Ngũ Hành Thiên

Chương 566: Đơn đấu hay là quần ẩu

Dịch & biên: Đậu bắp

Tân Quang Thành vừa lên giọng tuyên bố gia nhập Tháp Pháo liên minh, tin tức giống như có cánh liền oanh động toàn bộ Thiên Ngoại Thiên.

Thanh danh của Tùng Gian Cốc không nhỏ, thực lực cũng rất mạnh, nhưng trong mắt thế nhân thì dù sao cũng chỉ là một cái tân thế lực nhỏ mà thôi. So với danh tiếng của Tân Quang Thành là một đại thành thị đứng thứ hai chỉ sau Thiên Tâm thành, rõ ràng hai cái không phải cũng một cấp độ. Tân Quang thành là đại biểu cho một cỗ lực lượng khổng lồ của Tân Dân phái. Tuy rằng thực lực bình quân của nguyên tu Tân Dân phái không quá cao, nhưng bọn họ thắng ở số lượng khổng lò, không một ai dám xem thường cỗ lực lượng như vậy.

Lúc Tân Quang thành công khai tuyên bố ủng hộ Ngải Huy xây dựng Tháp Pháo liên mình, rất nhiều chiến bộ nguyên bản đang phân vân đều đồng loạt hành động. Bọn họ nguyên bản là lo lắng Ngải Huy không dựng nổi cái giá ( không đủ uy thế, tín nhiệm). Nhưng hiện tại với sự gia nhập của Tân Quang thành, rõ ràng tương lai của Tháp Pháo liên minh đáng để họ trông mong vào nhiều lắm.

Trọng Vân Chi Thương cùng hai đại chiến bộ của Tân Quang thành sẽ tạo thành bộ khung vững chắc của Tháp Pháo liên minh, là hạch tâm chiến bộ chân chính.

Nhiều người vẫn lo sợ sẽ gặp phải chế tài của Thiên Tâm thành cũng ào ào bày tỏ lập trường, bao lo lắng không cánh mà bay. Nói đùa, có cái ô lớn Tân Quang thành chắn ở phía trước thì dù trời có sập xuống, bọn họ cũng phải sợ cái gì chứ?

Tháp Pháo liên minh chưa thành hình nhưng đã trở thành mục tiêu cao quý, chạm tay có thể bỏng với đa số chiến bộ rồi.

Thiên Tâm thành.

Diệp phu nhân đang quan sát huyễn ảnh. Bà ta xem tới vô cùng nhập thần, mắt không chuyển dù chỉ một chút.

"Tân Quang thành cùng Tùng Gian Cốc là minh hữu thân cận nhất…"

Âm thanh bình tĩnh mà hữu lực của An Sửu Sửu vang lên từ trong huyễn ảnh. Mỗi câu, mỗi chữ giống như trọng chùy áp thẳng vào trong lòng mọi người.

Ở phía dưới, mọi người có mặt đều không quá tỏ ra kinh ngạc trước tin tức này. Điều lo lắng nhất của Thiên Tâm thành hiện tại chính là Tùng Gian cốc cùng Tân Quang thành kết minh với nhau. Tùng Gian Cốc tuy có Tháp Pháo cùng đại lượng Tuyết Dung Nham, nhưng lực ít, lâu dài khó ra hồn gì. Mà Tân Quang thành đơn giản là một đám miệng cọp gan thỏ, không có gi đáng phải lo lắng. Nhưng mà khi hai cỗ thế lực này liên thủ lại, cỗ lực lượng đó đủ để khiến trên dưới Thiên Tâm thành phải hãi hùng tới khϊếp vía.

Vẻ mặt của Niên Thính Phong cẩn trọng, chú ý từng ly từng tí. Y có thể tưởng tượng được, hiện tại phu nhân đang ẩn chứa sự tức giận vô cùng.

