Ngày hôm sau, lúc Tiêu Lê Hoa tỉnh lại còn có chút mơ màng, chớp chớp mắt mấy cái mới nhớ ra, vội vàng quay đầu nhìn, nhìn thấy hai cái đầu nhỏ, hơn nữa vì quay đầu nên động vào vết thương sau gáy nên bị đau, nàng mới xác định đúng là mình đã biến thành một nữ nhân tên là Tiêu Lê Hoa, có hai con trai ngoan ngoãn hiếu thuận.
Ngoài cửa sổ hơi tờ mờ sáng, cũng chưa sáng rõ hẳn, Tiêu Lê Hoa không vội thức dậy, nàng cũng không muốn dậy, dù sao nàng vẫn đang bị thương.
Chăn gối trên người có mùi rất kỳ quái, không biết đã bao lâu không được giặt giũ phơi nắng rồi, rất cứng, rất không thoải mái, làm cho người thích sạch sẽ như Tiêu Lê Hoa cảm thấy không thoải mái, nên nàng định khi trời sáng sẽ lấy chăn màn ra giặt giũ phơi nắng. Sau đó cho hai đứa bé tắm giặt, dọn dẹp phòng ở, nàng sẽ xử lý ổn thỏa. Về phần phòng ở này, mặc dù trong lòng nàng đã chuẩn bị tư tưởng ở riêng, nhưng chỉ cần nàng còn ở một ngày thì sẽ làm cho nó còn sạch sẽ một ngày.
Tiêu Lê Hoa đã tính toán sẽ ở riêng rồi, thì ra mấy nữ chính trong truyện xuyên không đều sẽ ở riêng, không ngờ đến lượt mình cũng làm như thế, hơn nữa lại còn vội vàng như vậy, chỉ là nàng vừa nghĩ tới hai đứa nhỏ phải chịu ấm ức nàng sẽ không thể nào không làm như vậy, Tiêu Lê Hoa từng không ra gì, nhưng đây cũng không thể là lý do để người Tạ gia cắt giảm cơm canh của hai đứa nhỏ, nàng cảm thấy người Tạ gia này dù lòng dạ không thể nói là ác độc, thì cũng có thể nói là lạnh nhạt.
Tiêu Lê Hoa không muốn ở cùng một nhà với những người như vậy.
Nghĩ xong, Tiêu Lê Hoa ngủ thϊếp đi.
Đến khi tỉnh lại, trời đã sáng rồi, có thể nghe thấy tiếng người lớn nói chuyện bên ngoài và tiếng trẻ con cười đùa. Tiêu Lê Hoa thấy hai đứa bé đều tỉnh dậy, mở tròn mắt nhìn nàng. Tiêu Lê Hoa đưa tay xoa xoa đầu hai đứa, hỏi chúng buổi tối qua ngủ có ngon không, cả hai đứa nhỏ đều gật đầu, hôm qua nương đối xử với chúng rất dịu dàng, nên chúng ngủ ngon hơn bình thường nhiều, mặc dù buổi tối bị đói tỉnh hai lần, sau đó mυ'ŧ ngón tay mới lại ngủ tiếp được.
Tiêu Lê Hoa từ từ ngồi dậy, cảm thấy trên người có sức hơn hôm qua, hơn nữa chỗ bị ngã đập đầu hôm qua cũng không thấy đau nữa. Nàng nhìn hai đứa nhỏ bẩn ơi là bẩn, nhìn phòng ở vừa bừa vừa bẩn, nghĩ đến việc mình cần làm thật là nhiều a, nàng tự tính toán trong lòng, quyết định dọn dẹp cái giường nằm trước, phơi phóng chăn chiếu, sau đó lúc xế chiều ấm áp thì tắm cho hai đứa nhỏ.
Lúc này có người gõ cửa, là Tử thị.
Tiêu Lê Hoa xuống giường đi mở cửa, Tử thị đi tới, từ trong tay áo lấy ra hai miếng điểm tâm, đưa cho Tiêu Lê Hoa nói: “Ngày hôm qua đến đây, thấy hai đứa nhỏ đói bụng nên mang đến ít đồ ăn, đừng để đói bụng quá, muội cũng ăn một miếng đi, mặc dù không nhiều, nhưng cũng đỡ một chút.”
