Dịch giả: hoangtruc
Trên Vân Hải, một tòa khuyết lâu màu đỏ lung la lung lay như thể người say rượu, khiến người ta không khỏi lo lắng nó tùy thời rớt xuống.
Trên tòa khuyết lâu không ổn định kia là một bóng người vịn cây cột, thân hình còng xuống, nhìn qua hết sức thống khổ.
"Hà tất phải bướng bỉnh như vậy? Chỉ cần người đồng ý, ta có thể cho ngươi lực lượng vô cùng! Ngươi bây giờ đã trở thành một trong những Tông Sư trong thiên hạ rồi, mà đây cũng chỉ mới là bắt đầu thôi."
"Chỉ cần ngươi đủ cường đại, ngươi sẽ lập tức trở thành người có quyền thế tối cao trong thiên hạ!"
"Không phải ngươi muốn báo thù sao? Bước lên Tông Sư ngươi mới có thể báo thù, mới có tư cách khiêu chiến Đế Thánh!"
...
Y đang dẫn dụ từng bước. Mỗi câu đều tràn ngập dụ hoặc không cách nào cự tuyệt được. Thế nhưng dù y có khua môi múa mép thế nào, cái người trong cơ thể kia vẫn đang điên cuồng chống cự như cũ. Rốt cuộc y mất đi tất cả kiên nhẫn, tâm tình không khống chế được mà chửi ầm lên.
"Cmn rốt cục thì ngươi đang suy nghĩ cái gì hả?"
"Ngươi là thứ bò sát! Phế vật!"
"Rầm Ào Ào" Khuyết lâu màu đỏ đột nhiên sụp đổ, cả y lẫn vô số trường kiếm đều cấp tốc rơi xuống.
"Khốn kiếp!"
Y nghiến răng nghiến lợi phun ra hai từ, thân thể giữa không trung mãnh liệt đổi hướng, song chưởng lăng không ấn xuống, trong miệng hét to: "Kết!"
Huyết kiếm rơi xuống như mưa lập tức như một đội binh sĩ nghe được mệnh lệnh, tụ tập dưới thân y.
Trong chớp mắt, khuyết lâu lại lần nữa thành hình.
Vẻ mặt y đầy ngạo mạn và khinh miệt: "Ngươi cho rằng điểm ấy thủ đoạn..."
Lời còn chưa nói hết, một tiếng két vang lên, sắc mặt của y biến đổi. Những lời còn lại chưa kịp nói xong, chỉ nghe "Rầm Ào Ào" một tiếng, khuyết lâu vừa mới thành hình lại lần nữa sụp đổ, trường kiếm nghiêng ngả rơi rớt.
Dưới chân y trống không, cả người lại lần nữa rơi xuống.
Dưới tình thế cấp bách, y lại lần nữa hét to: "Kết!"
Huyết kiếm vô lực rơi xuống lại khôi phục linh động, lại lần nữa tụ tập dưới người y. Chúng nó như một đám cá du động, nâng người y lên rồi theo đà hạ xuống. Cách cách cách cách... Huyết kiếm như có một bàn tay vô hình chất chồng tầng tầng chúng nó lên, khuyết lâu lại lần nữa thành hình.
Y còn chưa kịp thả lỏng, thì một tiếng két giòn vang lần nữa truyền vào trong tai.
"Đủ rồi!"
Y đột nhiên nổi giận, mặt mày dữ tợn, gân xanh trên cổ lồi lên, ánh mắt hung ác như thể một con sư tử phẫn nộ muốn nhào vào người mà cắn. Uy thế kinh khủng ầm ầm phóng thích, huyết sắc gợn sóng như biển cả ầm ầm nổ tung.
Xoẹt xẹt... Nguyên lực trong phạm vi năm mươi trượng chung quanh trong nháy mắt bị đốt sạch, sinh ra đủ màu hỏa diễm.
Lúc này y như thể thiên thần hạ phàm, đến không khí còn cơ hồ ngưng kết, gió cũng không dám thổi tới người y.
Két.
Tiếng giòn vang rất nhỏ, nhưng dị thường rõ ràng trong cảnh tĩnh mịch thế này.
Vẻ mặt tràn đầy dữ tợn của y đột nhiên bị đông cứng, mặt trợn tròn.
"Rầm Ào Ào", khuyết lâu vừa mới thành hình lại lần nữa sụp đổ.
"Kết!"
"Cần gì phải..."
Két, "Rầm Ào Ào"!
