Vân Tấn Y Hương

Chương 29: Hắn nhẹ nhàng hôn lông mày tinh tế của nàng

Editor:

TruyenHD

Beta:

TruyenHD

Qua năm mới, hoạt động kinh doanh của tiệm bán quần áo ảm đạm hơn một chút so với trước đây, nhưng những tiệm khác trên thị trường cũng đều gần như vậy.

Khách ít, công việc trở nên dễ dàng hơn, hôm nay mười một giờ trưa, Trần Dung liền đến gọi Du Uyển cùng đi ăn cơm.

Du Uyển nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, khoảng cách từ bây giờ đến mười hai giờ lúc tan việc còn có nửa giờ.

"Không sao đâu, ngày hôm nay Tứ Gia không có ở đây, chúng ta ăn xong điểm tâm trở về sớm một chút, cùng đi." Trần Dung cười lôi kéo Du Uyển, nàng cảm thấy Du Uyển tính cách quy củ rất giống học sinh.

Du Uyển liền đi theo Trần Dung cùng xuống lầu, đường lớn phía Đông hết sức phồn hoa, quán cơm lớn nhỏ mở rất nhiều, Trần Dung dẫn Du Uyển đi một tiệm cơm Tây.

Trần Dung ba mươi tuổi quần áo ngăn nắp, trang điểm rực rỡ, Du Uyển mười bảy tuổi thân mặc sườn xám, tư thái yểu điệu khuôn mặt tú mỹ, hai mỹ nhân vừa đi vào phòng ăn, lập tức hấp dẫn tầm mắt của không ít người đàn ông. Hầu hết những người đàn ông đến ăn cơm Tây đều thấy qua việc đời, phương diện theo đuổi nữ nhân cũng rất nhiệt tình.

Trần Dung, Du Uyển vừa ngồi xuống không lâu, thì có hai vị nam nhân mặc tây phục lại gần, ngồi đối diện hai người.

Trần Dung nâng cằm lên, cười nhẹ dò xét hai người, Du uyển ngồi ở bên trong hơi cúi đầu, khép nép như một tiểu muội muội.

Trần Dung cùng hai nam nhân nhanh chóng trò chuyện.

Du Uyển lẳng lặng nghe, nghe Trần Dung gọi nam nhân đối diện là Giang Lăng, là con trai thứ hai của ông chủ báo sáng Nam Thành, mọi người thường gọi là Nhị thiếu, chàng trai trẻ mười tám tuổi ngồi ở đối diện Du Uyển, gọi Thẩm Nguyên Hoa, là em họ Giang Lăng, người Thân Thành, hiện tại đang học tại một trường đại học ở Nam Thành.

Giang Lăng yêu thích nữ nhân thành thục, Trần Dung thì rất hài lòng với thân phận của Giang Lăng, hai người mắt đi mày lại, rất là hợp ý.

Cùng so sánh với Giang Lăng phong lưu phóng khoáng, thì Thẩm Nguyên Hoa thanh thuần hơn nhiều, nhưng mà dù thanh thuần thế nào, thì gần mực lâu sẽ bị dính đen, Thẩm Nguyên Hoa cũng muốn hưởng thụ mùi vị cùng với mỹ nhân hẹn hò. Trần Dung đối với hắn mà nói quá quen rồi, ngượng ngùng hướng nội như Du Uyển chính là hợp khẩu vị của hắn.

"Du tiểu thư nhìn xem tựa hồ còn trẻ hơn ta, đã đi làm sao?" Thẩm Nguyên Hoa cười hỏi Du Uyển.

Du Uyển gật gật đầu, liếc hắn một cái liền thu hồi ánh mắt.

"Du tiểu thư cũng là nhà thiết kế của tiệm bán quần áo Cẩm Vinh?" Thẩm Nguyên Hoa chủ động duy trì cuộc nói chuyện.

Du Uyển vẫn là gật đầu.

Trần Dung bị nàng chọc cười, hướng Thẩm Nguyên Hoa liếc mắt đưa tình: "Du tiểu thư không giỏi nói chuyện, cũng không phải là cố tình, Thẩm Thiếu tuyệt đối đừng để ý."

Thẩm Nguyên Hoa nhìn Du Uyển, liền bắt gặp Du Uyển thế mà lại đỏ mặt, hắn cười cười, tiếp tục hỏi Du Uyển: "Không biết Du tiểu thư trước đó học ở trường đại học nào?"

