Dịch giả: Tiểu Băng
Bước lên lãnh địa Thần quốc, hai bên đường là Huyết Thụ cao vót, cứng cáp dữ tợn, như những con Quái Thú đứng lặng.
Ngửi được vị ngọt quen thuộc, tâm tình Xà Dư rất tốt.
Năm đó nhóm huyết thụ lây nhiễm Huyết độc đầu tiên, tạo ra hạt giống, giờ đều đã hóa thành phân. Huyết Thụ Bây giờ, đều là Huyết Thụ nảy mầm phát triển từ hạt giống. Cũng giống mọi sinh mạng có sức sống siêu cường khác của Thần quốc, hai đời cây non huyết thụ, đều chỉ trong vòng một năm, biến thành đại thụ.
Tốc độ sinh trưởng Điên cuồng, hoàn toàn lật đổ quy luật của giới thực vật.
Huyết Thụ khi nở hoa, là nở rực rỡ, đâu đâu cũng có. Trên những thân cây đỏ rực, màu hoa chỉ có trắng và đen làm chủ, thỉnh thoảng mới có một ít màu xanh da trời, ai nhìn cũng thích, hái mang về nhà chưng.
Nhẹ nhàng hái một đóa hoa đen, cánh hoa đen bóng như mặc ngọc óng ánh, tỏa mùi thơm thấm ruột thấm gan. Đối với Nguyên tu, cái mùi ngọt ngấy này sẽ làm họ phát cuồng, nhưng đối với Thần tu, lại là một sự hưởng thụ.
Tới sang năm vào lúc này, nơi này sẽ treo đầy trái cây. Trái cây sau khi được hái và luyện chế, sẽ tạo ra một loại Huyết tinh thiên nhiên, hỗ trợ Thần tu tu luyện. Không giống thứ được thai nghén trong cơ thể Huyết Thú gọi là Huyết tinh, trái cây của huyết thụ gọi là quả ngọc.
Xà Dư rất chờ mong, quả ngọc xuất hiện, sẽ càng thêm củng cố sự thống trị của Thần quốc.
Thần quốc có thể nhanh chóng ổn định, chính là nhờ nuôi Huyết Thú lấy Huyết tinh, biến Nguyên tu thành thần tu trên quy mô lớn. Bây giờ có quả ngọc, vật tư tu luyện gia tăng, càng làm tăng thực lực của thần quốc.
Cao tầng rất coi trọng quả ngọc, cả thần quốc đang chuẩn bị lễ hội hái quả ngọc quy mô lớn lần thứ nhất.
sau khi Quả ngọc được hái một tháng, sẽ bước vào mùa đông Thần quốc ba năm mới có một lần, được gọi là "Xám tro đông" . Hái xong quả ngọc, Huyết Thụ sẽ nhanh chóng khô héo thành tro, cả Thần quốc sẽ biến mất những màu sắc đẹp, biến thành một thế giới màu xám, nên mới được gọi là xám tro đông.
Sinh mệnh ở Thần quốc thường mạnh mẽ, xán lạn nhưng ngắn ngủi.
Xám tro đông dài đằng đẵng, dài tới một năm, suốt một năm đó, mọi người đều phải sống trong màu xám.
Trong thế giới màu xám đó, mọi người sẽ phải lục lọi trong đám tro tàn khắp nơi để tìm hạt giống huyết thụ. Mang hạt giống huyết thụ tới nơi kiểm tra, những hạt giống có độ lột xác cao sẽ được giữ lại, sau mùa đông, sẽ được tung ra để mọc lên cây mới. Những hạt giống không mạnh sẽ bị tiêu hủy.
Hoặc là trở nên mạnh mẽ hoặc là tiêu vong, đây chính là pháp tắc của Thần quốc.
