Ngũ Hành Thiên

Chương 366: Chọn

Dịch giả: Tiểu Băng

Triều Dương tiên sinh bỗng dừng lại.

Quản gia thật tò mò, Triều Dương tiên sinh sẽ bảo vật nào. Tuy nói trong bảo khố, món nào cũng là cực kỳ trân quý, nhưng đương nhiên, chúng cũng có phân chia cao thấp. Mỗi một đời gia chủ, tài lực và vận may đều không giống nhau, nên kết quả thu gom cũng rất khác nhau.

Quản gia là người phụ trách quản lý bảo khố, nên hiểu rõ từng món bảo vật như lòng bàn tay, nhưng nếu Triều Dương tiên sinh không hỏi, thì đương nhiên, ông ta cũng sẽ không chủ động nhắc nhở.

Ông ta biết, người như Triều Dương tiên sinh, đều là những kẻ cực kỳ có chủ kiến, nên nếu người ta không hỏi, thì đừng có mà tùy tiện quơ tay múa chân.

Phu nhân trả giá lớn như vậy, e là có ý gì đó, mình phải chú ý quan sát, chắc chắn là không sai.

Thông thường, khi được chọn những vật phẩm quý báu, kết quả chọn lựa sẽ thể hiện tính cách đặc thù của con người.

Hắn sẽ chọn cái gì?

Quản gia nheo mắt, nhìn chằm chằm vào lưng người kia.

Hình như Triều Dương tiên sinh đã tìm thấy mục tiêu, hoặc đã có món nào đó thu hút sự chú ý của hắn.

Hả?

Quản gia nhanh chóng nhận ra mình nghĩ sai. Triều Dương tiên sinh dừng lại, ánh mắt nhìn bốn phía, như đang tìm kiếm cái gì.

Ngải Huy đúng là đang tìm kiếm.

Bởi vì cái băng vải trên tay hắn đột nhiên có phản ứng. Băng vải là sư nương tặng cho, lai lịch của nó vẫn là điều bí ẩn. Cho tới bây giờ, nó đã cứu mạng Ngải Huy nhiều lần. Trước khi lộ ra đặc tính phệ huyết, trên băng vải hiện lên hình Huyết Nhãn, thì băng vải không hề có hứng thú với máu.

Nó như đang chìm trong giấc ngủ say, không hề có động tĩnh.

Ngải Huy đã từng thử nghiệm phá hoại băng vải, nhưng dù dùng cách gì, thì cũng không làm nó thương tổn mảy may. Ngải Huy thực không hiểu làm sao năm đó sư nương tách nó ra làm hai phần được. Với khả năng phòng hộ xuất sắc, Ngải Huy đém nó quấn quanh người, làm tầng bảo vệ sau cùng, rất là hiệu quả.

Băng vải bất động vạn năm, đột nhiên nhúc nhích, Ngải Huy đương nhiên phải quan tâm.

Hắn nhìn quanh, tìm nguyên nhân làm cho Huyết băng vải phản ứng. Trong lòng hắn rất hiếu kỳ, có thể làm cho băng vải phản ứng, chẳng lẽ vật đó được luyện từ máu?

Cái băng vải này, theo Ngải Huy thấy, là thứ rất khó tính, máu mà nó uống cũng phải có chất, chứ máu thường thì nó chẳng thèm.

Nhìn quanh, ánh sáng phản chiếu lấp la lấp lánh, làm Ngải Huy hoa mắt.

Băng vải không nhúc nhích.

Lẽ nào hồi nãy mình gặp ảo giác?

Ngải Huy đi thử về phía trước hai bước, băng vải lại nhúc nhích.

Ngải Huy cảm thấy phấn chấn, lần thứ nhất còn có thể là ngẫu nhiên, nhưng động lần thứ hai, thì tuyệt đối không phải ngẫu nhiên nữa. Đồ trong bảo khố này, nhất định có thứ làm băng vải có hứng thú.

Nhận ra được quản gia đang quan sát mình, Ngải Huy cố tình bước thật chậm, làm bộ xem xét từng món bảo vật.

Quản gia khó hiểu, ông ta tưởng Triều Dương tiên sinh đã tìm thấy món mình thích, không ngờ chỉ là nhìn quanh mà thôi.

Ông ta kiên nhẫn đi theo Triều Dương tiên sinh, bảo khố Diệp phủ vật phẩm phong phú, được xem một chuyến cũng là một lần hưởng thụ hiếm có. Trước đây có vị khách, mỗi món đồ trong bảo khố đều cầm lên xem kỹ lưỡng một lần.

Ngải Huy giả vờ giả vịt, đi hai bước thì dừng lại ngắm nghía. Thấy thứ gì lạ mắt, thì hỏi quản gia, quản gia món nào cũng biết, nên hỏi câu nào đều trả lời được câu đó, lại còn rất tỉ mỉ.

