Ngũ Hành Thiên

Chương 382: Hạt giống

Dịch giả: Tiểu Băng

Ngải Huy khôi phục nguyên lực xong, tinh khí lại thu liễm vào trong.

Mưa to suốt mấy ngày cũng đã dần dừng lại, tầng mây dày trên đầu tản đi, lộ ra bầu trời trong trẻo, ánh mặt trời chiếu xuống ấm áp, gió nhẹ lướt nhẹ qua mặt, cảm giác nhẹ nhõm thư thái tới tận từng sợi tóc.

Thực là thoải mái.

Sau mấy ngày liền ngột ngạt, giờ được hưởng thụ ánh nắng đẹp, cả người đều thư thái yên bình.

Ngải Huy tìm một bãi cỏ nằm xuống, bứt một cọng cỏ, cắm vô miệng cắn cắn.

Nhấm nháp hương vị cỏ xanh, Ngải Huy ngắm nghía hai viên thủy tinh trong tay.

Thủy tinh trong suốt, tính chất hoàn mỹ, không chút tạp chất. Nhìn kỹ, Ngải Huy thực không biết đây có còn là thủy tinh hay không, vì hắn chưa thấy thủy tinh nào tinh khiết tới như thế.

Ánh mặt trời chiếu vào giọt dịch thể màu vàng, tạo ra một vầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt. Kỳ lạ là, tầng vầng sáng này biến ảo chập chờn, như tạo ta từng tầng từng tầng gợn sóng, lan ra lan ra, sinh sôi liên tục.

Đẹp quá!

Ngải Huy rất thán phục, tuy hắn biết mình chả biết gì về nghệ thuật, nhưng nhìn vầng sáng biến ảo chập chờn này, cả người đều bị thu hút vào nó.

Thán phục xong rồi, Ngải Huy chợt phát hiện ra một điểm không bình thường.

Hồi trước hắn nghĩ giọt dịch vàng là máu của quái thú gì đó, điều này giúp giải thích vì sao băng vải cảm thấy hứng thú với nó. Nhưng bây giờ hắn mới nghĩ ra, nếu đó là máu, thì băng vải đã sớm nuốt chửng nó rồi, sao vẫn còn để tới bây giờ?

Là thủy tinh bảo vệ làm băng vải không nuốt được?

Không đúng!

Quấn trên người hắn lâu ngày, băng vải với hắn có một loại liên hệ mơ hồ nhưng có thật.

Ngải Huy chợt nhớ, lần trước cũng có một lần băng vải có phản ứng, nhưng không nuốt chửng đồ vật đó, đó chính là bức tượng Ma thần! Hắn sáng mắt, không biết hai thứ này có liên quan gì tới nhau không?

Càng nghĩ càng thấy có thể.

Hắn vội vã mở Sa La bàn, lấy Ma thần tượng đá ra. Lần trước hắn hấp thu Kim Nguyên Đan, Ma thần tượng đá có tác dụng rất lớn, hút sạch lệ khí trong Nguyên Đan, giúp Ngải Huy dễ hấp thụ.

Khi Ngải Huy lấy Ma thần tượng đá ra, băng vải như con rắn, uốn éo trườn xuống. Hai mảnh băng vải hợp lại làm một, biến thành một khối vải trắng, chui vào cái bệ bên dưới Ma thần tượng đá, như sợ tượng Ma thần bị dính bẩn.

Ngải Huy bị màn quỷ dị này làm lạnh run.

Ma thần tượng đá và băng vải chỗ nào cũng toát ra mùi tà môn, nếu không phải do sư nương tặng cho, lại theo mình đã lâu mà không làm thương tổn gì mình, thì Ngải Huy nhất định sẽ vô cùng cảnh giác với nó.

Hắn giữ lại nó là vì muốn thấy vật nhớ người.

Dù băng vải có tà ác, thì Ngải Huy cũng khó mà ghét nó. Dù nó chính nghĩa hay tà ác, thì cũng chẳng quan trọng gì với hắn. Hắn xưa nay không quan tâm đ*o đức, thêm một kẻ chính nghĩa hay thêm một kẻ tà ác thì đối với hắn, cũng chẳng khác nhau chỗ nào.

Nhưng có những cái tình cảm, còn quan trọng với hắn hơn cả chính bản thân hắn.

Hắn đặt hai viên thủy tinh lên trên băng vải.