Sau xám tro đông là hưởng xuân, hạt giống nẩy mầm trở thành đại thụ, đều nằm trong một năm hưởng xuân. Một năm đó, cây cối sinh trưởng cực nhanh, ở đâu cũng là cây cối đang phát triển mạnh mẽ, nên mới gọi là hưởng xuân.
Sau năm hưởng xuân, là sáng rực hạ, nguyên nhân là hoa nở. dù bất kỳ hoa có màu gì, thì đến tối cũng tỏa hào quang, nên mới gọi là sáng rực hạ.
Bây giờ đang là sáng rực hạ.
Sau sáng rực hạ là quả ngọc thu.
Luân hồi bốn năm một lần, cho tới bây giờ, Thần quốc chưa trải qua bốn mùa hoàn chỉnh lần nào. Đại Thần tế nói, đại Huyết Thụ các đời trước, giai đoạn nào cũng không hoàn chỉnh, đến đời này, mới bắt đầu ổn định.
Thần quốc mới tinh như vậy, ngay cả bốn mùa đầy đủ cũng còn chưa hề trải qua.
Bỗng nhiên mặt đất chấn động, một đội Lang kỵ sĩ mặc giáp ầm ầm chạy tới, cưỡi Liệt Hoa Dạ Lang đỉnh đỉnh đại danh.
Có nguồn gốc từ Dạ Lang của Hỏa Liệu Nguyên, được Thú Cổ cung cải tạo thành giống mới, toàn thân đen kịt, hoa văn trên thân lại rực màu đỏ. Liệt Hoa Dạ Lang cao hơn ngựa, to như ngọn núi nhỏ, cực am hiểu chạy trốn, sức chịu đựng xuất sắc, đã từng có ghi chép chúng chạy đường dài suốt mười ngày mười đêm không nghỉ.
Nhưng Thú Cổ cung chưa hài lòng với Liệt Hoa Dạ Lang. Họ muốn tạo ra một loài chim to, chạy trên đất có kiểu nào cũng không nhanh bằng bay trên trời.
Thú Cổ cung lấy Liệt Hoa bộ, một trong mười ba bộ của Ngũ Hành Thiên thí nghiệm cưỡi loài Dạ Lang hoàn toàn mới này.
Liệt Hoa Dạ Lang xuất hiện, lập tức thịnh hành cả Thần quốc, tiện nghi, dễ chăn nuôi, chịu được khổ nhọc.
Liệt Hoa Dạ Lang cấp bậc cao nhất, ngoài những ưu điểm kể trên, còn có lực chiến đấu mạnh mẽ, có thể phối hợp kỵ sĩ phát động tấn công, một khi chiến đấu là dữ dằn không sợ chết, là một loại vật cưỡi chiến đấu xuất sắc.
"Chúc mừng điện hạ, công tử rất hài lòng biểu hiện của ngài, khen không dứt miệng, đặc biệt lệnh cho thuộc hạ nghênh tiếp điện hạ! Cúi chào!"
Ba, tất cả kỵ sĩ giơ binh khí, hướng về Xà Dư hành lễ chào.
Xà Dư hạ thấp người đáp lễ, đứng dậy mới nói: "Đều nhờ công tử sắp xếp thỏa đáng, thân thể tiên sinh gần đây có khỏe không?"
Kỵ sĩ cười: "Công tử tâm tình không tệ, hai ngày nay thời gian tắm nắng lâu hơn trước không ít."
"Vậy thì tốt, thân thể công tử mới là quan trọng nhất." Xà Dư nghe vậy cũng thấy vui.
Cả Thần quốc, được gọi là công tử chỉ có một vị, chính là "Thần Quốc Bệnh Hổ" Bắc Thủy Sinh. Công tử từ nhỏ đã mắc quái bệnh, mấy lần suýt chết, sau đó gặp được Đế Thánh, Đế Thánh tiếc kỳ tài, hao hết tâm lực mới cứu được.
