"MỘT CHÚT ÂN CẦN"
Phập!!!
Âm thanh này làm tác động lớn đến mọi người. Mọi người không còn thờ ơ mà quay lại nhìn. Chiếc dao cắm vào cánh tay cô. Khi nhìn thấy hắn ta chủng bị đâm lén, cô hoảng hồn, mặc kệ chân đau, bằng một dũng khí vô hình nào đó, cô lao như bay đến chắn cho anh. Và chiếc dao đã cắm thẳng vào tay cô. Vết thương bắt đầu ứa máu, màu đỏ tươi đang chảy ra từ cánh tay cô, mùi máu tanh sộc lên mũi khiến cô khó chịu. Cô nhìn vào vết thương khẽ rùng mình. Hắn ta giật mình, rút chiếc dao kêu đám hợp ô chạy. Lúc này Nguyên và Khải cx chạy đến.Nhìn vết thương của cô, anh sót sa trách:
- Tại sao em lại ngốc vậy??_ Ánh mắt anh có tia trách móc, sót sa. Cô mỉm cười nhìn anh:
- anh còn nhìu xô diễn, lỡ bị thương thì sẽ bị lỡ xô diễn và các fan rất đau lòng._Thực sự lúc đó cô không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ biết mk nên che cho anh. Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng, có vẻ như mất máu hơi nhiều. Cô ngã nhào vào anh. Anh nhanh chóng ôm cô vào lòng. Ngất lịm. Trước khi ngất cô thấy được gương mặt lo lắng của anh và Khải, Nguyên gọi tên cô:
- Tử Tử. Cô mỉm cười khép bờ mi vào. Cô cần nghỉ ngơi......._Anh bế thốc cô lên, không kìm được lo lắng. Hàng lông mày thanh tú chau lại. Quay qua nhìn Khải:
- mau gọi taxi._Khải giật mk làm theo.
*******************************_________________________________________________*******************************************************
- A_ Cô kêu lên khi cựa mk, cánh tay truyền đến sự đau nhói. Đôi mắt hé mở. Cô đảo mắt xung quanh. Cô đang ở trong một căn phòng bình thường. Gam màu chủ đạo là xám và đen. Nhìn đơn giản và tinh tế. Có một cái bàn học được đặt cạnh cửa sổ. Những chiếc giá sách thiết kế cầu kì gắn trên tường. Trên trần nhà có chiếc đèn chùm. Cạnh giường là tủ quần áo. Bên cạnh có một chiếc gương cỡ vừa, có chân chống phía sau.
, cô nằm trên một chiếc đệm êm, thoang thoảng một mùi hương quen thuộc. Kéo chăn ra, cô định bước xuống giường thì cửa mở. Anh bước vào, trên tay là một bát cháo bốc hơi thơm mùi hành và một cốc sữa, nước và thuốc. Anh quay người dùng chân đóng cửa, tiến về phía giường. Đặt khay xuống, nhìn cô ân cần:
- Em nghỉ ngơi đi. Đây là nhà anh_Cô nhìn anh rồi liếc mắt qua chiếc khay không khỏi bất ngờ:
- Anh nấu sao? Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô anh đằng hắng:
- e hèm. uk anh nấu. Ăn được_Đọc được sự nghi ngờ trong mắt cô anh đáp trả. Bưng bát cháo lên, anh lấy thìa khuấy đều, thổi. Anh múc một thìa đưa về phía cô. Cô khẽ tránh:
- em tự ăn được mà!! _Anh lườm nghuýt cô, nói nhẹ:
- em ăn bằng tay trái???? _Cô khẽ nhấc tay phải lên. Ôi trời!! cô bị thương tay phải, tay cô thuận. Khóc không ra nước mắt. Đang suy nghĩ thì anh lại đưa muỗng cháo đến gần miệng cô, ý bảo cô há mồm ăn. Ngại ngùng nhìn thìa cháo rồi liếc sang nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, cô há mồm để ăn. Cứ như vậy đến hết bát cháo. Không ai nói với ai lời nào.
Ăn xong. Anh đặt bát cháo xuống đưa thuốc và cốc nước cho cô, cô ngoan ngoãn uống thuốc. Anh với người đỡ cô, rút chiếc gối sau lưng giúp cô nằm xuống. Đắp chăn đến ngang người cô, anh nhìn cô trân trân. Cô cảm động trước sự ân cần chăm sóc của anh. Anh đứng dậy định bước ra khỏi phòng thì cô níu cánh tay anh lại, nhỏ nhẹ:
- ở lại một chút được ko??? Đợi em ngủ đã. _Cô năn nỉ anh. Anh gật đầu, ngồi xuống bên cạnh giường cô, đôi tay vẫn để cô nắm. Cô hài lòng mỉm cười. Khép hàng mi cong vυ't vào.
Ở bên anh, cô có cảm giác tin tưởng, muốn anh che chở. Anh thật thân quen trong tiềm thức của cô. Từ bé cô sống ko cần dựa dẫm vào ai, nhưng bây giờ cô thèm lắm cảm giác được anh che chở, được anh ôm vào lòng, phải chăng điều đó đã vượt giới hạn tình cảm của fan với thần tượng, cô đến TQ để gặp anh và công ty con của ba cô cx ở đây, cô muốn học hỏi nhiều. Định mệnh đã dẫn lối cô đến với anh khi ở cột đèn đỏ đó. Cô không biết tình cảm trong mk là gì nữa, cô chìm vào giấc ngủ khi theo đuổi những suy nghĩ miên man.