Du Uyển rốt cục lắc đầu, cười yếu ớt trả lời: "Ta là tự học thiết kế, cũng không có học qua đại học."

Thẩm Nguyên Hoa lắng nghe, chẳng những không có xem thường Du Uyển, ngược lại nhiệt tình khen Du Uyển một trận.

Du Uyển rất ngượng ngùng, may mắn, phục vụ dọn thức ăn lên, cuối cùng không cần phải ngồi nói chuyện nữa.

Một bữa cơm trưa, Du Uyển ăn như ngồi trên bàn chông, thật vất vả nhịn đến lúc ăn xong, Du Uyển chợt nghe một tiếng "Tứ Gia".

Du Uyển kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy ở lối vào nhà hàng Tây, một nhân viên phục vụ vẻ mặt tươi cười xoay người cúi đầu về phía Lục Quý Hàn, Lục Quý Hàn một tay cắm túi, mắt đen hững hờ nhìn vào ghế bên trong. Du Uyển trong lòng kinh động, cúi đầu trước khi Lục Quý Hàn thấy được nàng.

Lục Quý Hàn lại liếc mắt liền thấy được tiểu nữ nhân ngồi ở bên người Trần Dung.

Hắn thẳng bên này đi tới.

"Tứ Gia!" Trần Dung cười hướng hắn phất tay.

Lục Quý Hàn gật đầu, ngồi xuống bàn bên cạnh.

Trần Dung trước tiên hướng Giang Lăng, Thẩm Nguyên Hoa giới thiệu Lục Quý Hàn, sau lại giới thiệu ngược lại. Thẩm Nguyên Hoa là nhân vật nhỏ, Giang Lăng tại Nam Thành dù có chút địa vị, nhưng địa vị của hắn, còn chưa đủ để Lục Quý Hàn lấy khuôn mặt tươi cười chào đón.

Giang Lăng là thiếu gia phong lưu, gặp Lục Quý Hàn thần sắc kiêu căng, hắn cũng không có coi trọng Lục Quý Hàn, hắn cảm thấy Lục Quý Hàn cùng hắn giống nhau, đều dựa vào cha để ăn cơm.

Lúc Lục Quý Hàn gọi món ăn, bốn người Du Uyển đã ăn xong, Giang Lăng đòi tính tiền, sau khi phục vụ rời đi, Giang Lăng nhiệt tình đưa ra lời mời với Trần Dung và Du Uyển: " Đêm Tết nguyên tiêu, trường học Nguyên Hoa có hội đèn l*иg quan hệ hữu nghị, không biết Trần tiểu thư, Du tiểu thư có hứng thú đi cùng chúng ta hay không?"

Trần Dung cười nói tự nhiên: "Ta còn có thể giả làm sinh viên sao?"

Giang Lăng nhìn xem nàng cười: "Những nữ sinh viên kia làm sao so sánh được với Trần tiểu thư?"

Lời này Trần Dung thích nghe cực kỳ, đương nhiên đáp ứng.

Anh họ dăm ba câu đã có bạn gái, Thẩm Nguyên Hoa sốt ruột nhìn về phía Du Uyển: "Du tiểu thư cũng đi đi, ban đêm trường học sẽ còn thả Yên Hoa, nghe nói năm nay Yên Hoa đặc biệt nhiều, đa dạng và mới mẻ."

Du Uyển nào dám đáp ứng, đừng nói Lục Quý Hàn ở bên cạnh nghe được, coi như Lục Quý Hàn không ở đây, nàng cũng không muốn đi.

"Không được, tết nguyên tiêu năm nào ta cũng ở bên cạnh người nhà." Du Uyển uyển chuyển nói.

Thẩm Nguyên Hoa thành khẩn nói: "Nàng trước tiên có thể cùng người nhà ăn cơm tối, sau bữa ăn ta đi đón nàng."

Hắn vừa nói, Du Uyển liền không nhịn được dùng ánh mắt còn lại dò xét Lục Quý Hàn, mặc dù Lục Quý Hàn không có động tác gì, Du Uyển vẫn rất khϊếp sợ.

