Dịch giả: Tiểu Băng
Du Tử Y và Vu Khải Vinh nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn như đang nhìn quỷ.
Đoan Mộc Hoàng Hôn trông rất buồn cười, gương mặt anh tuấn làm phụ nữ phải đố kị giờ xanh tím, vài nơi sưng phù, miếng cầm máu dán ngang dọc tứ tung, khiến người ta không đành nhìn hết.
Nhưng Đoan Mộc Hoàng Hôn lại có vẻ rất thoải mái, ăn như hùm như sói.
Du Tử Y và Vu Khải Vinh nhìn nhau, hai người đều cảm thấy ngày hôm nay Hoàng Hôn ca có một mùi vị rất tà môn.
Không đúng a!
Bị bại thảm như vậy, cả Phỉ Thúy Sâm giờ đều đã biết. Đủ thứ lời bóng gió truyền khắp đầu đường cuối ngõ, có người cười trên sự đau khổ của người khác nói Đoan Mộc Hoàng Hôn không biết tự lượng sức mình, có người nói Phỉ Thúy công tử chỉ giỏi mua danh chuộc tiếng, còn có người nói Đoan Mộc Hoàng Hôn đã làm mất mặt Phỉ Thúy Sâm vân vân.
Thân là người đứng xem, Du Tử Y và Vu Khải Vinh đều cảm thấy áp lực to lớn, cả thành Phỉ Thúy cuồn cuộn sóng ngầm.
Nhưng thân là người trong cuộc, Hoàng Hôn ca lại cứ như kẻ chẳng liên quan.
Du Tử Y gia thế hùng hậu, đương nhiên không sợ hãi. Vu Khải Vinh tự nhận là tiểu đệ của Đoan Mộc Hoàng Hôn, nên lo lắng: "Hoàng Hôn ca, bây giờ. . . Chúng ta nên làm gì?"
"Cái gì nên làm gì?"
Đoan Mộc Hoàng Hôn kỳ quái nhìn hắn.
Du Tử Y mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Vu Khải Vinh nhắm mắt: "Lần này chúng ta xuất sư bất lợi, ai cũng muốn biết. . ."
Đoan Mộc Hoàng Hôn để đũa xuống, thành thật trả lời: "Là thua."
Vu Khải Vinh thấy vậy, trong lòng run lên, vội nói: "Người cũng có lúc ra tay nhầm, ngựa cũng có lúc cất vó sai, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia. . ."
Hắn không nói được hết câu, ánh mắt Hoàng Hôn ca đã sắc như một thanh kiếm, khiến Vu Khải Vinh tưởng mình sắp chết đến nơi.
"Thua rất hay." Đoan Mộc Hoàng Hôn đột nhiên nói.
"A!" Vu Khải Vinh cùng Du Tử Y cùng kêu lên, hai người nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn một hồi, lại quay sang nhìn nhau.
Hoàng Hôn ca không bị tổn thương gì ở trong đầu đấy chứ?
Đoan Mộc Hoàng Hôn nhàn nhạt nói: "Thua mới biết ta kém ả ta bao nhiêu."
Vu Khải Vinh và Du Tử Y sửng sốt.
"Sau này mới thắng lại được."
Đoan Mộc Hoàng Hôn như đang nói một chuyện rất bình thường, thần sắc bình tĩnh như nước, thưởng thức chén rượu trong tay: "Ba năm nay, ta bị rất nhiều thứ nhốt lại, lòng rất không vui, cảm thấy vận mệnh trêu người. Có rất nhiều chuyện ta không thích, nhưng lại cảm thấy mình phải là người gánh vác, là vận mệnh an bài như vậy. Bây giờ ta đã nghĩ rõ ràng."
"Không tranh nổi thì bảo vận mệnh đã an bài, không đi tranh thì bị bảo đáng đời như vậy."
"Hoặc là bị người khác nắm giữ vận mệnh, hoặc là nắm giữ vận mệnh của người khác."
Chén rượu mạnh uống một hơi cạn sạch, một đám lửa từ yết hầu đốt thẳng tới trái tim.
Khuôn mặt đầy vết thương mỉm cười, con mắt trong suốt không hề che giấu sự điên cuồng.
Hắn nói: "Các ngươi có quên Cảm Ứng Tràng không?"
Vu Khải Vinh và Du Tử Y cả người rung bần bật.
"Ta không quên được." Đoan Mộc Hoàng Hôn lầm bầm: "Ta thường mơ thấy Cảm Ứng Tràng, mơ thấy chúng ta chiến đấu với Huyết tu, trơ mắt nhìn bạn học bên cạnh bị Huyết Thú ăn thịt. bây giờ chúng ta lại phải ngồi cùng một chỗ với bọn chúng, uống rượu, nịnh hót bọn chúng, a, ta lại còn phải làm thông gia với Huyết tu. Ta có thể gϊếŧ thê tử tương lai trong khi ngủ mơ hay không?"
Mặt Vu Khải Vinh và Du Tử Y vặn vẹo, răng nghiến vào nhau, họ từ Cảm Ứng Tràng sống sót trốn thoát ra ngoài, đối với Huyết tu thù hận cực sâu.