Nhưng mà làm cho y ngoài ý muốn, chính là phu nhân lại không có chút dấu hiệu tức giận nào, ngược lại cười cười nói: "An Sửu Sửu này diễn cũng đủ tốt. Đúng là hiếm có dịp nào để cho y được phô trương thanh thế, cáo mượn oai hùm như vậy. Năm đó ta vẫn một mực cho rằng Tân Dân phái có thể cho chúng ta một sự bất ngờ gì đó. Không nghĩ tới thì ra là tìm tới Ngải Huy làm tấm chắn, đúng là một chút khí phách để tranh cao thấp cũng không có."

Bầu không khí trong phòng trầm xuống, một hơi thở mạnh cũng không có. Phu nhân càng tỏ ra lạnh nhạt, hỷ nộ không hiện thì sự việc đã rất nghiêm trọng rồi. Sự lo lắng đầy ngập mỗi người, đặc biệt là Niên Thính Phong. Y đã bị phu nhân cảnh cáo về mấy vụ việc thất bại hồi trước rồi, không nghĩ tới chưa kịp tìm cơ hội vãn hồi lại bộ mặt thì lại đυ.ng phải vụ tuyên bố này của An Sửu Sửu.

"An Sửu Sửu quyết tâm đã mất, không còn đáng lo." Diệp phu nhân thản nhiên nói: "Về phần Tháp Pháo liên minh. Ha ha, đó cũng không phải là dễ như nói vậy?! Cứ mặc cho bọn chúng tự dày vò đi."

Niên Thính Phong thở dài một hơi đáp: "Vâng."

Diệp phu nhân tiếp tục nói: "Việc ở tiền tuyến, chúng ta nước xa khó cứu khát được, liền để bọn họ náo một hồi đi. Về phần náo thành cái dạng gì, vậy thì là vận mệnh của họ rồi. Trước mắt, ưu tiên hàng đầu, chính là Đại Sư Chi Quang. Nhóm đại sư đầu tiên, cần phải xuất quan ngay. Lập tức tăng cường cảnh giới Thiên Tâm thành. Thời điểm này, ta không chấp nhận bất cứ một chút nhiễu loạn nào hết."

Chúng tướng ngay ngắn đáp: "Vâng."

Diệp phu nhân ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn họ: "Các ngươi không quản được sự tình bên ngoài, điều này không có gì đáng trách. Nhưng nếu những sự tình thuộc bổn phận của mình mà cũng không làm được cho tốt, vậy chớ trách thϊếp thân lòng dạ độc ác."

Chúng tướng trong lòng ớn lạnh liên hồi.

Diệp phu nhân nói tiếp: "Thính Phong, hạt giống kế tiếp của Đại Sư Chi Quang tuyển chọn tới đâu rồi?"

Niên Thính Phong vội vàng đáp: "Bẩm phu nhân, cho tới bây giờ, bốn mươi tòa thành thị gần Thiên Tâm thành nhất đã hoàn thành việc sàng lọc, tuyển chọn."

Diệp phu nhân nhàn nhạt hỏi: "Có kẻ nào gây cản trở không?"

"Không có thưa phu nhân."

Diệp phu nhân hài lòng gật đầu: "Vậy là tốt nhất. Đại Sư Chi Quang mới chính là tiền vốn để chúng ta chống lại đám Huyết tu. Nếu có ai dám cản trở, sẽ là địch nhân của toàn bộ Thiên Ngoại Thiên, là phản đồ! Nói cho tất cả bọn hắn biết, điểm này sẽ không có bất cứ một xê dịch nào hết."

Niên Thính Phong đáp: "thuộc hạ mình bạch!"

Diệp phu nhân tiếp tục hỏi: "Hiện tại đã chọn được bao nhiêu người?"

"Bẩm, trước mắt tổng cộng chọn ra được bảy mươi sáu người. Có ba mươi sáu người đã đến Thiên Tâm thành, còn lại bốn mươi người đang trên đường tới."

