Ngũ Hành Thiên

Chương 197: Huyết tinh

Dịch giả: gaygioxuong

Chùm tia sáng thẳng tắp nhìn có vẻ mỏng manh, nhưng lại có lực phá hoại đáng sợ. Vầng sáng đỏ tươi bao bọc Huyết Văn Mã Nghĩ yếu ớt như làm bằng giấy, lập tức bị xuyên thủng.

Chùm tia sáng chui vào sau lưng Huyết Văn Mã Nghĩ, xuyên thủng xuống dưới bụng, tạo thành một cái lỗ nhỏ sâu không thấy đáy trên mặt đất.

Huyết Văn Mã Nghĩ rít lên thảm thiết thấu cả trời xanh. Vầng sáng đỏ tươi lay động dữ dội như sóng nước cuộn trào, đôi mắt kép lạnh như băng lập tức đỏ rực lên màu máu tươi.

Ống phun bằng cát của Lâu Lan phun ra một luồng sương đỏ, đổ ập tới. Dù hầu hết bị vầng sáng đỏ tươi làm bốc hơi tan biến, nhưng vầng sáng đang dao động kịch liệt vẫn để một ít nước ớt nghiền bắn lên lưng Huyết Văn Mã Nghĩ.

Nước ớt nghiền mới bào chế ra, vị ớt không đậm đặc như trước nhưng hiệu quả xuất sắc hơn nhiều.

Huyết Văn Mã Nghĩ giống như chợt phát điên, lăn lộn trên mặt đất. Rầm rầm rầm, cát đá bay loạn xạ, mặt đất cứng rắn dưới người nó bỗng trở nên mềm như bún. Hai mắt nó đỏ sọng, máu ộc ra từ vết thương trên bụng, trong không khí nồng nặc mùi vị dịu ngọt của Huyết độc.

Ngải Huy nhanh như tia chớp, lao vào trong đám đất đá đang bay loạn xạ, Long Tích Hỏa rung lên nhè nhẹ.

Hắn tập trung cao độ. Thế giới trước mặt dường như đã trở nên chậm lại, cát đá bay sát qua mặt, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường vân kẽ nứt trên mỗi viên đá.

Hắn có thể nhìn thấy sự cuồng bạo hỗn loạn trong mắt Huyết Văn Mã Nghĩ đang dần biến mất, nước ớt nghiền đang dần mất đi hiệu quả quấy nhiễu.

Số lượng nước ớt quá ít, số lượng dính lên mình Huyết Văn Mã Nghĩ lại càng ít. Chỉ cần có hiệu quả là hắn đã cảm thấy mỹ mãn lắm rồi, Huyết Văn Mã Nghĩ mạnh hơn rất nhiều so với Huyết Mã Nghĩ.

Tất cả những gì đang diễn ra xung quanh phản chiếu đậm nét trong lòng Ngải Huy. Hắn thừa hiểu mình chỉ có cơ hội đánh ra một kiếm.

Bắc Đẩu vận chuyển với tốc độ tối đa, Nguyên lực trong cơ thể lưu chuyển với tốc độ chưa bao giờ từng có. Nguyên lực trong cung tay chân lập tức thành hình.

Huyền Nguyệt!

Sát chiêu mạnh nhất của Ngải Huy, vào thời điểm này, hắn không một chút lưỡng lự đánh ra.

Một vệt kiếm như trăng khuyết phóng ra từ Long Tích Hỏa của hắn.

Kiếm quang chui vào thân thể Huyết Văn Mã Nghĩ. Huyết Văn Mã Nghĩ bị một kiếm này của Ngải Huy cắt sâu một đường ngang lưng.

Nhưng Huyết Văn Mã Nghĩ vẫn không chết. Nó kéo lê thân thể đầm đìa máu, bất chấp tất cả nhào tới Ngải Huy. Vết cắt sâu hoắm ngang lưng gây đau đớn khiến Huyết Văn Mã Nghĩ trở nên điên cuồng hơn.

Thấy Huyết Mã Nghĩ hung hãn liều chết lao thẳng tới, Ngải Huy ấn mũi chân xuống đất, thân hình bắn ngược về phía sau.

Cho dù đã phản ứng rất nhanh, nhưng Ngải Huy vẫn cảm thấy một mùi hương dịu ngọt xộc vào mũi, hơn nữa còn một cú táp nhanh như chớp.

Một đám Thanh Hoa Triền Chi đột nhiên trồi lên khỏi mặt đất, xuất hiện trước mặt Huyết Văn Mã Nghĩ.

Bất ngờ không kịp phòng, Huyết Văn Mã Nghĩ mất thăng bằng, cú lao về phía Ngải Huy biến thành cú lộn quay cuồng.

Cơ hội tốt!