"Đương nhiên, ta giờ chỉ là một con tốt thí, con tốt thí muốn nghĩ cái gì cũng không quan trọng." Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn họ: "Ta còn như vậy, huống gì các ngươi? Tử y, nếu nhà ngươi muốn ngươi thông gia với Huyết tu, ngươi sẽ làm sao? Khải Vinh, nếu cấp trên yêu cầu ngươi đi làm thuộc hạ của Huyết tu, ngươi sẽ làm sao?"
Vu Khải Vinh thở dài: "Hoàng Hôn ca, ngươi nói làm gì, ta đều nghe lời ngươi!"
Du Tử Y cũng gật đầu: "Hoàng hôn, ngươi có kế hoạch nói hết ra đi, đánh chết ta cũng không làm thông gia với Huyết tu."
"Kế hoạch cụ thể thì chưa có." Đoan Mộc Hoàng Hôn lắc đầu, nói tiếp: "Chỉ biết rằng, phải xác định trước vài thứ, để ý tưởng của chúng ta có thể thực hiện."
Hai người tha thiết mong chờ nhìn Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Đoan Mộc Hoàng Hôn vắt hết óc, hắn bỗng nghĩ, nếu để tên khốn Ngải Huy làm chuyện này, hắn sẽ làm thế nào?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn mới nói từ từ: "Đầu tiên là phải có thực lực, thực lực phải lớn, tiếng nói mới có trọng lượng. chúng ta phải gia tăng tu luyện."
Nói đến đây, Đoan Mộc Hoàng Hôn thấy mặt mình nóng ran, bỏ bê ba năm, hắn thấy rất xấu hổ.
Du Tử Y cùng Vu Khải Vinh trịnh trọng gật đầu.
"Thứ hai là phải có thêm người, trừ phi đạt tới cảnh giới kia của sư phụ ta, nếu không có nhiều người mới mang tới thêm sức mạnh." Đoan Mộc Hoàng Hôn trầm ngâm: "Chúng ta lập một nhóm, chỉ nhận những ai sống sót từ Cảm Ứng Tràng, bất luận thân phận gia thế. Mọi người cùng nhau tu luyện, ta sẽ mời danh sư tới chỉ điểm cho mọi người. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, đến khi sức mạnh của chúng ta lớn mạnh, ý tưởng của chúng ta mới có trọng lượng."
Du Tử Y cùng Vu Khải Vinh nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hưng phấn trong mắt nhau.
Du Tử Y nói: "Cái này ta thích! Hoàng hôn, ngươi đặt tên cho nhóm đi."
Đoan Mộc Hoàng Hôn bật thốt: " gọi là Anh Hoa Phong Xã đi."
Vừa dứt lời, hắn ngây người, không ngờ mình lại chọn cái tên này.
Hắn ở Anh Hoa Phong Xã không lâu, ký ức sâu sắc nhất không gì bằng hai vị huấn luyện viên Chu Tiểu Hi và Lý Duy, chỉ tiếc hai vị huấn luyện viên cũng đã chôn thây trong Cảm Ứng Tràng.
"Tên rất hay!"
"Được!"
Du Tử Y và Vu Khải Vinh cảm thấy phấn chấn.
Anh Hoa Phong Xã là là xã đoàn dành cho học sinh ở trong mỗi tòa thành của Cảm Ứng Tràng, là một trong những đặc trưng của Cảm Ứng Tràng. Cảm Ứng Tràng tiêu vong, Anh Hoa Phong Xã cũng tiêu vong theo.
Anh Hoa Phong Xã, không còn cái tên nào tốt hơn cái tên này, giúp họ không bao giờ quên Cảm Ứng Tràng và Huyết tai.
Hiện giờ, Cảm Ứng Tràng đã bị biển máu nhấn chìm, nhưng ở một nơi khác, Anh Hoa Phong Xã lại được một đám người trẻ tuổi cho niết bàn sống lại.
Một Anh Hoa Phong Xã nhỏ yếu, sẽ chẳng làm ai chú ý.
Trấn thần phong mang tới cho Ngải Huy sự chấn động không ngừng về mặt tinh thần.
Hắn hiểu rất rõ trấn thần phong, hiểu hơn xa đám Sư Tuyết Mạn. Mấy người Sư Tuyết Mạn không biết trần thấn phong mạnh tới cỡ nào như hắn biết đâu.
Trấn thần phong là trọng khí được tạo nên từ chiến tranh.
Hắn có thể nhìn hiểu rất nhiều ảo diệu trong trấn thần phong, nhưng nếu cho hắn đầy đủ vật liệu, đầy đủ Nguyên tu, hắn lại không thể luyện chế ra một tòa trấn thần phong tương tự. Bên trong có rất nhiều chỗ tinh diệu, hắn chưa nắm hết.
Và cả bố cục của nó nữa.
Kiến thức của hắn không đủ.
Mà thôi, đối với một tên quỷ nghèo, đừng có nói tới đề tài tốn tiền như thế này, nó quá xa xôi.
