Dịch giả: Tiểu Băng
Tận mắt nhìn thấy người sống sờ sờ tiêu tan như khói, Ngải Huy sững ra, trong lòng nhàn nhạt thương cảm. Hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều người tử vong, có người lừng lẫy, có người bi thảm. Sinh mệnh héo tàn chẳng khác gì bông hoa héo tàn, nhưng năm sau, khi gió xuân ấm áp thổi tới, những bông hoa lại nở, nhưng những sinh mệnh không thể nở lại nữa.
Nhân sinh có bốn mùa, mùa xuân là con nít, mùa hạ là thiếu niên, mùa thu là trung niên, mùa đông là lúc xế chiều, và chỉ có một năm, không có năm sau.
Vậy, vì sao mà chết?
Nhìn không chớp vào nơi giờ đã trống rỗng giữa không trung, Ngải Huy cười tự giễu, từ khi nào, mình trở nên đa sầu đa cảm như vậy?
Tâm tình của hắn vào giờ khắc này cực kỳ bình tĩnh.
Hắn quay người, nhìn thấy Tiêu Thục Nhân đang nhìn mình chằm chằm. Tiêu Thục Nhân nhếch mép cười với hắn, làm Ngải Huy chẳng hiểu ra sao, nhưng vì từng bị người này hãm hại, nên trong lòng hắn sinh ra cảnh giác.
Hắn đã sớm không còn muốn liên quan gì tới Tiêu Thục Nhân, nên cũng chẳng muốn để ý tới cô ta. Hắn chỉ muốn sớm tìm thấy bản bút kí chết tiệt, rồi rời khỏi cái Ngân Thành đáng sợ này.
Tùy tiện một cái gia tộc nào, lúc liều mạng cũng đều biến thành đại sư, ai da, đối với cái mạng nhỏ này của hắn, thì áp lực quá lớn.
Ngày hôm nay, hắn đã nhìn thấy một đại sư kiêm gia chủ của gia tộc lớn bị chém đứt tay, một đại sư chết vì ám sát , một tộc trưởng tự thiêu đốt bản thân trở thành tro bụi, thủ lĩnh xá thân vệ cũng bị chặt tay, còn đám lâu la mất mạng, thì nhiều vô số kể.
Đáng sợ quá!
Cái gọi là tiền tuyến, so với Ngân Thành, quả thực là trò trẻ con.
Ở tiền tuyến, đại sư là đại diện cho sức chiến đấu cao cấp, mỗi một đại sư đều có cực nhiều hộ vệ. Khi mỗi đại sư chết trận, đều là một sự thương vong nặng nề.
Còn ở Ngân Thành, mạng của đại sư lại rẻ đến thế này.
Nếu những đại sư thế này tham gia vào tiền tuyến, tình hình chiến cuộc e là đã thay đổi.
Ngải Huy cảm thấy hơi bị đè nén. Thần Chi Huyết thì tràn trề sức sống, sinh cơ bừng bừng, tương lai tươi sáng. Còn Ngũ Hành Thiên lại cứ chỉ lo nội đấu, sức chiến đấu cao cấp quý báu, đều bị tiêu hao vì nội đấu.
Hai bên đã phân cao thấp rõ ràng.
Kết quả này phần thắng nghiêng về kẻ tử thù Thần Chi Huyết, bảo làm sao Ngải Huy không cảm thấy đè nén?
Hắn thở dài, ánh mắt đã trở lại thanh minh. Lần này đến Ngân Thành, những điều được thấy, được nghe, đã làm hắn thất vọng với Trưởng Lão Hội, làm hắn càng thêm kiên định với suy nghĩ của riêng mình.
Hắn càng khát khao muốn rời khỏi Ngân Thành, trở về cái thành nhỏ yên tĩnh hẻo lánh vùng biên thùy, cùng mọi người đi lang bạt, đi chiến đấu.
Không ai biết chỉ trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi, trong lòng Ngải Huy lại có nhiều ý nghĩ như vậy. Nhưng, dù có biết, thì cũng có ai để tâm? Dưới mắt họ, suy nghĩ kiểu ấy chỉ là của kẻ ăn không được nho nói nho chua mà thôi.
Phó Hoài Ân đã biến thành tro bụi, vậy bước kế tiếp của đối phương. . .
Ngải Huy không chút do dự chạy về phía Diệp Phu nhân.