Tuy băng vải phản ứng càng ngày càng mãnh liệt, nhưng nhìn những bảo vật chung quanh, Ngải Huy không kềm được chảy nước miếng. Món nào cũng vô cùng quý giá, vật liệu cao cấp, đều là tác phẩm đứng đầu của các đại sư thời đó, hoặc là thực vật quý hiếm. Cầm đại một món xách ra ngoài chắc chắn đều sẽ gây ra náo động.

Quản gia thấy ánh mắt Triều Dương tiên sinh nóng bỏng, thì rất kiêu ngạo đắc ý. Ông ta đã sớm đoán ra chọn bảo vật lần này, chắc chắn sẽ không kết thúc nhanh. Cơ hội quý giá như vầy, nếu đổi là ông ta, thì chắc chắn cũng sẽ cực kỳ thận trọng. Lỡ mà chọn sai món, thì sẽ hối hận đến đau ruột, cơ hội thế này tuyệt đối không thể có lần thứ hai.

Ưm, băng vải phản ứng đang yếu bớt, phương hướng không đúng.

Ngải Huy làm bộ bị bảo vật khác hấp dẫn, quay người đổi hướng. Liên tục thử mấy phương hướng, rốt cục cũng tìm được phương hướng chính xác.

Băng vải bắt đầu từ từ di chuyển.

Nó phản ứng ngày càng mãnh liệt.

Ngải Huy không vội, hắn vẫn không nhanh không chậm, không ngừng bị bảo vật ven đường hấp dẫn, không ngừng hơi quay mặt hỏi quản gia về chúng, khát vọng hiện rõ trong mắt, không thể giả bộ được.

Cứ thế, Ngải Huy và quản gia, đi xuyên qua từng cái giá gỗ, đi tới nơi sâu nhất trong bảo khố.

Nhìn thấy Triều Dương tiên sinh nhìn vào những cái giá gỗ sâu nhất, quản gia nói: "Đó là nơi để những món bảo vật đầu tiên của tổ tiên, đại thể đều là lấy kiếm làm chủ, nhưng những thanh kiếm này bây giờ không thể dùng được nữa."

Ông ta tưởng Triều Dương tiên sinh để ý những thanh kiếm đó. Triều Dương tiên sinh là một Kiếm tu, hứng thú với kiếm là việc rất bình thường. Nhưng ông ta nói không sai, những thanh bảo kiếm đó đều đã rỉ sét, giá trị duy nhất của chúng bây giờ là trưng bày ở đây, để cho hậu nhân chiêm ngưỡng mà thôi.

Triều Dương tiên sinh dời mắt khỏi thanh kiếm, nhìn qua khá là tiếc nuối.

Không thể không nói, gia chủ đời đầu tiên là vị Kiếm tu cuối cùng, ánh mắt chọn kiếm rất là xoi mói. Những thanh Cổ Kiếm này tuy rằng không còn dùng được, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy phong hoa tuyệt đại của chúng năm đó. Có mấy thanh vẫn còn lộ ra sát khí, khi quản gia lau chùi cho chúng, quả thực là khoảng thời gian dày vò.

Triều Dương tiên sinh bỗng chỉ vào một pho tượng đá đặt bên cạnh Cổ Kiếm: "Bức tượng đá này lai lịch ra sao?"

Bức tượng đá rất cũ kỹ, do một khối đá hoa cương điêu khắc mà thành. Đao công đơn sơ, khắp nơi là góc cạnh, đâu đâu cũng có vết tích như bị rìu chém. Mặt tượng mơ hồ không rõ, như chưa điêu khắc hoàn thành.

Nhưng bức tượng đơn sơ thô ráp như thế, lại tỏa ra một ý nhị lạ lùng làm người ta không kềm được phải nhìn nó.

Ngải Huy ngay cái liếc đầu tiên đã cảm thấy có gì đó quái lạ, hắn có tâm chí kiên định, còn tu luyện Thiên Tâm Hỏa Liên Đăng, những chiêu mê hoặc tâm thần không có tác dụng gì với hắn, nhưng ánh mắt và tâm thần của hắn vẫn bị bức tượng đá này hấp dẫn.

Quản gia liếc mắt nhìn, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt: "Bức tượng này do gia chủ đời đầu tiên từ nhỏ ngẫu nhiên đoạt được, không biết do ai điêu khắc, là đồ cổ từ thời đại tu chân. Bức tượng đá này không có tên tuổi, nhưng gia chủ đời đầu nói nó có thần vận thiên thành, nói nó bất phàm, nên mới bỏ nó vào trong bảo khố."

Băng vải phản ứng cực kỳ mãnh liệt, hận không thể nhào tới.

Nhìn qua không hề có khí tức nào của máu, Ngải Huy không hiểu, sao băng vải lại phản ứng mãnh liệt như thế.

Bức tượng này nhất định có điều quái lạ!

Nhưng nghĩ thấy cũng phải, nếu tượng đá không có gì thần dị, làm sao Diệp Huệ Đường lại để nó vào trong bảo khố?