Ngải Huy cảm thấy cảnh trước mắt rất thú vị, cứ như đang bày đồ cúng cho Ma thần tượng đá, chỉ còn thiếu bái lạy mà thôi. Mà sao Ma thần tượng đá không có chút gì ý cảm kích thế nhỉ, cứ thờ ơ thế kia!

Không lẽ mình đoán sai?

Ngải Huy đau đầu, cầm viên thủy tinh lên, đưa tới miệng Ma thần tượng đá, lẩm bẩm: "Lão Ma, cho chút mặt mũi, nếm thử một viên đi!"

Ma thần tượng đá vẫn lạnh lùng cao ngạo, mặc kệ mi.

Vẫn không đúng?

Hay phải bóp vỡ lớp thủy tinh bên ngoài?

Ngải Huy giật thót.

Hắn có một dự cảm, giọt dịch vàng trong lớp thủy tinh chắc chắn không phải vật phàm. Mà những thứ gì không phải vật phàm thì thường cực kỳ nguy hiểm, thứ tốt đương nhiên đáng giá, nhưng lỡ đấy là độc vật hạng nhất thì phải làm sao?

Ngải Huy biết khả năng của bản thân. Với thực lực bây giờ của hắn, đối mặt với thảo ngẫu Khôi Lỗi và Xà Dư, ít nhất còn có khả năng liều mạng. Nhưng đối mặt đối với thượng cổ Tà Ma, thì mình không hơn con kiến.

Được rồi, không vào hang cọp không bắt được cọp con, mình cứ bóp vỡ một hạt thử xem. Cái Thượng Cổ di bảo này, cũng là vận may chiếm được mà.

Ngải Huy bóp mặt một cái.

Ca!

Lớp thủy tinh nứt rạn, giọt dịch từ từ rỉ ra, Ngải Huy cẩn thận lấy băng vải trắng lót ở dưới mà hứng.

Cái băng vải này cực hứng thú với máu tươi, máu của động vật càng mạnh, thì nó càng thêm khao khát.

Nhưng băng vải lại chẳng hề hứng thú với dịch vàng. Giọt dịch vàng, như giọt nước trên lá sen, tròn vo, vàng rực rỡ. Không có thủy tinh bảo vệ, quanh giọt dịch nhanh chóng xuất hiện một lớp sương vàng nhạt, ngưng tụ không tan. Ánh mặt trời chiếu vào màn sương vàng, tỏa ánh sáng lung linh, rất là đẹp.

Ngải Huy nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Bỗng nhiên, làn sương mù màu vàng khuấy động, một tia sương bị kéo ra.

Ngải Huy giật thót như tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn qua Ma thần tượng đá.

Con ngươi của Ma thần tượng đá khẽ nhếch, khuôn mặt ôn nhu trung tính hiện ra một tầng ánh sáng lộng lẫy kì dị, môi nhỏ bé mở ra.

Ngải Huy phấn chấn, quả nhiên có hi vọng!

Sợi sương mù vàng cuồn cuộn chui vào việng Thần thạch, con mắt Ma thần tượng đá dần sáng lên.

Khí thế của Ma thần tượng đá nhanh chóng thay đổi, một luồng khí tức thê lương xuất hiện.

Đến khi chút sương vàng cuối cùng chui vào miệng ma thần, thì trên băng vải cũng đã sạch bong.

Ngải Huy tò mò nhìn Ma thần tượng đá, trong lòng tràn ngập chờ mong. Ma thần tượng đá nuốt xong giọt dịch vàng, có phải sẽ phát sinh biến hóa gì đó?

Hai mắt Ma thần tượng đá sáng lên một đoàn kim quang, Ngải Huy trợn to mắt, sợ bỏ qua tình tiết.

Trong đôi mắt kim quang xuất hiện hai vòng xoáy màu vàng óng, Ngải Huy không hề phòng bị, nên bị vòng xoáy hút vào, trời đất trước mắt quay cuồng, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng lướt về đàng sau.

Lại nữa?

Ngải Huy chửi ầm lên trong lòng. Hắn có chút tò mò, lần này Ma thần tượng đá cho mình coi cái gì đây?

Thời gian lướt vun vυ't, cảnh sắc lùi về sau.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên, Ngải Huy nhìn thấy Ma thần.