Tiêu Lê Hoa nhìn chỗ điểm tâm kia, đây là loại điểm tâm vừa cứng vừa giòn, ăn vào sẽ đỡ đói. Nàng không chán ghét Tử thị, mặc dù người trong nhà cắt bớt khẩu phần cơm canh của hai đứa nhỏ, nhưng nàng nghĩ Tử thị là con dâu cũng không ảnh hưởng được đến quyết định của cha mẹ chồng, có thể mang điểm tâm đến đây đã không tệ rồi. Nghĩ đến hai con trai đói bụng, nàng liền không khách sáo, sau khi cám ơn thì nhận lấy, đưa cho mỗi đứa một miếng điểm tâm.
Thạch Đầu đưa cho Tiêu Lê Hoa một miếng, Tiêu Lê Hoa bảo mình không đói bụng, bảo chúng mau ăn đi.
Tử thị nhìn thấy, nghĩ Tiêu Lê Hoa thật sự thay đổi rồi, như vậy cũng tốt, nàng rất thương Thạch Đầu và Mộc Đầu, nhưng nàng cũng không phải mẹ ruột của chúng, không thể quản quá nhiều được, để mẹ ruột của chúng yêu thương bảo vệ chúng là tốt nhất.
“Hôm nay ta ở nhà nấu cơm, ta để phần cho mọi người chút cháo và dưa muối, để ta bưng tới cho mọi người, chờ một chút.”
Tử thị vừa nói vừa quay người bước đi, nhanh chóng dùng khay bưng ba chén cháo, còn có một chén dưa muối, đặt lên trên bàn.
“Các con ăn đi, ta ra ngoài trước.”
Tiêu Lê Hoa cám ơn Tử thị, sau đó cùng hai đứa nhỏ ăn cơm, vừa ăn vừa hỏi hai đứa nhỏ có phải bình thường Tử thị cũng cho bọn chúng đồ ăn không, hai đứa nhỏ gật đầu, nói chỉ cần bọn chúng bị đói, chỉ cần Tử thị có đồ ăn sẽ cho bọn chúng, nhưng không nhiều cũng chỉ có mấy lần. Tiêu Lê Hoa cũng hiểu, tình hình trong nhà này không dư thừa thức ăn, điểm tâm này không thể thường xuyên có được.
Tiêu Lê Hoa nghĩ Nhị tẩu này vẫn còn tốt bụng, cả Tạ Hữu Thái hình như tối qua vẫn không nói gì, chắc hẳn hai vợ chồng này suy nghĩ giống nhau, vậy thì tốt, cuối cùng trong nhà này cũng không phải tất cả mọi người đều khiến người khác khó chịu. Có câu nói một hảo hán ba người giúp, ở cái thời đại này trong cái thôn này, có người giúp đỡ vẫn tốt hơn.
Ăn cơm xong, Tiêu Lê Hoa để cho hai đứa bé đi chơi, nàng bưng chén đưa đến phòng bếp, vừa trở về phòng, nhìn thấy hai đứa bé ngoan ngoan ngồi trong nhà không có đi chơi, cũng không đuổi bọn chúng đi. Nàng bắt đầu dọn dẹp phòng, trước tiên mang toàn bộ chăn đệm ra ngoài phơi phóng, nhìn lên nóc nhà, nghĩ nếu quét dọn chắc rơi cả một tầng bụi xuống mất, cũng chỉ nhẹ nhàng quét qua lớp bụi bặm, dễ nhìn hơn một chút. Sau đó quét sạch kháng, lại đi lấy hai chậu nước, lau chùi xung quanh.
Thạch Đầu và Mộc Đầu nhìn Tiêu Lê Hoa làm việc nhanh nhẹn tháo vát, hai đứa mở to mắt, đang nghĩ sao lần này nương lại chăm chỉ làm việc như vậy, nhìn Tiêu Lê Hoa nhìn về phía bọn chúng cười, bọn chúng cũng cười, sau đó muốn giúp Tiêu Lê Hoa dọn dẹp, Tiêu Lê Hoa không để chúng làm, thật ra cũng không ở đây bao lâu, nàng chỉ quét dọn qua, không để bẩn là được.
Tử thị thấy Tiêu Lê Hoa như thế này cũng sang xem, vừa thấy thì trợn tròn mắt.
“Tứ đệ muội, muội dọn dẹp thật là sạch sẽ.”
Tử thị nghĩ Tiêu Lê Hoa không thay đổi thì thôi, thay đổi quả là dọa người, đây giống như biến hẳn thành một người khác.
Tiêu Lê Hoa cười cười nói: “Ta cũng chỉ quét quét dọn dọn rồi lau chùi, sắp xếp đồ vật gọn gàng lại thôi, mấy thứ đồ có gì nhiều để thu dọn đâu nên nhìn sạch sẽ. Nhị tẩu, buổi chiều ta tắm cho Thạch Đầu Mộc Đầu, không biết có đủ nước dùng không, nếu không đủ để ta đi gánh.”