"Kết!"
"Có thôi ngay không..."
Két, "Rầm Ào Ào"!
"Kết!"
"Đã đủ rồi, ta cho ngươi biết..."
Két, "Rầm Ào Ào"!
"Nói chuyện đàng hoàng có...."
Két, "Rầm Ào Ào"!
"..."
Két, "Rầm Ào Ào"!
Két, "Rầm Ào Ào"!
....
Trên Vân Hải mờ mịt vô biên, một tòa khuyết lâu màu đỏ bỗng nhiên sụp đổ, rồi bỗng nhiên thành hình... Cứ thế mà lặp lại, như không có đầu cuối. Trong màn tuần hoàn không ngừng này còn có một bóng người chìm chìm nổi nổi, kèm theo là tiếng tức giận mắng chửi không dứt bên tai.
Ma Thần vừa mới thức tỉnh cảm giác mình sắp phát điên rồi. Trong sinh mệnh gần như vô hạn của y chưa từng gặp qua sự tình hoang đường không hợp thói thường như thế này.
Có điều y lại không cách nào gϊếŧ chết được đối phương. Y vốn tưởng rằng có thể tu hú chiếm tổ thước, không nghĩ rằng lại lâm vào hoàn cảnh lúng túng như thế.
Nếu như trời cao lại cho y thêm cơ hội lựa chọn một lần nữa...
Trời ạ! Mình là Ma Thần a, làm sao bị buộc vào hoàn cảnh phải nảy sinh ra ý tưởng mềm yếu đến vậy?
Ý thức được bản thân đang nghĩ gì, Ma Thần như mếu cả ra.
Kiếm thai du động vờn quanh, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Lôi Đình chớp động. Nếu như xuyên thấu qua tầng tầng kiếm ý, sẽ phát hiện trung tâm kiếm thai còn có một vầng sáng tối lập lòe.
Đó chính là ý thức của Ngải Huy.
Hôm nay hắn khắc sâu được việc tu luyện tâm thần hung hiểm muôn phần so với tu luyện Nguyên lực, chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục ngay. Tu luyện Nguyên lực có sai lệch, chắc chắn sẽ có đủ loại manh mối dấu hiệu. Thế nhưng tu luyện tâm thần chỉ toàn là nguy cơ ẩn núp, mặt ngoài gió êm sóng lặng, đến khi ngươi lộ ra sơ hở thì nháy mắt sẽ nghịch chuyển tình huống, khiến hắn không kịp có bất kỳ phản ứng nào.
Mượn nhờ ảo cảnh huyết nhãn, hắn cắn nuốt một bộ phận ẩn chứa tinh khí thần của Thần Huyết, rồi đưa những phần còn lại vào bên trong kiếm trận, cuối cùng luyện thành một vạn tám nghìn thanh Thần Kiếm. Hắn cũng không để tâm tới chuyện kiếm trận và Thần Kiếm thôn phệ chiến bộ Huyết tu kia.
Trong tình thế cấp bách khi đó, hắn chỉ có thể nghĩ ra cách để lực lượng không cách nào hấp thu được nhập cả vào Thần Kiếm. Có điều hắn đánh giá thấp uy lực của Thần Huyết, cũng đánh giá thấp tác dụng phụ của việc hấp thu huyết linh lực của Huyết tu.
Một bộ phận Thần Huyết nhập vào trong kiếm trận, luyện thành một vạn tám nghìn thanh "Thần Kiếm". Sau đó kiếm trận lại cắn nuốt Ngân Sương huyết bộ, cắn nuốt Thần Lang Bộ, Thần Kiếm trở thành môi trường thích hợp nhất để Ma Thần thức tỉnh.
Ý thức của Ma Thần che giấu rất sâu bên trong Thần Huyết, vượt quá cả tưởng tượng của Ngải Huy. Cho nên hắn cũng không tìm tòi, va chạm vào khu vực này. Cuối cùng hắn mới có được bài học cực kỳ sinh động, lực lượng lạ lẫm không rõ ràng sẽ có những nguy hiểm không biết tới.
Ý thức Ma Thần tiềm phục bên trong Thần Kiếm không lộ chút dấu hiệu nào.
Ngay lúc tâm thần Ngải Huy gặp phải trùng kích bị thương, xuất hiện một vết rách, Ma Thần đột nhiên phát động.