Nhưng dòng suy nghĩ của hắn lại bị thay đổi.
So với trấn thần phong, bố trí hắn làm ở đây, đơn sơ cứ như cái nhà rách.
Hắn biết hiểu biết của mình về nguyên lực vẫn còn rất yếu. phương án của Sư phụ, hắn nhớ tới từng chi tiết nhỏ, nhưng hiểu được hết chúng và vận dụng chúng, hắn vẫn còn kém rất xa.
Linh cảm của kế hoạch "Bố thành", đến từ trận pháp thời tu chân, tác dụng của nó, tương tự như của trận pháp. Phương án của Sư phụ, phức tạp và hoàn mỹ, như một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng nó hoàn mỹ quá, hoàn mỹ đến mức Ngải Huy không tìm được chỗ xuống tay, không bổ sung cho mạnh thêm, cũng không giảm bớt được cái gì, nói tóm lại là không làm ra được một chút thay đổi nào.
Cũng may đã có cao thủ ở đây, trấn thần phong sờ sờ xuất hiện, rất nhiều chỗ mơ hồ trước đây, giờ đã trở nên sáng sủa rõ ràng.
Quan trọng nhất là, trấn thần phong đã cho hắn thấy, làm sao vận dụng được lý luận của sư phụ.
Có lẽ người luyện chế trấn thần phong cũng không ngờ, có người chỉ nhìn thấy nó, lại có thể có nhiều thu hoạch như thế.
Ngải Huy chìm vào trong suy nghĩ.
Chỗ cường đại của Trấn thần phong là Ngũ Hành tuần hoàn. nó ẩn chứa vô cùng vô tận Nguyên lực. nó mạnh được như vậy, nhờ có vô số vật liệu cao cấp nhất, tài nghệ tinh xảo, Nguyên tu Nguyên lực thâm hậu, trải qua rèn luyện, chế tạo, kết hợp, tạo thành vòng tròn Ngũ Hành bất diệt. Ngũ Hành cân đối, kết cấu hoàn mỹ, chiến lực khủng bố.
Trấn thần phong là chính đạo, đường đường hoàng hoàng chính đạo, đến giờ Ngải Huy vẫn còn chưa tìm ra được nhược điểm gì của nó.
Mình không có nhiều tiền như vậy, không có nhiều tài liệu quý giá như vậy, Nguyên lực, kỹ xảo cũng không có lợi hại như vậy.
Cho nên, hắn không thể đi theo con đường chính đạo như trấn thần phong.
Chỉ có thắng vì đánh bất ngờ, mới mang tới cơ hội được cho mình.
Kỳ quỷ bố trí cực đoan, lực sát thương lớn, nhưng nếu bị kẻ địch nhìn thấu, thì lại bị phá rất dễ. Làm sao mới có thể làm cho kẻ địch không nhìn thấu?
Có một cách, là dùng thứ kẻ địch không biết.
Hắn nghĩ tới kiếm thuật của mình.
Kiếm thuật lưu hành, mới chỉ hai năm qua. Nhưng đối với cả Ngũ Hành Thiên, Kiếm thuật vẫn khá là xa lạ. Hơn nữa, Kiếm thuật của Ngải Huy, cơ bản đều là do hắn tự mình tìm ra.
Hay là... bố trí một cái kiếm trận?
Ý nghĩ này nhảy ra trong đầu hắn, sau đó mãi không mất đi được.
Hắn nghĩ tới kiếm trận, là bởi vì Mục Thủ Hội thưởng cho hắn sử dụng kiếm trận Côn Luân để tu luyện. Hắn chưa từng thấy kiếm trận chân chính, chưa hiểu gì về kiếm trận, chỉ biết được đại thể từ trong kiếm điển.
Nếu dùng lý luận của sư phụ, bố trí một tòa kiếm trận, thì phải làm như thế nào?
Ngải Huy cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nếu nói trận pháp là kế thừa về mặt lý luận học của sư phụ, thì vận dụng kiếm thuật, chính là cuộc kiểm tra về mặt kiếm thuật của bản thân.
Nếu kiếm trận, như vậy đầu tiên cần rất nhiều kiếm.
Ngải Huy trên tay chỉ có Long Chuy Kiếm, thân phận Sở Triêu Dương thì sử dụng ngân kiếm bản to, nhưng ngân kiếm bản to không dùng được, nếu để lộ sơ sót, thân phận Sở Triêu Dương sẽ không dùng được nữa.
Ngải Huy nghĩ đến Lang Hào tiễn.
Tính toán một lúc, xác định có thể dùng. Đã tìm được thứ đồ quan trọng nhất để giải quyết vấn đề, Ngải Huy càng thêm phấn chấn!
Hắn phát hiện ra bố trí hiện giờ của mình không cần phải bỏ hết làm lại, mà chỉ phải sửa đổi cục bộ, là đã có thể thực hiện được ý nghĩ của mình.
Thế là, Ngải Huy bắt đầu bố trí cái kiếm trận đầu tiên trong cuộc đời mình.