Tử thị cười nói: “Đủ rồi, muội cứ dùng đi, dùng hết để Nhị ca lại đi gánh.”
“Cảm ơn Nhị tẩu.”
Thạch Đầu Mộc Đầu nghe thấy mẹ sẽ tắm cho chúng đều mỉm cười, cho đến giờ nương cũng chưa từng tắm cho chúng, đều là cha tắm cho.
Phòng ở đã thu dọn sạch sẽ, Tiêu Lê Hoa nghỉ ngơi một lát, sau đó cho hai đứa bé tắm rửa thay quần áo, ngày hôm qua nàng mở hòm lấy quần áo, lấy ra hai bộ, đều đã rất cũ. Nàng nhìn đường may những bộ quần áo, nghĩ mình cũng có thể làm được, ở nông thôn không cần làm những thứ tinh tế như thêu hoa, nhưng cũng có giúp đỡ mẹ may áo làm chăn bông, cũng có cắt vải, có khâu vá, hiện giờ không có máy may, nhưng dùng kim cũng không làm khó được nàng. Nàng nghĩ sau này sẽ tự may quần áo cho hai đứa nhỏ.
Tìm quần áo cho hai đứa bé xong, nhìn thấy chỗ rách, nàng vá chỗ rách, định chờ hai đứa bé thay quần áo bẩn tắm rửa sạch sẽ xong sẽ khâu vá sửa sang lại. Nếu đủ thời gian, đến lúc đó nàng mang tất cả quần áo của mấy cha con ra khâu vá lại, nàng nghĩ nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau này đây chính là nam nhân của mình rồi, phải làm tốt quan hệ mới được.
Buổi trưa, cả nhà trở về, vừa nhìn thấy Tiêu Lê Hoa tất cả đều ngạc nhiên, không biết nàng ta lại phát điên cái gì.
Tiêu Lê Hoa cũng không thèm để ý tới bọn họ, mang theo hai con trai lên bàn cơm, cũng không có khấu trừ cơm của bọn họ. Bởi vì buổi chiều còn phải đi làm, cho nên thức ăn buổi trưa coi như thịnh soạn, Tiêu Lê Hoa ăn một nửa chiếc bánh của mình, nửa còn lại chia cho hai con trai. Điều này gây chú ý ánh mắt của tất cả mọi người, bởi vì bình thường Tiêu Lê Hoa đều lười quan tâm đến hai đứa con, hôm nay lại thân thiết như vậy, bế hai đứa bé ngồi lên ghế, còn gắp thức ăn cho chúng, còn chia đồ ăn cho chúng, đúng là người mẹ hiền nha!
“Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi a, đối tốt với Thạch Đầu Mộc Đầu như thế, không biết là có tính toán gì đây?”
Lý thị cổ quái nói, trong lòng thầm nghĩ Tiêu Lê Hoa này không phải là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, định để hai đứa bé lại mà bỏ đi, nên cuối cùng mới làm nốt vai mẹ hiền này sao? Thật đúng là muốn bỏ đi rồi!
Lời Lý thị vừa ra khỏi miệng, sắc mặt mọi người rất khó coi, đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiêu Lê Hoa.
Tiêu Lê Hoa ngẩng đầu nhìn Lý thị, lạnh nhạt nói: “Ta đã nghĩ cẩn thận rồi, trên đời này người làm mẹ nào cũng đối xử tốt với con mình. Giống như Tam tẩu ngươi có thể bao che cho con mình vậy, đương nhiên ta cũng có thể. Vốn tưởng rằng ta không quan tâm đến thì người trong nhà này sẽ không bỏ rơi con của ta, nhưng đúng là không phải cha mẹ ruột thì không thể tin được, ta chỉ có thể tự mình chăm sóc chúng thôi!”
Đây là đang chỉ trích người nhà khấu trừ phần cơm của Thạch Đầu Mộc Đầu, cả nhà nghe xong đều nghẹn lời, chuyện mẹ làm sai mà cắt giảm cơm của con cái đúng là không có lý.
Uông thị sầm mặt nói: “Tiêu thị, ngươi là đang trách ta?”
“Đúng thế, vậy mà còn phải hỏi?” Tiêu Lê Hoa trong lòng cảm thấy may mắn vì Tiêu Lê Hoa trước kia là một người không coi ai ra gì, nên lúc này nàng cũng không cần giả vờ hiếu thuận làm gì, có thể thoải mái tỏ vẻ bất mãn: “Nương, ta đối xử tốt với con của mình, các ngươi thấy không vui sao? Có phải sau này không thể tiết kiệm lương thực nữa, nên trong lòng không thoải mái đi?”