Nàng lần nữa kiên quyết cự tuyệt lời mời của Thẩm Nguyên Hoa, sau đó khẽ đẩy đẩy nhẹ Trần Dung: "Đã đến lúc trở về."

Trần Dung hướng Thẩm Nguyên Hoa nhún nhún vai, thể hiện lực bất tòng tâm, liền cùng Du Uyển rời đi, Giang Lăng, Thẩm Nguyên Hoa một mực theo sau lưng các nàng, đưa các nàng về tận tiệm bán quần áo.

Trở lại văn phòng, tinh thần Du Uyển có chút không tập trung, Lục Quý Hàn đã nói, nếu như nàng cùng nam nhân khác có mối quan hệ thân thiết, hắn sẽ tức giận, tức giận liền muốn khi dễ nàng. Mặc dù cách làm này rất bá đạo rất vô lại, nhưng ai bảo nàng không có năng lực phản kháng? Cũng không biết, người khác chủ động tiếp cận nàng, có tính là mối quan hệ thân thiết trong miệng Lục Quý Hàn không.

Bởi vì sợ Lục Quý Hàn tới gõ cửa bất cứ lúc nào, toàn bộ buổi chiều Du Uyển đều không thể vẽ ra một chút ý tưởng thiết kế nào.

Năm giờ chiều, đã tới giờ tan việc.

Trần Dung, Tào Tuấn đều đi trước rồi, Du Uyển dọn dẹp mặt bàn một chút vừa muốn đóng cửa sổ lại đột nhiên có người gõ cửa.

Cái tay kia giống như đập vào trong lòng nàng, Du Uyển quên đóng cửa sổ, nhìn chằm chằm cánh cửa, nàng cố gắng bình tĩnh hỏi: "Ai vậy?"

Không ai trả lời nàng, đối phương trực tiếp đẩy cửa đi đến, một thân tây trang màu đen, dáng người kia thon dài thẳng tắp, mang theo sát khí.

Du Uyển mặt trắng bệch.

Lục Quý Hàn rất tự nhiên đóng cửa lại, khóa trái.

Du Uyển nhìn thấy động tác của hắn, toàn thân cứng ngắc.

Lục Quý Hàn từng bước một đi đến trước mặt nàng, Du Uyển trong tay còn giữ tay cầm cửa sổ, Lục Quý Hàn thay nàng đóng lại, cũng kéo màn cửa lên.

"Tứ Gia, có chuyện gì sao?" Du Uyển nhìn vào ngực hắn hỏi.

Màn cửa kéo một phát, đèn lại không có mở, văn phòng lập tức tối sầm lại, Lục Quý Hàn nhìn xem tiểu nữ nhân gần ngay trước mắt, hắn tới gần một bước, lấy tư thái áp bách cúi đầu hỏi nàng: "Cái tên họ Thẩm tựa hồ rất thích nàng."

Quả nhiên là vì việc này!

Du Uyển cắn môi, giải thích nói: "Ta cũng không có đáp ứng lời mời của hắn."

" Nàng vẫn để hắn mời." Lục Quý Hàn lập tức nói.

Du Uyển nhíu mày, cố gắng giải thích: "Cơm là Giang thiếu mời, tình huống lúc đó nếu ta cứ kiên quyết đòi trả tiền thì thật không lịch sự."

Lục Quý Hàn đỡ lấy cái ghế bên cạnh, cười lạnh nói: "Cự tuyệt người khác chính là không lịch sự, lúc nàng cự tuyệt ta sao không nghĩ tới lịch sự?"

Du Uyển nghiêng đầu, đã không cách nào che giấu sự không vui trong lòng.

Hắn cho tới bây giờ chưa có lúc nào lịch sự với nàng, làm sao nàng có thể lịch sự lại chứ?

"Ta có chút tức giận." Lục Quý Hàn mới mặc kệ kết quả cuộc tranh luận, nói thẳng ra hậu quả.

Sắc mặt Du Uyển càng kém.

Nàng cúi đầu, Lục Quý Hàn liền quay lại, nhìn khuôn mặt nhỏ đang căng thẳng của nàng hỏi: "Nàng chọc ta tức giận, ta nhất định phải phạt nàng, hiện tại ta cho nàng hai lựa chọn, hoặc là để cho ta hôn một cái, hoặc là buổi tối tết nguyên tiêu theo ta đi trường học của bọn họ ngắm đèn, chỉ cần nàng đi, ta cam đoan không động thủ động cước, mẫu thân nàng bên kia, nàng đại khái có thể nói là nàng đáp ứng lời mời của Trần Dung."