Ma thần lơ lửng giữa không trung, đang nhìn chăm chú về phương xa. Ngải Huy không khỏi nhìn theo, cảnh phương xa đó, từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng lên.

Vô số ánh kiếm vạch qua bầu trời, mạnh mẽ như chớp giật, như những con quái xà bạc đang từ trên trười phóng xuống. Hỏa diễm từ dưới đất phóng lên trời, va mạnh vào những tia chớp màu bạc, làm tia lửa văng tung toé, nhuộm đỏ bầu trời.

Từng đạo phi kiếm mang theo tia sáng chói mắt, rạch nát bầu trời.

Thiện tu cổ đại triệu hoán pháp thân khổng lồ, chân đạp đại địa, tay chống bầu trời. Phạn văn lưu chuyển, bay múa khắp nơi, tung tóe như hoa.

Ngải Huy há hốc miệng, nhìn mà kinh hãi.

Hắn chưa từng thấy cảnh chiến đấu nào hoành tráng như vậy, mặt trời phải ảm đạm, núi non bị phá nát, khắp nơi là những vế tkie61m kéo dài mấy trăm dặm, biển rộng sôi trào, lửa cháy rừng rực vô biên vô hạn.

Đây là. . . chiến đấu của người tu chân thời cổ đại?

Ngải Huy thất thần.

Thì ra những gì kiếm điển miêu tả, là thật sự. . .

Ngải Huy không khỏi cảm khái.

Chiến đấu kết thúc, chiến trường vung vỡ, nhưng Ma thần từ chiến trường thu hoạch được rất nhiều, tàn kiện pháp bảo, pháp quyết vân vân.

Ma thần không hề rời khỏi thung lũng, thực lực của hắn ngày càng mạnh, hắn đang chuẩn bị để rời khỏi.

Nhưng lúc thực lực hắn đại thành, bỗng nhiên trong lòng sinh ra ý nghĩ, Thiên Đạo bắt đầu tan vỡ, Linh lực đang suy giảm, hắn không thể ngăn cản được điều đó.

Suốt nhiều năm dài đằng đẵng, hắn luôn ngồi trong thung lũng, ngày đêm suy nghĩ.

Cách hắn được tạo ra hết sức đặc biệt, khác hẳn với người tu chân truyền thống, điều này làm cho hắn nảy sinh hy vọng sống khi Thiên Đạo tan vỡ.

Một chút hi vọng sống, ở tương lai xa xôi.

Đối với một sinh mệnh sống vĩnh cửu như hắn, trăm nghìn năm chờ đợi, không phải là việc không thể chấp nhận được. Hắn ngưng tụ tất cả tinh huyết và hồn niệm, tạo thành mười giọt Thần huyết chân chính, cũng là mười hạt giống.

Mười hạt giống thành hình vào lúc giữa trưa, lúc mặt trời chói chang nhất, bầu trời đang chói sáng trong nháy mắt đen kịt, mặt trời ảm đạm hẳn đi, như nến tàn trong gió.

Mười giọt Thần huyết gánh chịu nguyện vọng thức tỉnh của hắn, được hắn ném tung đi khắp hướng.

Còn thân thể hắn, biến thành một toà tượng đá.

Ngải Huy đã hiểu, giọt dịch vàng là cái gì!

Nó là Thần huyết!

Ngải Huy bỗng nghĩ tới Thần chi huyết, trong lòng thấy khó hiểu, sẽ không phải khởi nguyên của Thần chi huyết, cũng có quan hệ với Ma Thần chi huyết chứ?

Thôi thôi, mình nghĩ nhiều quá.

Thời đại nguyên lực đã bắt đầu hơn một ngàn năm, Ma thần rốt cuộc là thứ từ thời tu chân, còn để lại được mấy phần uy năng, có trời mới biết!

Khoan đã!

Băng vải có khả năng khắc chế Huyết độc, có thể nuốt chửng Huyết độc.

Cái này. . . không phải trùng hợp chứ?

Ngải Huy không dám chắc chắn, nhưng trời đất đã lại quay cuồng, hắn lại như bị cuốn vào trong một dòng nước xoáy, ánh sáng xung quanh không ngừng biến đổi.

Ngải Huy ổn định thân hình, mở mắt ra, cảnh xung quanh đã trở về như thường, hắn vẫn còn đứng nguyên tại chỗ cũ.

Hắn quay sang nhìn Ma thần tượng đá.

Hắn sửng sốt.