Chỉ có điều Ngải Huy phản ứng cũng nhanh chóng không kém. Cảm nhận được lúc đó không ổn, ý thức của hắn trốn vào bên trong kiếm thai, hơn nữa còn nhanh chóng bố trí xuống Lôi Đình, chặn đứng ý thức Ma Thần ăn mòn.
Hiện tại Ngải Huy đang ở trong trạng thái vô cùng kỳ lạ.
Một vạn tám nghìn thanh thần kiếm chịu sự khống chế của Ma Thần. Mà Ma Thần cũng là cái "thể xác" hiện tại.
Còn có thể khu sử Thần Kiếm kiếm thai thì lại do Ngải Huy khống chế.
Thân thể Ngải Huy trong tình cảnh này cũng càng thêm kỳ diệu. Huyết linh lực của Thần Kiếm đang không ngừng ăn mòn thân thể Ngải Huy, mà kiếm thai bên trong lại không ngừng phóng thích Lôi Đình, không ngừng tinh lọc thân thể hắn. Chỉ có điều Ma Thần vừa mới thức tỉnh, đang ở trạng thái gầy yếu nhất, cho nên Lôi Đình có tác dụng cực kỳ uy hϊếp với y.
Càng hỏng bét chính là y không cách nào phá hư thân thể Ngải Huy được, bởi hắn đã được Thần Tượng Đồ Bố bảo hộ.
Năm đó lúc Ma Thần sắp vẫn lạc, tinh huyết toàn thân y hóa thành mười giọt Thần Huyết, chính là hạt giống phục sinh của y. Thân thể y thì hóa thành một bộ áo giáp. Còn Thần Tượng Đồ Bố kia lại lưu lạc nơi nhân gian.
Không nghĩ tới nó vậy mà lại rơi vào tay Ngải Huy. Càng không có nghĩ tới là nó còn hấp thu huyết dịch của Ngải Huy, trở thành bảo vật của hắn.
Tuy rằng Thần Tượng Đồ Bố không khôi phục được uy năng từng có, lúc đối mặt với những cường giả khác trên thế gian cũng không phát huy được tác dụng gì lớn. Nhưng với Ma Thần vừa mới thức tỉnh, còn cực kỳ gầy yếu mà nói lại có ước thúc trời sinh.
Ma Thần cảm thấy đại khái y là Ma Thần xui xẻo nhất. Bảo vật của bản thân lại trở thành ô dù bảo hộ kẻ khác.
Hơn nữa lúc trước cũng chính Thần Tượng Đồ Bố mượn nhờ mộng cảnh nói với Ngải Huy chuyện Ma Thần chuyển sinh, mới khiến hắn có chỗ phòng bị. Bằng không mà nói, với một kẻ hoàn toàn không biết gì về Thần Huyết thì nhất định sẽ không có chút lực chống cự nào cả.
Đến bây giờ Ma Thần cũng không rõ lắm, làm sao Thần Tượng Đồ Bố lại lựa chọn Ngải Huy?
Nhưng mà dù cho có là nguyên nhân gì đi nữa, thì pháp bảo từng hộ thân cho y lại đang trở thành chướng ngại lớn nhất lúc này!
Lúc ấy Ma Thần đã nghĩ cướp đoạt hai giọt Thần Huyết trong tay Lâu Lan trước nhất. Nếu có thể dung hợp Thần Huyết trong tay Lâu Lan thì thực lực của y sẽ tăng vọt.
Nhưng mà y gặp phải Ngải Huy chống cự cực kỳ kịch liệt. Lúc ấy Ngải Huy đã biểu hiện ra quyết tâm đồng quy vu tận, khiến y phải lùi bước.
Khuyết lâu cứ như vậy trong chốc lát sụp đổ, trong chốc lát tụ tập. Ngay lúc Ma Thần sắp tan vỡ, bỗng nhiên lỗ tai khẽ động.
Thính lực của y cực kỳ nhạy cảm, có thể nghe được động tĩnh vô cùng.
Có người đánh nhau?
Hả? Đây... Đây là...
Mũi y co rúm lại, hai mắt thoáng cái sáng bừng lên.
***
Phó Tư Tư tuyệt đối không nghĩ tới kẻ ra tay với bọn họ lại là Mục Thủ Hội. Cô đương nhiên biết rõ Mục Thủ Hội, hơn nữa biết rõ Mục Thủ Hội từng là phụ tá đắc lực được phu nhân vô cùng nể trọng. Chỉ là về sau phu nhân đem tất cả tài nguyên và tinh lực đổ dồn vào trong kế hoạch Đại Sư Chi Quang cả. Sau khi Đại Sư Chi Quang thành công, cũng không lâu sau thì truyền đến tin Mục Thủ Hội làm phản.