Diệp phu nhân nhíu nhíu mày, nhân số này xa xa chưa đạt được kỳ vọng của bà. Nhưng mà nhớ tới thế cục hiện tại, so với lần đầu kế hoạch Đại Sư Chi Quang mở ra thì rõ ràng là cách biệt một trời một vực rồi.

Niên Thính Phong thấy phu nhân có vẻ không vui, vội vàng nói thêm: "Thuộc hạ sẽ cho tìm kiếm ở những thành thị xa hơn, hy vọng có thể tìm thêm hạt giống phù hợp."

Diệp phu nhân trịnh trọng dặn dò: "Việc này rất khẩn yếu. Đám người Ngải Huy, An Sửu Sửu chỉ bất quá là đám tôm tép nhãi nhép mà thôi. Các ngươi nên rõ ràng cái gì là chính yếu và thứ yếu."

Niên Thính Phong đáp: "tạ phu nhân đề tỉnh."

Diệp phu nhân kiềm chế sự bực bội trong lòng. Bà không thể không nể trọng Niên Thính Phong được. Thính Phong Bộ chính là chiến bộ cường hãn nhất của Thiên Tâm thành hiện tại, hơn nữa năng lực thu thập tin tức vô cùng xuất sắc. Lúc này, những cái đó đều là thứ bà cần dựa vào.

Dù cho Niên Thính Phong có để xảy ra chuyện gì không tốt, bà cũng sẽ không tùy ý răn dạy, mà ngược lại càng cần lôi kéo hơn.

Chờ tới khi Đại Sư Chi Quang thành công, tất cả nan đề hiện tại đều sẽ không còn khó giải nữa rồi!

Bản thân bà chỉ cần cố gắng nhẫn nại một hồi mà thôi!

Sư Tuyết Mạn chậm rãi mở to mắt, Vân Nhiễm Thiên không chút tỳ vết ở trong tay nàng nhẹ run lên. Một đám hắc vụ tuôn ra từ đầu mũi thương, vừa vào trong không khí bèn sụp đổ, tan mất.

Ám thương trong cơ thể đang dần chuyển biến tốt đẹp, tuy rằng biên độ rất nhỏ nhưng cũng đủ khiến Sư Tuyết Mạn cảm thấy hài lòng.

Thu lại Vân Nhiêm Thiên, nàng đứng dậy, bước ra ngoài doanh trướng liền phát hiện tình huống có điều không đúng.

Trong vòng một đêm, nơi trú quân bên ngoài liền bị lấp kín toàn người là người. Những người này đều là mới xuất hiện hay sao?

Mang theo Vân Nhiễm Thiên, nàng đi đến bên cạnh Tang Chỉ Quân đang hết sức bận rộn, thấp giọng hỏi: "Như thế nào mà lại nhiều người như vậy?"

Tang Chỉ Quân vừa hưng phấn, vừa lo lắng đáp: "Ngày hôm qua, An Sửu Sửu của Tân Quang thành công khai tuyên bố kết minh cùng chúng ta. Ông ta phái hai đại chiến bộ Đồng Quỷ và Ngư Kim cùng gia nhập vào Tháp Pháo liên minh. Tin tức này vừa truyền ra, đám người kìa liền như dã lang ngửi thấy mùi thịt tươi, cấp tốc tập trung lại chỗ chúng ta. Lần này Tân Quang thành thực sự hạ đủ vốn a. Đồng thời phái cả Đồng Quỷ và Ngư Kim, hai tướng lãnh lợi hại nhất của bọn họ tới giúp chúng ta. An Sửu Sửu này sao lại đột nhiên quay ra coi trọng chúng ta cơ chứ? Hay là y trúng phải mê hồn dược nào của Ngải Huy rồi cũng nên!"

Sư Tuyết Mạn nghe xong liên vỡ lẽ, trong lòng yên ổn lại rồi thản nhiên nói: "Ngươi còn lạ gì loại người như hắn? Hãm hại, lừa gạt, có cái gì hắn không làm?"