Nhìn gương mặt của cô đang ngủ. Anh thấy nó thật cuốn hút. Cô ko thật sự xinh đẹp như những người anh đã gặp. NHưng ở cô có một nét đẹp tâm hồn, nó thuần khiết, nó toát ra từ con người của cô. Gương mặt cô thật yên bình, anh đứng lên kéo chiếc rèm cửa sổ vào rồi bê khay đi ra.
Trong lúc đó ở căn phòng bên cạnh....................................................................................
Căn phòng này không khác gì phòng cô nằm nhưng gam màu chủ yếu là màu xanh biển. Hai người con trai, một người chống cằm suy tư trên bàn học, người còn lại thì đang ăn bim bim và lướt fa ngon lành. Chàng trai ngồi bàn học lên tiếng:
- Nguyên bối, em có thấy kì lạ ko? Thiên ít khi đối xử quan tâm với ai đó mà lần này thì lo lắng ra mặt còn xông phi vào bếp nấu cháo nữa chứ, kì lạ thật mà_Chàng trai ngồi trên giường ngẩng mặt lên đồng tình:
- Phải, phải, kì lạ quá ấy chứ!!! Em ốm Thiên còn kệ mà Tử Tử bị thương thì lo lắng chăm sóc ân cần_Nguyên ghen tị. Khải bật cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh. Vẻ mặt nguy hiểm, cả hai đồng thanh:
- PHẢI ĐIỀU TRA!!!
*****************************_______________________________________________________*************************************************************
Những tia nắng vàng hoe tinh nghịch nhảy vào phòng, chiếu lên gương mặt thiên thần đang say giấc. Tiếng gió lướt nhẹ nhàng như đánh thức người con gái đó. Cô mơ màng, đưa tay trái lên rụi mắt, ngái ngủ. Lật chăn lên, cô bước xuống giường. Từ lúc cô uống thuốc đã ngủ đến tận chiều. Đi đến cạnh cửa sổ, cô đưa tay kéo rèm, Tấm kính trước mặt cô đã thu cô lại với thế giới bên ngoài. Cô mở cửa kính, bước ra ngoài lan can. Cạnh lan can có hai cây xương rồng nhỏ. Cô thích thú mỉm cười đưa tay nâng cây lên nhìn chăm chú. Cô thích cây xương rồng lắm.nó có một sức sống mãnh liệt, có thể thích nghi với mọi môi trường sống. Cây xương rồng mọc lên lên trên sỏi đá, cát bụi và khô cằn, bề ngoài trông xù xì gai góc nhưng trong thân lại mọng nước. Nó cũng giống như con người, bề ngoài có thể cứng rắn mạnh mẽ nhưng thực ra lại rất tình cảm.Cây xương rồng đại diện cho một con người cứng rắn mạnh mẽ mà giàu tình cảm nhưng chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài, về tình yêu, nó đại diện cho một thứ tình yêu nồng nàn, bốc lửa, mãnh liệt, thủy chung nhưng lại thầm kín, lặng lẽ chưa dám thổ lộ. Cây xương rồng rất ít khi ra hoa nhưng nếu có thì nó thật đẹp, nó tỏa sáng, một loài hoa có vẻ đẹp riêng biệt. Có lẽ cô thích nó vì nó có một phần giống mình.
Cánh cửa bật mở 3 anh bước vào. Nguyên lăng xăng chạy trước, đi đến chỗ cô. Khải khoác lên người cô một chiếc áo:
- đang bị bệnh mà cứ ra gió, trời thì lạnh mà mặc phong phanh_Anh trách móc, nhưng ai nghe cx hiểu anh đang lo cho cô. Cô cười nhẹ:
- em khỏe mà, chỉ bị thương chút xíu.
- Uk,, bị thương chút xíu mà ngủ li bì cả đêm hôm qua. Nhưng vì thế mà có người lăn vào bếp đấy.
Anh ám chỉ ai đó............ Anh quay đi e hèm để che dấu sự xấu hổ. Má cô thoáng hồng, nói không nên lời đành đặt cây xương rồng xuống đi vào trong. 3 anh theo sau. Khải cất lời:
- em chuyển đến đây ở nhé_Câu nói tưởng chừng đơn giản nhưng làm cho đầu cô nổ cái bùm. Cô mắt chữ o mồm chữ a như không tin được điều mình vừa nghe được. Khải bật cười nhìn cô khẳng định:
- em đang bị thương, đến đây để bọn anh dễ chăm sóc hơn. Coi như trả ơn em đã cứu Thiên nhé_Anh diễn giải trôi chảy. Cô chớp chớp đôi mắt tiêu hóa lời nói của anh. Không đợi cô trả lời, Khải đưa cho cô một tờ giấy và bút:
- em ghi địa chỉ nhà của em và chìa khóa đây để bọn anh gọi chuyển đồ đến cho em_Cô vô thức làm theo lời anh nói. Ngoan ngoãn ghi địa chỉ nhà và chìa khóa cho anh. Mỉm cười nhìn tờ giấy trước mặt. Nhà số x đường xyz phố abc. Hoàn hồn, cô lắp bắp:
- ơ nhưng......_Chưa nói được câu gì thì Nguyên và Khải đã đi ra khỏi phòng chỉ còn anh và cô. Cả hai nhìn nhau. Bất chợt cô thở dài. Anh nhắc nhở:
- Xuống ăn thôi. _ Anh kéo tay cô đi..............................
Hết chương!!!!!!!!!!!!!!!!!