Mục Thủ Hội lập tức bị vây quét ở Thiên Tâm thành, nguyên khí đại thương, thậm chí còn có bốn Mục đầu đột tử tại chỗ. Từ đó về sau, Mục Thủ Hội bèn mai danh ẩn tích, như thể con chuột chui sâu xuống cống rãnh.
Không nghĩ tới bọn hắn vậy mà to gan lớn mật, dám đánh chủ ý lên Thiên Diệp Bộ.
Làm Phó Tư Tư cảm thấy bất an chính là tựa hồ Mục Thủ Hội còn có ý đồ thâm sâu hơn. Bọn hắn có vẻ như tràn đầy hứng thú với Đại Sư Chi Quang. Tuy rằng không biết Mục Thủ Hội muốn chế tạo ra Đại Sư Chi Quang hay tìm kiếm nhược điểm của Thiên Diệp Bộ, nhưng dù điểm nào thì với bọn họ mà nói cũng không phải là tin tức tốt gì.
Phốc.
Phó Tư Tư rút tay ra khỏi l*иg ngực của một gã áo bào tro, không chút để ý đến máu tươi bắn trên người cô.
Đã có hơn mười người mặc người áo bào tro chết trong tay cô, thế nhưng đối phương không lộ ra lấy nửa điểm sợ hãi.
Quả nhiên không hổ là thế lực mà phu nhân đã từng nể trọng qua!
Thật sự là một đám hung hãn không sợ chết!
Cô khẽ thở dốc. Sương mù màu sắc rực rỡ rõ ràng không có độc tính, nhưng lại khiến Nguyên lực trong người cô vận chuyển dị thường không lưu loát. Phó Tư Tư từng nghe qua cái tên gọi Hỗn Độn Nguyên lực của Mục Thủ Hội, đến khi giao thủ mới cảm thấy chấn động.
Ngũ Hành Nguyên lực!
Hỗn Độn Nguyên lực còn thô ráp, đơn sơ nếu so với Ngũ Hành Nguyên Lực hoàn của Thiên Diệp Bộ, thế nhưng Phó Tư Tư phảng phất như nhìn thấy tiền thân của Ngũ Hành Nguyên Lực hoàn vậy.
Chẳng lẽ Đại Sư Chi Quang có liên hệ gì với Mục Thủ Hội sao?
Cô cũng thoáng cái đã rõ. Tại sao Mục Thủ Hội cảm thấy hứng thú với Đại Sư Chi Quang như thế.
Khóe mắt cô liếc qua nhìn thấy một đội viên Thiên Diệp kêu thảm một tiếng, trên thân cắm mũi tên năm màu rực rỡ tựa như một con độc xà.
Đồng tử Phó Tư Tư bỗng nhiên co rút lại.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm loại Nguyên lực bện quấn với nhau mà thành mũi tên!
"Aaaaaa!"
Đội viên Thiên Diệp bộ trúng tên kêu lên thảm thiết, thân thể của hắn kịch liệt run rẩy. Đáng sợ chính là dấu vết Ngũ Hành Hoàn trên tay hắn đang tản ra từng sợi hào quang màu sắc rực rỡ. Dấu vết kia đang dần dần trở nên nhạt đi.
Sao... làm sao lại vậy được?
Trong đầu Phó Tư Tư ô...ô...n...g lên một cái!
Người khác cho rằng dấu vết trong bàn tay kia là biểu tượng của Thiên Diệp Bộ, chỉ có chính bọ họ mới hiểu dấu vết Ngũ Hành Hoàn này là tất cả căn nguyên lực lượng của bọn họ!
Đột nhiên trong sương mù bay ra một sợi thừng mềm quấn lấy người đội viên này, kéo vào bên trong.
Đáy lòng Phó Tư Tư đột nhiên ớn lạnh, những đội viên khác cũng bị tràng cảnh này dọa sợ. Dường như Mục Thủ Hội cũng cần có thời gian thở dốc, nên không hề ra tay nữa.
Song phương đều đang súc tích lực lượng, chờ đợi lần sống mái tiếp theo với nhau.
"Rầm Ào Ào"
Một tiếng ầm ầm sụp đổ, không hề có dấu hiệu báo trước vang lên trên đỉnh đầu mọi người.