Tang Chỉ Quân thản nhiên khẽ cười một tiếng: "Đúng a đúng a, đến bộ thủ đại nhân của chúng ta còn bị hắn lừa gạt mất đi cơ mà!"

Sư Tuyết Mạn ra vẻ giận dỗi nói: "Ta lười để ý đến ngươi."

Tang Chỉ Quân vội vàng nói: "Ấy, ngươi cứ như vậy bỏ đi sao được. Còn những người này phải xử lý làm sao? Nhiều người như vậy tập trung lại, rất dễ xảy ra sai xót a."

Sư Tuyết Mạn đáp: "Báo cho bọn họ, triệt thoái ra phía sau mười dặm, chờ Ngải Huy tới sẽ tuyên bố chương trình Tháp Pháo liên minh. Trong vòng mười dặm, nghiêm cấm hạ trại."

Tang Chỉ Quân có chút lo lắng hỏi: "Vậy có sợ dẫn tới sai lầm gì không?"

Sư Tuyết Mạn bèn đáp: "Nhiễu loạn cũng tốt, hiện tại cũng không có biện pháp trấn trụ được bọn họ. Sau này xây dựng liên minh, không phải sẽ càng loạn hơn sao?"

Tang Chỉ Quân bừng tỉnh, thì ra Sư Tuyết Mạn là đang có ý định muốn gϊếŧ gà dọa khỉ.

Nàng vội vàng đi qua bên kia tuyên bố.

Quả nhiên, vừa nghe xong liền có người nháo sự liền.

"Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì mà các người bảo rút thì chúng ta liền rút chứ?"

"Đúng vậy! Nơi này là của Trọng Vân Chi Thương các người hay sao? Rõ ràng là nơi vô chủ mà!"

Mấy người này vừa lên tiếng, một loại âm thanh huyên náo khác giống như phản ứng dây truyền nổ ra.

Rất nhiều người tham gia vào vụ tranh cãi này, bọn họ cũng chẳng tỏ vẻ gì là sẽ cho chiến bộ của mình rút đi cả. Trái lại, rất nhiều kẻ trong tâm tò mò, không biết Trọng Vân Chi Thương sẽ xử lý việc này như thế nào.

Bỗng nhiên, mấy thân ảnh lóe lên. Đám người vừa mới còn vênh váo, đắc ý chất vấn Sư Tuyết Mạn, đồng loạt cùng nhau bay ngang ra ngoài.

Cả đám người giống như hồ lô nằm lăn lóc ở dưới chân Sư Tuyết Mạn.

Tất cả những người vây xem còn lại trong lòng chợt lạnh lẽo vài phần. Vừa rồi tốc độ của Sư Tuyết Mạn thực sự là quá nhanh rồi. Bọn y chỉ cảm thấy hoa lên một cái, tới động tác của Sư Tuyết Mạn cũng nhìn không rõ ràng. Có mấy tên thực lực khá chút, nhìn ra được động tác của Sư Tuyết Mạn thì tắt hẳn nụ cười tự tin, trên mặt trầm một sắc nghiêm trọng.

Hành gia vừa ra tay liền biết được hay dở thế nào.

Động tác của Sư Tuyết Mạn giống như thiểm điện, gọn gàng mà linh hoạt. Trong đám đại sư lẫn vào trong đây, có thể tìm được kẻ đủ thực lực làm ra việc tương tự, nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng, đẹp mắt giống như Sư Tuyết Mạn được.

Một người trong đám vừa bị ném tới thất điên bát đảo, còn đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy thanh âm truyền từ phía trên tới: "Ngươi là người của chiến bộ nào?"

Hắn vô thức thốt ra: "Hoàng Sa chiến bộ."

"A, Hoàng Sa chiến bộ mất đi tư cách gia nhập Tháp Pháo liên minh."