Bút ký còn chưa tìm thấy, thì Diệp Phu nhân không thể chết được, ít nhất là bây giờ!
Lăng Vân nhìn thấy Phó Hoài Ân tiêu tan, trong lòng nổi lên một tia kính ý, nhưng cũng thở phào. Hắn chưa từng nghĩ, người cản đường hắn lại là Phó Hoài Ân.
Hắn đảo mắt một vòng, không nhìn thấy bà lão hộ vệ của Diệp Phu nhân, thì hơi ngạc nhiên. Bà già đó là một đại sư, thế gia ở Ngân Thành ai cũng biết.
Khoan?
Hắn nhìn thấy một thi thể dưới đất, chính là bà già đó, a, đã khí tuyệt bỏ mình.
Lăng Vân mừng rỡ, cản trở lớn nhất hiện giờ đã bị gϊếŧ chết!
"Hung đồ nơi nào! Dám to gan hành hung ở Ngân Thành?"
Một thân ảnh đang bay về hướng này với tốc độ kinh người, tiếng quát cuồn cuộn như lôi gầm khuấy động cả nguyên lực trong không trung, làm Lăng Vân phải rùng mình. Nếu rơi vào triền đấu, tình huống sẽ trở nên bất lợi. Bí pháp hắn đang dùng không kéo dài được lâu, sau đó hắn sẽ bị hư nhược suốt bảy ngày, đó là trả giá.
Người này nhất định là viện quân của Diệp Lâm.
Lăng Vân không kịp nghĩ thêm người gϊếŧ bà lão hộ vệ của Diệp Lâm là ai, nhưng hắn biết, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở để gϊếŧ Diệp Lâm.
Sát cơ lóe lên trong mắt, thân hình hắn biến mất trong không trung.
Tên nhóc đang chạy về phía Diệp Lâm, hắn vốn không để trong mắt, trong mắt hắn chỉ có Diệp Lâm!
Bàn tay trắng xám dựng lên như đao, vẽ ra một đường vòng cung, chém về phía Diệp Lâm.
Một ánh đao chói mắt, long lanh, diễm lệ như thủy tinh, từ bàn tay bay ra.
Ngải Huy vừa mới nhào tới trước mặt Diệp Phu nhân, trong nháy mắt cảm nhận được sát ý đang bay tới, cả người hắn cứng lại.
Hắn biết, nếu mình không ngăn nổi chiêu này, thì hôm nay mình cũng phải chết.
Hắn đứng lại, xoay người, Ngân Chiết Mai hoành ngang trước ngực, thân kiếm màu bạc ở giữa, sáu ánh kiếm tạo thành tam âm tam dương đại kiếm hoàn từ từ xoay quanh.
Ánh đao từ trên trời giáng xuống, va vào tam âm tam dương đại kiếm hoàn.
Đang!
Cánh tay Ngải Huy rung lên, suýt chút nữa không cầm được kiếm, lùi lại liên tiếp ba bước. Ngân Chiết Mai và tam âm tam dương đại kiếm hoàn đều mờ hẳn đi, suýt tan vỡ.
Bàn tay hắn tê dại, khí huyết tán loạn, lỗ tai nổ vang, không còn nghe thấy gì.
Đây là uy lực một chiêu của cường giả cấp đại sư?
Ngải Huy kinh nghiệm chiến đấu phong phú, lập tức nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên.
Mình không cản nổi đối phương.
Hắn hít sâu một hơi, khôi phục lại nguyên lực trong người, khẽ cử động bàn tay tê dại, bao tay Trích Tinh tỏa ra những tia ấm áp, giúp bàn tay hắn khôi phục cử động trở lại, gương mặt nhờ đeo mặt nạ, nên nhìn vẫn thấy bình thường, trấn định tự nhiên.
Khóe mắt nhìn thấy Tửu Quỷ và Vương Tử đang nhào tới, trong lòng hắn thấy an tâm.
Lăng Vân không thể nào tin được, một đòn toàn lực của hắn, lại có kẻ đỡ được! Mà hắn đang dùng bí pháp tăng thực lực đấy, một đòn toàn lực khi đã dùng bí pháp, mà lại bị một tên tiểu bối vô danh, đỡ được!
Cảnh giới thấp, nguyên lực yếu, ngay cả xá thân vệ phổ thông cũng không bằng, làm sao có thể. . .
Hắn ngơ ngác nhìn Ngải Huy trong tư thế sẵn sàng chiến đấu bên dưới.