Hô hấp Du Uyển càng ngày càng nặng, tức giận kéo đến.

Cái lựa chọn này là gì? Lựa chọn cho hắn hôn, giống như nàng hi vọng bị hắn hôn, thế nhưng là lựa chọn ban đêm cùng hắn ra ngoài, ai biết Lục Quý Hàn có thể hay không động thủ động cước? Ban đêm quá nguy hiểm, Du Uyển không tin lời hứa của hắn, huống chi, lỡ bị người quen gặp được nàng cùng với Lục Quý Hàn thì làm sao?

"Cứ từ từ suy nghĩ, ta không gấp." Lục Quý Hàn lui ra phía sau hai bước, ngồi xuống trên ghế.

Du Uyển không thể ban đêm cùng hắn ra ngoài.

Nàng nhắm mắt lại, ép buộc mình nói: "Ta chọn cái thứ nhất."

Lục Quý Hàn nhíu mày.

Lời đã ra miệng, Du Uyển ngược lại không sợ, thúc giục nói: "Ta còn muốn về nhà, mời Tứ Gia chớ trì hoãn quá lâu."

Nàng lạnh như băng, Lục Quý Hàn cười lắc đầu, sau đó, hắn đứng lên, lần nữa đến trước mặt Du Uyển.

Du Uyển không nhúc nhích, nhắm mắt lại, nàng cái gì cũng nhìn không thấy, cho đến khi Lục Quý Hàn tới gần, hô hấp ấm áp của hắn rơi xuống trên mặt nàng.

Chân mày Du Uyển nhíu sâu hơn.

Lục Quý Hàn nhìn thấy, khóe môi giương lên, sau đó, hắn nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đôi lông mày tinh tế của nàng.

Du Uyển khẽ giật mình.

"Được rồi, hôn xong." Lục Quý Hàn nghiêng đầu, tại bên tai nàng nói, "Nói chỉ hôn một cái, cũng chỉ hôn một cái."

Du Uyển khó có thể tin ngẩng đầu.

Mắt hạnh nàng mắt hạnh ngấn nước, đẹp đến mức giống nước hồ trong đêm, Lục Quý Hàn nhìn sâu vào mắt nàng, trước khi Du Uyển muốn né tránh, hắn hài hước hỏi: "Thế nào, nàng cho rằng ta sẽ hôn ở nơi nào?"

Du Uyển không khống chế được đỏ mặt.

Nàng nghĩ hắn sẽ hôn miệng nàng, mạnh mẽ và thô lỗ như trong phòng thử đồ.

Tâm tư bị nhìn thấu, Du Uyển khong muốn ở lại lâu hơn nữa, thừa dịp Lục Quý Hàn không có ngăn cản, nàng nhanh chóng vòng qua bàn đọc sách, đi ra cửa.

Lục Quý Hàn nhìn xem bóng lưng nàng hốt hoảng bỏ chạy, vui vẻ nhắc nhở nàng: "Ngày hôm nay cho nàng cơ hội lựa chọn, nếu có lần sau nữa, tuyệt sẽ không đơn giản như vậy."

Bước chân Du Uyển dừng lại, lập tức kéo cửa ra, nhanh chóng rời đi.

Trên đường xe kéo rất nhiều, Du Uyển tiện tay kêu một cỗ, lên xe, trong đầu của nàng toàn là hình ảnh Lục Quý Hàn hôn vào lông mày nàng.

Nhưng về đến nhà, Du Uyển liền khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, giống như ở bên ngoài cái gì cũng chưa từng xảy ra.

Nữ nhi tốt khoe xấu che, Tống thị lại như thế nào đoán ra được nữ nhi đã có người để ý tới nàng, có một người theo đuổi mới?

Tống thị không có đoán được là ai, Du Uyển cũng không xem Thẩm Nguyên Hoa là người theo đuổi. Đến sáng ngày thứ hai, Thẩm Nguyên Hoa thế mà đến tiệm bán quần áo Cẩm Vinh mua quần áo, còn chạy đến tầng hai, yêu cầu Du Uyển thiết kế cho em gái hắn một bộ váy.