Sau khi Thần quốc thành lập, Đế Thánh để chữa bệnh cho công tử, xây cho hắn một tòa cung điện, thiết kế lối vào toàn ẩn chứa sinh cơ để kéo dài sinh mạng cho công tử. thân thể công tử dần ổn định, nhưng quanh năm không thể rời khỏi cung điện.
Công tử đặt tên cung điện của mình là lãnh cung, vì bảo trong cung này chỉ có mình hắn, còn lạnh lẽo hơn cả lãnh cung nhốt những cấm tần phi.
Lúc công tử tâm tình tốt, thích ngồi sau cửa cung tắm nắng, những ai biết tính công tử, đều sẽ căn cứ vào điểm này để đoán tâm tình của người.
Công tử được mọi người rất kính yêu, Thần quốc có được ngày hôm nay, công tử có công rất lớn. Đế Thánh say mê tu luyện, hầu như không quản sự vụ. Thần quốc mới lập, mọi quy củ, phương lược, hầu như tất cả đều xuất phát từ tay công tử. Cả việc dụ dỗ Diệp Bạch Y, cũng là đề nghị của công tử, hắn còn tự mình thuyết phục Đế Thánh, cuối cùng đạt được thành công lớn.
Sau khi Diệp Bạch Y hàng, cũng là công tử thuyết phục mọi người, giao binh quyền cho Diệp Bạch Y, kiến tạo Chiến Thần cung cho Diệp Bạch Y.
Diệp Bạch Y không phụ trọng thác, sắp xếp Chiến bộ, nghiên cứu chiến pháp Thần tu phù hợp, ổn định tình hình chiến đấu ở tiền tuyến.
Những công trình khác như siêu độ oan hồn Cảm Ứng Tràng, mở rộng nuôi dưỡng Huyết Thú để thu hoạch Huyết tinh vân vân, đều là do công tử nghĩ ra.
Xà Dư có lúc nghĩ, nếu công tử không có bệnh, thân thể hoàn hảo như người ta, thì tốt biết bao nhiêu.
Sau ba ngày đi cả ngày lẫn đêm, nhóm Xà Dư rốt cục tới lãnh cung.
Trong lãnh cung trống trải quạnh quẽ, một thiếu niên lười biếng nằm sâu trong đại điện, dưới chân có một cái ấm cán dài, và nửa chén trà.
Cách cánh cửa một trượng, đã có người tới xếp bồ đoàn và bàn dài, trên bàn có bếp, có ấm nước, và dụng cụ dùng trà.
Hai người ngồi đối diện với nhau qua cánh cửa.
Gương mặt trắng nhợt của Bắc Thủy Sinh tươi tắn, khẽ cười: "Tới chỗ ta, ngươi phải tự ra tay thôi."
Xà Dư nở nụ cười, quen cửa quen nẻo đun nước, chuẩn bị pha trà.
"Nói xem đi chuyến này có gì vui không. Hôm nào cũng ở trong cái chỗ chết tiệt này, khó chịu muốn chết." Trong mắt thiếu niên tràn ngập hiếu kỳ và chờ mong, chẳng khác gì những thiếu niên bình thường.
Xà Dư trong lòng đau xót, trước mặt nàng không còn là công tử quyền khuynh thiên hạ, mà là tiểu đệ đệ bình thường nhà hàng xóm, nàng cười dịu dàng: "Kỳ thực cũng vui. Phỉ Thúy Sâm mùa này cũng là mùa hoa, là mùa hoa Phi Vũ nở. Hoa Phi Vũ có màu phấn hồng như lông chim, gió thổi bay lãng đãng khắp nơi, còn có thể tạo ra âm thanh đinh đang như phong linh, rất êm tai. Con gái ai cũng thích. Nhưng tới tối vẫn đẹp không bằng Thần quốc chúng ta . ."
Thiếu niên nghe rất nhập thần, không hề xen ngang.
