ có thể trông coi được không, mà chỉ riêng việc buôn bán đã là một việc cực nhọc, nàng càng muốn trải qua những ngày nhẹ nhõm chỉ cần cầm tiền hoa hồng là được.

Tạ Hữu Thuận nói: “Tương là xì dầu sao? Xì dầu cũng làm từ đậu nành đấy, nàng biết làm xì dầu sao?”

“Không đúng, tương không giống như xì dầu, nó không có nhiều nước như xì dầu, có thể chấm ăn, cũng có thể dùng để nấu ăn, đều ăn rất ngon. Hữu Thuận, chàng chưa ăn qua sao? Đây là lão bà bà kia dạy cho ta đó, ta cho rằng chỉ có ta là chưa từng ăn qua, hóa ra chàng cũng vậy. Dường như ta cũng chưa từng thấy có ai ăn nó cả, chẳng lẽ thứ này cũng giống như trứng gà muối sao? Hữu Thuận, chàng nói xem lão bà bà kia là người thế nào, sao bà ấy lại biết nhiều thứ như thế?” Tiêu Lê Hoa nói, đời này nàng cũng sẽ không nói với Tạ Hữu Thuận rằng nàng không phải là Tiêu Lê Hoa thực sự, nàng sẽ không để cho hắn sinh nghi, cho nên lời nói dối này nàng nhất định phải nói.

Tạ Hữu Thuận nghĩ: “Có lẽ nàng đã gặp được một người rất lợi hại, ta nghe nói trên đời này có một ít người rất có bãn lĩnh, nhưng họ lại không muốn dạy những thứ này cho người khác, có lẽ lão bà bà này cũng là kiểu người như vậy, bà ấy nhìn trúng nàng rồi.”

“Có lẽ là vậy, ta cũng chỉ giúp bà ấy một chuyện nhỏ, không ngờ đến bà ấy lại dạy cho ta nhiều thứ tốt như vậy, sớm biết thế ta hẳn phải cảm ơn bà ấy rồi.” Tiêu Lê Hoa nói.

Bảo Tạ Hữu Thuận đi mua đậu nành, Tiêu Lê Hoa biết rõ lại có thêm một hướng kiếm tiền nữa, tâm tình cũng tốt hơn.

Rốt cục đến buổi tối mưa cũng ngừng lại, ngày hôm sau trời lại trong xanh rồi, thời tiết rất tốt, ánh mặt trời vô cùng sáng, có thể thấy được tiết trời sẽ lập tức nóng lên rồi… Mưa rơi cả một ngày một đêm, mặt đất còn ẩm ướt, nhưng là đường trong thôn đã trải qua nhiều năm bị giẫm lên, đi ở trên đó, ngoại trừ sự trơn trượt thì không có loại cảm giác lầy lội khi bước đi.Tạ Hữu Thuận đi ra ngoài mua đậu nành từ chỗ người trồng đậu nành.

Qua hơn một canh giờ nhưng Tạ Hữu Thuận còn chưa trở lại, Tiêu Lê Hoa đi đến cửa ra vào nhìn vài lần, lần thứ ba thì thấy Dương Thảo tới.

“Lê Hoa, muội đang chờ trượng phu của muội sao? Đừng nóng vội, chờ một lát nữa hắn sẽ về, đã xảy ra chuyện rồi!”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Lê Hoa nghe xong đã xảy ra chuyện thì lòng như dậy sóng, liền vội hỏi.

“Đừng sợ, không phải trượng phu muội xảy ra chuyện đâu, là chuyện của thôn chúng ta.” Dương Thảo lôi kéo tay của Tiêu Lê Hoa đi vào trong, đứng ở một chỗ mát mẻ rồi nói tiếp: “Không phải là do một trận mưa này sao? Cầu hư mất rồi, lúc ấy còn có người qua cầu, là người trong thôn chúng ta, ngay cả con la người đó mang theo cũng rơi xuống.”

“Người không có chuyện gì chứ?” Tiêu Lê Hoa vội hỏi, thầm nghĩ cây cầu kia quả thật cũ một chút, nhưng không nghĩ đến lại hư như vậy.

“Người không có việc gì, con la cũng không sao, ngay cả xe cũng được kéo lên, chẳng qua là có chuyện khác.” Dương Thảo cau mày, rõ ràng đây là một việc lớn.

Tiêu Lê Hoa thúc giục nàng nói thì Dương Thảo mới lên tiếng nói tiếp, Tiêu Lê Hoa nghe xong cũng nhíu mày, hóa ra cây cầu kia hỏng mất, người của Thôn Thượng Cầu đến, nói rằng người của Thôn Hạ Cầu đi làm hỏng nó, bắt Thôn Hạ Cầu xây lại một cây cầu mới!