Ngải Huy không chút do dự chỉ vào tượng đá: "Ta chọn nó."

Quản gia nhìn Triều Dương tiên sinh chằm chằm, muốn nói lại thôi.

Ngải Huy thấy thế, thì hỏi: "Chẳng lẽ không thể chọn cái này?"

"Không phải như vậy. Phu nhân đã dặn ngài được chọn một món, bất kỳ món nào cũng được." Quản gia lắc đầu: "Bức tượng đá này thần vận thiên thành, ở trong bảo khố thời gian lâu nhất, là một trong những món đầu tiên được bỏ vào bảo khố. Gia chủ đời đầu tiên đã từng thường xuyên vào đây quan sát nó, gia chủ các đời tiếp theo cũng muốn phá giải bí ẩn trong đó, bỏ ra rất nhiều thời gian và tinh lực, nhưng tới giờ vẫn chưa ai thu được cái gì."

"Đa tạ đã chỉ điểm." Ngải Huy chắp tay cảm ơn: "Ta chọn nó, nhiều bảo bối thế này, nhưng nó là có duyên với ta nhất. Phu nhân đã ban cho Nguyên Đan, không còn phải lo cho cảnh giới. Bảo khố kỳ trân quý vô số, nhưng lại không có bảo kiếm hợp dùng. Nghĩ tới nghĩ lui, bảo bối này, cũng là không tệ, nói không chừng ta may mắn, lại ngộ ra ảo diệu bên trong thì sao?"

Quản gia nghe Triều Dương tiên sinh giải thích, cũng cảm thấy có mấy phần đạo lý, trừ cái lý do muốn phá giải ảo diệu của tượng. Gia chủ các đời ai chẳng phải trí tuệ hơn người? Bí mật cả ngàn năm qua còn chưa tìm được , há lại dễ bị phá giải vậy sao?

Đương nhiên ngoài miệng vẫn phải nói mấy lời dễ nghe: "Nghĩ với tài trí của Triều Dương tiên sinh, nhất định có thể phá giải bí mật trong đó, đến lúc đó kính xin Triều Dương tiên sinh báo cho lão bộc một tiếng, bí mật của tượng này đã dằn vặt không biết bao nhiêu đời người."

Ngải Huy cười: "Ha ha, cảm ơn lời chúc lành của ngài!"

Quản gia đặt tay lên giá gỗ, Nguyên lực phun ra, ánh sáng lóe lên một cái rồi biến mất, màn phong cấm biến mất.

Ngải Huy nhìn thấy rất rõ, bức màn phong cấm đó rất tinh xảo, người ngoài dù có muốn phá giải cũng không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa chất liệu xây dựng bảo khố cũng rất đặc thù, rất có hiệu quả khắc chế nguyên lực.

Diệp phủ ở Ngân Thành, cao thủ đông đảo, còn có đại sư tọa trấn, có thể nói là con kiến khó lọt. Dù có thực lực cao siêu, muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào trộm bảo, tuyệt đối là không thể. Nếu lỡ gây ra động tĩnh hơi lớn, coi chừng còn bị thủ vệ và cường giả tọa trấn Ngân Thành xông tới, chưa kể các trưởng lão đang tu luyện trong Ngân Vụ Hải.

Tượng đá vừa đến tay, băng vải lập tức nằm im, nhưng Ngải Huy có thể cảm nhận sự rục rịch hưng phần bên dưới sự yên tĩnh của nó.

Tượng đá cao hơn hai thước, chất liệu là đá hoa cương bình thường, nên trọng lượng của nó chẳng xi nhê gì với Ngải Huy. Bề mặt trơn láng, lạnh lẽo như ngọc, không giống nham thạch, Ngải Huy nhìn kiểu nào, cũng chỉ là đá hoa cương bình thường nhất, không khỏi phải tặc lưỡi vì kỳ lạ.

Quản gia thấy Triều Dương tiên sinh cầm tượng đá lật qua lật lại, thì không khỏi nở nụ cười.

"Triều Dương tiên sinh còn muốn xem gì thêm nữa không?"

"Không cần! Nếu đã chọn xong, thì không xem nữa, vậy trong lòng cũng bớt khó chịu!"

"Ha ha, nói cũng phải!"

Trong thư phòng.

Diệp phu nhân hứng thú hỏi: "Hắn chọn cái gì?"

Quản gia cung kính đáp: "Bức tượng vô danh do chủ nhân đời đầu tiên lưu lại."

"Tượng đá?" Diệp phu nhân sửng sốt, bà đã nghĩ tới rất nhiều thứ Sở Triều Dương sẽ chọn, nhưng không bao giờ nghĩ tới bức tượng vô danh.

Quản gia đem lời giải thích của Triều Dương tiên sinh thuật lại, không sót một chữ.

Vẻ mặt Diệp phu nhân thả lỏng hẳn đi, nhưng vẫn căn dặn một câu: "Phải để mắt lưu ý."

Quản gia hiểu ý lui ra.