Mắt Ngải Huy sáng ngời, trình độ cái tên vô tình vô nghĩa kia quả thật đã tăng vọt. Cú ngáng chân này rất đúng lúc, đã có vài phần ý vị của bốn lạng bạt ngàn cân. Nắm bắt được cơ hội, hắn đang rút lui đột nhiên dừng lại, Long Tích Hỏa nghênh đón Huyết Mã Nghĩ đang quay cuồng lăn lộn tới gần, một cú đâm xéo ra.

Một cây trường thương trắng muốt như tuyết giống như một con cá voi trắng chui ra khỏi tầng mây, mang theo khí thế nghiền nát tất cả, cuồn cuộn ép tới Huyết Văn Mã Nghĩ.

Vân Nhiễm Thiên của Sư Tuyết Mạn phát động sau mà đến trước, mang theo lực tấn công đáng sợ, đâm mạnh vào cơ thể Huyết Văn Mã Nghĩ.

Sụt!

Trường thương lại một lần nữa xuyên thủng thân thể Huyết Văn Mã Nghĩ.

Nhưng Ngải Huy lại tái mặt, thầm hô không tốt.

Huyết Văn Mã Nghĩ lủng lẳng trên đầu thương, thản nhiên không để ý gì đến thương thế, điên cuồng nhào về phía Sư Tuyết Mạn. Cán thương trắng muốt lập tức bị nhuộm một màu đỏ tươi. Hàm răng như lưỡi cưa xé gió rít lên, táp thẳng tới cánh tay Sư Tuyết Mạn.

Mặc dù đã bắt đầu theo kịp nhịp độ chiến đấu, nhưng Sư Tuyết Mạn lại chưa từng nghĩ tới, với một vết thương chí mạng như thế mà Huyết Mã Nghĩ vẫn còn có thể tạo ra công kích điên cuồng đến như vậy. Gương mặt nàng tức khắc trắng bệch.

Rầm!

Ngải Huy chợt lanh trí, Long Tích Hỏa chuyển chiêu từ đâm xéo sang vỗ. Giống như cầm một cây côn gỗ, hắn quật thật lực vào hàm răng Huyết Văn Mã Nghĩ.

Đốm lửa văng tung tóe.

Tay Ngải Huy rung lên. Hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm thiếu chút nữa văng đi mất. Lực phản chấn cực lớn khiến hắn hự lên một tiếng đau đớn, thân thể bắn lộn trở lại. Hắn chỉ định dùng Tà Thiết kiếm đánh lén một đòn, không ngờ lại biến thành cứng đối cứng, tức thì không khống chế được thân thể, lộn nhào trên không trung mấy vòng.

Khi hắn sắp đập người xuống mặt đất, xe phun nước Lâu Lan đã lăn bánh lao tới.

"Ngải Huy, Lâu Lan tới rồi!"

Giọng nói hân hoan của Lâu Lan vừa rót vào tai Ngải Huy, thân thể hắn lập tức thả lỏng.

Khi xe phun nước Lâu Lan lao vọt tới ngay bên dưới Ngải Huy, trên đỉnh xe đột nhiên chăng lên một cái lưới cát, chuẩn xác đón lấy Ngải Huy.

Ngay sau đó lưới cát biến thành một bàn tay, đặt Ngải Huy lên trên xe, còn vòi phun nước biến thành chỗ ngồi.

Bị Ngải Huy đánh bay giống như một quả bóng cao su, Huyết Văn Mã Nghĩ trượt ra khỏi cán Vân Nhiễm Thiên bắn văng đi.

Sư Tuyết Mạn vẫn còn như đang trong cơn mộng du, nhìn theo Huyết Văn Mã Nghĩ đang biến thành chấm nhỏ trên không trung với gương mặt ngây dại.

Lộc cộc lộc cộc, Ngải Huy ngồi trên xe Lâu Lan, từ từ chạy đến gần Sư Tuyết Mạn vẫn còn đang hoảng hốt, thản nhiên nói: "Đừng để dã thú sắp chết tiếp cận mình quá gần, trừ phi ngươi muốn chết cùng với nó."

Ngay khi nhìn thấy trường thương của Sư Tuyết Mạn xuyên thủng thân thể của Huyết Văn Mã Nghĩ Huyết, hắn đã biết là không ổn.

Cho dù là người hay dã thú, đòn phản công trước khi chết là đòn đánh hung ác nhất, độc địa nhất, sắc bén nhất, bởi vì nó chứa đựng toàn bộ sức lực, cừu hận và liều chết.

Hắn chợt quay sang phía Đoan Mộc Hoàng Hôn, thật lòng tán thưởng: "Một đòn vừa rồi của 'vô tình vô nghĩa' đủ nham hiểm cay độc đấy!"