Những lời này giống như kịch độc, thoáng cái khiến tên nam tử đang còn xây xẩm, xoát một cái sắc mặc liền trắng bệch.

Đột nhiên, từ trong đám đông, một trung niên nhân thân hình khôi ngô, khí tràng hung hãn bước ra. Y đầy phẫn nộ lên tiếng: "Tại hạ là Hoàng Sa chiến bộ bộ thủ Hắc Nham. Các hạ làm như vậy không khỏi quá không coi ai ra gì rồi a. Thuộc hạ của ta tuy lỗ mãng một chút, nhưng cũng chưa tới mức khiến các hạ phải hùng hổ dọa người như vậy! Dựa vào cái gì mà đòi hủy bỏ tư cách của chúng ta?"

Sư Tuyết Mạn không đáp mà hỏi lại: "Đơn đấu hay là quần ẩu?"

Hắc Nham hầu như cho rằng tai mình nghe lầm: "Cái gì?"

Sư Tuyết Mạn lặp lại: "Đơn đấu hay là quần ẩu?"

Hắc Nham trên mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng ma! Một đám ngang ngược, càn rỡ như vậy còn vọng tưởng muốn xây dựng cái gì mà Tháp Pháo liên minh? Nếu mà gia nhập vào chẳng phải các ngươi sẽ cưỡi lên cổ tất cả chúng ta mà diễu võ dương oai hay sao?"

Những lời này làm cho không ít kẻ lộ vẻ do dự. Bọn họ tuy rằng hy vọng được gia nhập Tháp Pháo liên minh, nhưng cũng không hy vọng phải giao ra quyền lực trong tay mình. Nếu như Tùng Gian Cốc cũng giống như Sư Tuyết Mạn, cậy thế áp người như vậy, rất nhiều người ở trong lòng đã bỏ cuộc một nửa.

Hắc Nham khóe mắt liếc qua đám đông xung quanh, trong lòng âm thầm đắc ý.

Sư Tuyết Mạn thờ ơ: " Đơn đấu hay là quần ẩu?"

Đang dạt dào đắc ý, Hắc Nham chán nản, hai mắt trợn tròn: "Ngươi!"

Y tuy rằng bị chọc giận gần chết, nhưng mà vẫn không có đánh mất đi lý trí. Thực lực của Sư Tuyết Mạn quá sức cường hãn. Không xét tới hành động vừa rồi, chỉ riêng huyễn ảnh mô tả lại quá trình nàng lấy một địch nhiều, đồng thời đối phó vài tên thần thông Huyết tu đã đủ thể hiện ra chiến lực khủng bố, phi nhân của nàng rồi. Y tự biết bản thân mình đối mặt Sư Tuyết Mạn sẽ không có nửa phần may mắn ở đây. Hoàng Sa chiến bộ so với Trọng Vân Chi Thương, đồng dạng cũng cách quá xa đi.

Hắc Nham hổn hển, gằn giọng hỏi: "Thực lực mạnh là rất giỏi sao? Thực lực mạnh là có thể tùy ý lấy mạnh hϊếp yếu sao?"

Sư Tuyết Mạn thản nhiên gật đầu: "Có thể a."

Hắc Nham tắt tiếng! Y bị á khẩu, không biết nên nói lại cái gì cho phải.

Lúc này, một tên khác đứng ra nói: "Sư bộ thủ chiến lực vô song, Trọng Vân Chi Thương xác thực dũng mãnh tuyệt luân. Thế nhưng là, chỉ dựa vào nắm đấm há có thể phục chúng được ư?"

Sư Tuyết Mạn lại gật đầu: "Có thể a."

Tên này nối gót Hắc Nham, á khẩu tới mặt trướng đỏ bừng: "Thế nhưng…"

Sư Tuyết Mạn ánh mắt nhìn sàng bốn phía, sắc mặt đạm bạc, dứt khoát cắt ngang y mà nói: "Ai không phục?"

Cả đám người câm như hến, không một ai lên tiếng.