Chính là cái tên tầm thường yếu ớt đó vừa đỡ công kích của mình? Cái kiếm vòng trắng đen kia, là kiếm chiêu gì? Trước giờ chưa từng nghe nói a.
Lăng Vân thất thần, hai mắt tối sầm, trong đầu trống rỗng, hắn không thể tin được, mình lại bỏ lỡ cơ hội tuyệt cao như thế?
Tên kia. . .
Lăng Vân cố hết sức tỉnh táo lại, có thể trở thành xá thân vệ, hắn tuyệt đối không phải người ý chí bạc nhược. Vuột mất cơ hội tốt làm hắn rất đau lòng, nhưng bây giờ không phải lúc để hối hận.
Nếu đã không làm được việc thành công, thì phải cố gắng thoát thân, nếu không thể thoát thân, thì phải hết sức bảo toàn thực lực.
Đó là luật sắt xá thân vệ nào cũng phải nhớ.
Ba xá thân vệ vọt lên, dáng vẻ rất kiên quyết, cả ba người đều biến thành màu trắng bạc như làm bằng kim loại. Ba người phóng lên trời, lập thành hình tam giác, đón vị cao thủ đang bay tới.
"Cút!"
Một tiếng quát vang, người kia thân hình như điện, một quyền cương mãnh tuyệt luân ầm ầm ép tới.
Ba xá thân vệ không lùi bước, chủ động tiến lên nghênh đón. Một người dồn hết sức lực trong người vào ngón tay, điểm tới một cái. Người thứ hai dồn sức vào bàn tay phải, dựng chưởng như đao, chém ra. Người cuối cùng, quyền như ngân đúc, đấm tới một quyền.
Ánh quyền đang gầm gào ào tới ầm ầm đổ nát.
Giữa không trung vang lên giọng nói kinh hãi: "Đòn liều mạng?!"
Thân thể ba người hóa thành những đốm sáng trắng, bắn tung xuống đất như mưa tuyết.
Đòn Liều Mạng là sát chiêu trứ danh của xá thân vệ, cũng là nguyên nhân mà họ có tên là xá thân vệ. Mỗi một xá thân vệ đều phải tu luyện bí kỹ, lấy mạng sống ra đánh đổi, đổi lấy một đòn, uy lực kinh người.
Rất nhiều kẻ địch của Lăng Phủ, đã mất mạng trong một chiêu này.
Người tới là một người trung niên, nét mặt ông ta vẫn còn vẻ sợ hãi. Tay áo ông ta có mấy cái lỗ thủng. Nếu không phải một quyền vừa rồi ông ta ra toàn lực, thì không chừng đã bị lật thuyền trong mương.
Xá thân vệ Lăng Phủ, là tử sĩ chân chính, họ không chút nhăn mặt hy sinh mạng sống của bản thân, gia tộc nào cũng kiêng kị họ.
Chỉ một thời gian ngắn như thế, đã đủ cho những xá thân vệ còn lại, an toàn rút lui, biến mất trong bóng tối.
Mọi người đều bị chấn động. Hồi trước, họ đều nghĩ ôm được chân Đại trưởng lão, thì dù phải đối mặt Lăng Phủ, cũng không cần lo lắng. Nhưng bây giờ họ mới biết, Lăng Phủ nguy hiểm tới mức nào.
Nếu thời gian quay trở lại, cho họ cơ hội được lựa chọn lại, chưa chắc họ còn dám chọn tham gia vào cuộc đấu cấp bậc này. Hai con quái vật đánh nhau, kết quả dưới chân là vô số thi thể.
Nhưng bây giờ đã leo lên thuyền, không còn cơ hội rời thuyền xuống nữa.
Viện quân tới, kẻ địch bỏ chạy, làm mọi người đều thở phào, nhưng Ngải Huy lại không chút lơ là.
Con ngươi của hắn rụt lại, Một Ngàn Khối không bỏ đi!
Ả ta đang núp trong bóng tối!
Mục tiêu của ả là ai? Diệp Phu nhân? Không phải! Nếu là Diệp Phu nhân, thì ả ta đã bỏ qua rất nhiều cơ hội ra tay, mục tiêu thật sự của ả là ai?
Ả muốn kích động Ngũ Hành Thiên nội đấu, muốn Diệp phủ và Lăng Phủ càng ngày càng thù nhau. . .
Ngải Huy giật mình, bổ nhào tới trước!