Khuôn mặt luôn hờ hững như mây trôi nước chảy của Đoan Mộc Hoàng Hôn cứng đờ.

Vô tình vô nghĩa. . .

Lại còn gào tướng lên như vậy, thằng ranh này nhất định là cố ý!

Ngay lập tức, Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm giác vô số ánh mắt đồng loạt dán lên người mình.

Đáng chết! Đáng ghét! Vô lại!

Đoan Mộc Hoàng Hôn giận sôi lên, trán nổi gân xanh. Mấy lần gã định xông lên tẩn cho tên kia một cục gạch vào gáy, nhưng mỗi khi nghĩ đến mình quả thật đang nợ tiền tên chết tiệt này, gã lại phải cố gắng kìm chế lại.

Gã là người tôn sùng sự hoàn mỹ, tuyệt đối không thể tha thứ cho mình có một vết chàm như vậy. Đánh người không cần lí do, gã đã từng làm nhiều lần, nhưng thiếu tiền hành hung chủ nợ thì không làm được.

Gã thầm hạ quyết tâm, ngay khi xong vụ này, dù có phải vay nợ như chúa chổm cũng phải trả cho xong cái món nợ này.

Việc đầu tiên sẽ làm sau khi trả hết tiền, chính là tẩn cho tên chết tiệt này một trận.

Chắc chắn! Nhất định!

Đoan Mộc Hoàng Hôn siết chặt nắm đấm. Trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng Ngải Huy nằm bò dưới chân mình, nước mắt giàn giụa khóc rống lên, gã lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái khôn tả.

Nguyên tu đốc chiến hạ xuống đất. Ngay khi hắn chạm đất, bước chân thoáng lảo đảo.

Bắn ra Thúc Quang Tiễn, hầu như toàn bộ Nguyên lực trong cơ thể đã tiêu hao hết sạch.

"Lần này các ngươi lại lập công rồi!" Nguyên tu đốc chiến liếc nhìn Ngải Huy. Vừa rồi, Ngải Huy đã thể hiện ra lòng can đảm và khả năng nắm bắt thời cơ còn lợi hại hơn cả một quân nhân dày dạn sa trường nhiều năm như gã.

Gã nghĩ tới Ngải Huy xuất thân từ phu khuân vác, không tránh khỏi thầm than thở, thật là một yêu quái thành tinh!

Gã cảm giác, Ngải Huy dường như là người sinh ra để chiến đấu.

Đối với hầu hết mọi người, có thể nói thời loạn là một trường tai nạn, nhưng đối với một vài người khác, đó lại là sân khấu tốt nhất.

Bọn họ được sinh ra cho thời đại đó.

Ngải Huy khiến gã sinh ra cảm giác này.

"Cảm ơn đại nhân đã dìu dắt!" Ngải Huy cung kính nói.

Mũi tên ánh sáng vừa rồi có lực xuyên thấu cực mạnh, Ngải Huy chưa bao giờ từng thấy. Chỉ cần bắn trúng vào điểm yếu, đối phương chắc chắn phải chết không một chút nghi ngờ. Hắn nhớ tới những gì Sư Tuyết Mạn nói về truyền thừa của Thiên Phong bộ, lực lượng của mười ba bộ hùng mạnh hơn nhiều so với mình vẫn nghĩ. Hắn bỗng nhiên nảy sinh lòng tin, nếu cựu binh xuất ngũ của mười ba bộ đều có thực lực ngang tầm đó, vậy thì sức chiến đấu của tinh nhuệ mười ba bộ sẽ đáng sợ tới cỡ nào.

Mười ba bộ hùng mạnh đến thế, đối địch với Thần huyết chưa hẳn là không có phần thắng.

Tương lai của Ngũ Hành Thiên có lẽ không hẳn sẽ mờ mịt như mình đã nghĩ.

Ánh mắt hắn chuyển sang Huyết Văn Mã Nghĩ trên mặt đất ở đằng xa. Dù đã bị thương nghiêm trọng như thế, Huyết Văn Mã Nghĩ vẫn đang không ngừng lăn lộn giãy dụa. Sức sống ngoan cường khiến mọi người đều phải thầm kinh ngạc. Mùi hương dịu ngọt trong không khí vô cùng say đắm lòng người. Mặc dù đã biết Huyết độc đáng sợ thế nào, nhưng khi các học viên ngửi thấy mùi hương đó, vẫn có không ít người kín đáo nuốt nước miếng.

Xưa nay, ma quỷ luôn đi đôi với sự cám dỗ.

Đám người Ngải Huy không vội lại gần, mà chờ Huyết Văn Mã Nghĩ chết hẳn. Đến khi thi thể nó không còn động đậy, họ mới cẩn thận từng li từng tí tiến lại gần.