“Ngươi, đồ đàn bà đanh đá!” Uông thị tức giận mắng.
“Ta đang ăn cơm bình thường, người khác bới móc ta, ta chỉ đáp lại mấy câu, sao đã lại thành người đàn bà đanh đá rồi? Bàn cơm này có còn để cho người ta yên ổn ăn bữa cơm nữa không? Cơm này ăn không ngon sẽ không có sức, còn có thể ngã bệnh a. Ta ngã bệnh cũng không sao, nhưng nếu cha mẹ ngã bệnh, ta lại thành con dâu không hiếu thuận rồi. Vì nghĩ cho thân thể của hai người, ta thấy sau này chúng ta chia ra ăn cơm là được rồi. Đến lúc đó ta sẽ tự bưng đồ ăn về phòng, cứ làm như vậy đi. Cha, mẹ, các người thấy ta hiếu thuận chưa, không thể bảo ta là đồ đanh đá được nữa.”
Tiêu Lê Hoa cười nói, trong mắt đều là sự châm chọc, nàng cũng không muốn ăn cơm cùng mấy người này nữa.
“Thạch Đầu, Mộc Đầu, đi.”
Tiêu Lê Hoa nói xong không đợi người khác nói gì, bế hai đứa bé từ trên ghế đẩu xuống, mỗi tay dắt một đứa đi ra ngoài, để lại cả một phòng đang trợn mắt há mồm.
Xế chiều lúc trời ấm áp nhất, Tiêu Lê Hoa cho hai đứa bé tắm rửa, thay quần áo sạch, sau đó ôm đống quần áo bẩn đi giặt.
“Tứ đệ muội, ta và muội cùng đi nhé! Đúng lúc ta cũng cần giặt không ít quần áo đây.”
Tử thị thấy Tiêu Lê Hoa muốn đi ra ngoài, liền vội nói, sau đó trở về phòng lấy một rổ quần áo.
Tiêu Lê Hoa nghĩ có người đưa nàng đi cùng cũng tốt, mặc dù trong đầu nàng có trí nhớ, nhưng rốt cuộc vẫn có chút mơ hồ.
Tử thị đi tới chỗ cửa sổ đang mở nói với người ở bên trong: “Như Ý, ta và Tứ đệ muội đi giặt quần áo, các ngươi trông nhà nhé.”
“Biết rồi, Nhị tẩu đi đi, ta sẽ trông nhà.”
Trong phòng truyền đến tiếng nói, Tiêu Lê Hoa nghĩ đây là cô em gái chồng chưa gả ra ngoài kia, chỉ cảm thấy dáng vẻ cũng thanh tú, trong trí nhớ hình như chủ nhân thân thể này không quá chào đón nàng ta, không phải vì Như Ý không tốt mà là bởi vì Như Ý đính hôn được mối tốt, nên chủ nhân thân thể này mới ghen tỵ.
Tiêu Lê Hoa nghĩ chủ nhân thân thể này đúng là ham hư vinh, đã gả cho người ta làm mẹ hai đứa nhỏ vẫn còn nhớ mãi không quên hy vọng xa vời kia, không nhận thức được sự thật hiển nhiên, ghen tỵ nọ ghen tỵ kia, gây chuyện thị phi, cuối cùng đến mạng cũng mất, thật không biết nên nói gì nữa.
Tiêu Lê Hoa cùng Tử thị đi ra cổng, phía sau còn có thêm hai cái đuôi nhỏ.
Đi trên đường gặp mọi người, đều chào hỏi Tử thị, vừa nhìn cũng biết đây là một người nhân duyên tốt, mà Tiêu Lê Hoa đều nhận được ánh mắt khinh bỉ. Trong lòng Tiêu Lê Hoa cũng thấy buồn bực, nghĩ chủ nhân của thân thể này đúng là để lại cho mình một cục diện rối rắm a, xem ra hình tượng chỉ có thể sau này từ từ thay đổi, mà bây giờ nàng chỉ có thể dùng vẻ mặt lạnh nhạt đối mặt với ánh mắt đánh giá của mọi người xung quanh, thỉnh thoảng quan tâm đến hai cái đuôi nhỏ.
Đến bờ sông, thấy dưới cây đại thụ đã có rất nhiều phụ nữ. Tử thị bảo Tiêu Lê Hoa đổi chỗ giặt, người dưới gốc cây kia không nên gặp, miễn cho Tiêu Lê Hoa lại gây chuyện ầm ĩ với người ta.