Một hồi lâu sau, hắn theo bản năng nâng chung trà đưa lên mép, trà vừa vào miệng, hắn nhíu mày, lầm bầm: "Nguội rồi."
Hắn cầm cái ấm cán dài, mở nắm ấm ra, cúi đầu nhìn vào, bên trong rỗng tuếch.
"Bỏ chút trà nóng vào."
Cái ấm được đưa ra khỏi cửa tới một nửa cái cán dài, như một cánh tay gầy.
Xà Dư ngẩn ra, trong lòng chua xót, tới giờ ả mới biết vì sao công tử lại dùng ấm cán dài.
Ả vội vã cầm ấm trà nóng, đứng dậy bước nhanh tới trước cửa.
Công tử nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cẩn thận, không được đυ.ng vào ấm, thứ bên trong nó ngươi không chịu được."
Xà Dư cẩn thận đổ đầy nước trà vào trong ấm.
Công tử rót cho mình chén trà, ực một hớp: "Kể tiếp kể tiếp, ở ngoài đó quả chơi vui thật."
Xà Dư kể cho hắn nghe chuyện Đoan Mộc Hoàng Hôn tới thanh lâu mua say và chuyện tới khiêu chiến mình.
Công tử khen hắn là nam nhi tốt.
Nói tới Đoan Mộc Hoàng Hôn thành lập Anh Hoa Phong Xã, công tử thở dài.
Đến chuyện Sư Tuyết Mạn di chuyển trấn thần phong, nửa đêm phục kích sứ đoàn đang trên đường rút về của họ, công tử vỗ tay khen Sư Tuyết Mạn mày liễu không nhường mày râu, làm việc thực là sảng khoái.
Kể tới cuộc đấu giữa phái thế gia và dân thường, công tử cười ha ha, quả là mấy thằng hề đã mất đi nhuệ khí.
Nói tới Sư Tuyết Mạn bắt cóc Đoan Mộc Hoàng Hôn, trên đường trở lại bị khai trừ ra khỏi Bắc Hải Bộ, nhưng lại chạy tới Ninh Thành, chuyện tùng gian phái nghe được tin tức Ngải Huy, từ bốn phương tám hướng tụ tập về, và việc mọi người đổ nhau ồn ào đi gom nguyên liệu để nấu cháo Bát Bảo.
Công tử say mê ngồi nghe, khen những người này thực là đoàn kết, nhất định là huynh đệ tốt.
Nói tới hỏa sơn thiên tôn vì một bát cháo mà sẵn sàng ra canh cửa, còn lôi kéo hai tên phó bộ thủ tới canh cùng; tới các loại dị tượng phát sinh của cháo Bát Bảo, công tử vừa nuốt nước miếng, vừa nghĩ linh tinh cái món cháo kia chắc chắn là ngon lắm, sau này bắt được Lâu Lan nhất định phải bảo nó nấu cháo cho hắn vân vân.
Kể tới chuyện Vân Lĩnh thành thương, hành động của họ thành công rực rỡ, làm cho Ngũ Hành Thiên hoàn toàn rối loạn trận tuyến, công tử đầy mặt vui mừng.
"May mà chúng ta không chọn Ninh Thành, nếu không làm cho một đám người thú vị như vậy mất mạng, thì thế giới này sẽ rất vô vị."
Xà Dư ngơ ngác.
Công tử từ tốn xoay người, xách ấm trà đứng dậy: "Được rồi, nghỉ ngơi xong, phải cố gắng tiếp tục sống. Bọn họ sống vui vẻ như vậy, ta cũng phải cố gắng nỗ lực a. Cảm ơn ngươi đã kể chuyện cho ta nghe lâu như vậy, ta không tiễn ngươi được, thực là bất tiện."
Gương mặt tái nhợt khẽ cười: "Ngươi cũng phải cố gắng lên!"
Khẽ phất tay với Xà Dư, hắn xoay người đi vào trong bóng tối.