Máu trên mình Huyết Văn Mã Nghĩ đã đông lại, mùi hương dịu ngọt trong không khí dần biến mất.

"Ngải Huy, cục máu đông đang biến thành thể rắn."Lâu Lan đột nhiên nói, hai mắt nó lóe lên sắc vàng.

Biến thành thể rắn?

Mọi người sửng sốt. Ngải Huy tìm một cành cây gần đó, chọc chọc vào cục máu đông.

Quả nhiên, cục máu đông đã trở nên cứng rắn.

"Nó đang kết tinh." Hai mắt liên tục lóe lên sắc vàng, Lâu Lan lại nói tiếp.

"Kết tinh? Đó là cái gì?"Tang Chỉ Quân không nhịn được, hỏi.

"Tính chất cục máu đang phát sinh biến đổi, nó đang biến thành tinh thể."Lâu Lan giải thích.

Với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cục máu đông biến thành tinh thể màu đỏ sậm, không một chút vẩn đυ.c như đá quý. Khi Ngải Huy dùng cành cây đập vào, phát ra âm thanh giống như đập vào thủy tinh.

"Có độc không?"Ngải Huy hỏi Lâu Lan.

"Không có."Lâu Lan lắc đầu.

Mắt Ngải Huy lập tức sáng ngời, nhìn xác Huyết Văn Mã Nghĩ cứ như đang nhìn thú hoang ầm ầm ngã nhào, dù gì đó cũng là vô số núi tiền đấy. Lúc còn ở nơi hoang dã, sinh vật mà hắn gặp gỡ nhiều nhất chính là thú hoang. Mỗi một con thú hoang, toàn thân đều là bảo vật, cho dù là bộ lông, là da, thịt,xương cốt, gân, hay là cơ quan nội tạng,... Không có thứ gì vô dụng cả.

Nói cách khác, không có bộ phận nào không thể bán lấy tiền.

Chẳng lẽ, xác Huyết thú này cũng có điểm kỳ diệu khác?

Nhìn cục máu sáng lấp lánh, xét riêng về bề ngoài đã có vẻ đáng giá!

"Đại nhân, xác con Huyết Văn Mã Nghĩ này có thể nhường cho chúng ta nghiên cứu một lần không?"Ngải Huy chủ động xuất kích.

Nguyên tu bật cười khanh khách: "Đây là máu kết tinh. Mấy con Huyết Văn Mã Nghĩ mà chúng ta gϊếŧ chết lúc trước, con nào mà chẳng có. Chỉ có máu của Huyết Văn Mã Nghĩ mới có thể biến thành tinh thể, máu của Huyết Mã Nghĩ bình thường không thể kết tinh được. Thành chủ phủ vẫn đang tiếp tục nghiên cứu máu kết tinh, nhưng vẫn chưa có phát hiện gì. Đối với Nguyên tu chúng ta, có thể nói là không có tác dụng gì. Xác Huyết Mã Nghĩ cứng như thép, nhưng sau khi chúng chết sẽ mềm đi. Gân cốt da thịt cũng vậy, sau khi chúng chết sẽ trở nên rất mềm yếu."

"Chúng ta muốn thử xem. Đại nhân, có thể cho chúng ta không?"Ngải Huy vẫn không chịu từ bỏ ý định, hỏi.

"Cho các ngươi hết!" Nguyên tu đốc chiến rất phóng khoáng, vui vẻ nói: "Dù sao cũng chẳng có tác dụng gì. Các ngươi không cần phải lo lắng, sau khi máu của Huyết Văn Mã Nghĩ đông lại rồi kết tinh, độc tố sẽ hoàn toàn biến mất. Có lẽ các ngươi có thể tìm ra tác dụng của nó."

Ngải Huy tức thì mặt mày rạng rỡ, nhặt sạch máu kết tinh trên mặt đất: "Cảm ơn đại nhân!"

Hắn nhặt hết những cục máu kết tinh trên mặt đất, sau đó chỉ huy đội ngũ tiến lên. Trận chiến vừa rồi, hai người tốn công sức nhất chính là Nguyên tu đốc chiến và Ngải Huy, những người khác mất sức không đáng kể. Hơn nữa Nguyên tu đốc chiến đã nói, bất cứ chỗ nào, chỉ cần phát hiện ra một con Huyết Văn Mã Nghĩ thì xung quanh sẽ không còn con khác.

Huyết Văn Mã Nghĩ giống như vị vua của bầy kiến, vua thì chỉ có một.

Sư Tuyết Mạn bắt đầu chỉ huy Đội Viện Giáp số 1, lại tiếp tục dỡ nhà chiến đấu.

Hành động của Đội Viện Giáp số 1 lập tức làm các học viên đứng xem nghệt mặt ra.