Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Khi Ngải Huy trở lại thì thấy Đoan Mộc Hoàng Hôn đang đánh một học viên.
Ồ, học viên này nhìn hơi quen.
Nhưng dù có thế thì hắn cũng chỉ nhìn qua người đó rồi lại quay đi. Hắn vốn không có hứng thú với mấy người này, thái độ của hắn với đám người Sư Tuyết Mạn và những học viên này khác xa nhau. Bởi hắn là người cực kỳ thực tế. Trước đó hắn giao đám người này cho Sư Tuyết Mạn và Khương Duy thì đã không có ý định nhúng tay rồi, thời gian của hắn rất có hạn, hắn không thể lãng phí trên thân những người này được. Hắn giao Chu Võng Thiết Đạn cho Tang Chỉ Quân, thả vại rượu trên lưng xuống rồi lại bắt đầu tu luyện.
Ngải Huy chìm vào nhập định rất nhanh, điều này đương nhiên có liên quan với quan niệm về thời gian của hắn. Hiện giờ hắn còn chưa thành thạo trạng thái bảy cung, trước kia mặc dù nguyên lực ít hơn nhưng hắn lại có khả năng phát huy tối đa ưu thế của mỗi phần nguyên lực nhỏ nhất, còn hiện giờ tuy có nhiều nguyên lực hơn, nhưng hắn lại không có cách phát huy ra trăm phần trăm uy lực. Hắn cảm thấy điều này thật lãng phí, mà hắn thì không muốn lãng phí, rất không muốn.
Từ khi Ngải Huy bước vào, hắn vẫn là tiêu điểm của những ánh mắt ở đây, có khinh thường, có coi thường, cũng có hiếu kỳ hay nghiền ngẫm.
Bên kia, Hoắc Nguyên Long chưa chịu đủ năm mươi roi đã ngất đi, Đoan Mộc Hoàng Hôn lại không có ý hạ thủ lưu tình, thế nên bọn họ đều thức thời không dám nói gì cả. Thái độ kiên quyết của Sư Tuyết Mạn và Đoan Mộc Hoàng Hôn làm cho đám học viên này cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và khó tin.
Ngải Huy chẳng thèm để ý tới ai, hắn chuyên tâm tu luyện, nhìn rất khác với mọi người. Bất kể là việc cầm kiếm vận chuyển chu thiên hay lặp lại các chiêu kiếm cũng chỉ làm cho bọn họ nhìn với ánh mắt càng khinh thường hơn.
Là kiếm thuật ư....
Các học viên vốn cảm thấy hiếu kỳ về hắn thấy cảnh này không khỏi cảm thấy thất vọng. Kiếm thuật đã mai một nhiều lắm...
Ngải Huy không tiếp tục tu luyện ba chiêu kiếm trong kiếm hoàn nữa mà là tập các tán chiêu mà mình tự nghĩ ra. Cũng bởi ba chiêu kiếm hoàn kia cần nguyên lực vận chuyển quá phức tạp, "Huyền Nguyệt' là chiêu thức đơn giản nhất, hai chiêu còn lại quá phức tạp. Khi chưa khống chế tốt nguyên lực trong cơ thể mà luyện ba chiêu này thì chỉ là công dã tràng mà thôi. Hơn nữa hắn cũng phát hiện ra là đối mặt với bầy Huyết nghĩ lớn thì việc công kích bằng chiêu thức thông thường còn có tác dụng hơn những chiêu hao tổn nhiều nguyên lực nhiều. Bây giờ nguyên lực trong cơ thể hắn đã tăng lên, thế nên các chiêu kiếm vụn vặt trước kia cũng có uy lực hơn nhiều.
Mà hắn còn có kiếm thai.
Trước kia khi Ngải Huy tập kiếm thì kiếm thai trong cơ thể sẽ rung động, nhưng từ lần trước khi kiếm thai mạnh lên nó đã bình tĩnh nhiều, giống như một dã thú đã ăn uống no đủ đang tựa vào Thiên cung gật gù vậy. Nếu không phải trực giác của Ngải Huy nhạy bén thì hắn còn nghĩ kiếm thai đã xảy ra chuyện nữa. Kiếm chiêu trên tay hắn biến hóa liên tục, chỉ là những chiêu cơ bản nhưng do được hắn cải tạo qua nên vẫn cần thời gian tu luyện để động tác thành thạo hơn.
Long Tích Hỏa trong tay Ngải Huy đâm theo một đường hình cung, tựa như cánh chim lượn qua mặt nước biển, xé gió vụt về phía trước. Đây là một chiêu hắn cắt ra từ một sát chiêu trong kiếm điển, hắn thấy nửa chiêu này rất có tác dụng, khi đâm ra, địch nhân chỉ thấy đó là một đường thẳng nhưng thực ra đường kiếm lại là cong.
Kiếm thai trong cơ thể hắn chợt nhảy lên.
Hả?
Ngải Huy cảm thấy ngoài ý muốn, gần đây kiếm thai nhảy lên có lúc theo quy luật, có khi lại chẳng theo cái gì cả.
Hắn thử làm lại một lần, song lần này kiếm thai không có động tĩnh gì cả. Hắn thấy thế cũng không thèm để ý tới nữa, tiếp tục tu luyện. Việc tu luyện những chiêu kiếm quen thuộc làm Ngải Huy dần dần quen thuộc với nguyên lực trong cơ thể.
Long Tích Hỏa nặng trịch trong tay hắn lại nhẹ như không có gì, đó chính là một trong những ích lợi khi nguyên lực tăng lên. Ngải Huy luyện một hồi các động tác cơ bản rồi chuyển sang một số chiêu thức khó hơn. Hắn liên tiếp điều khiển chuôi kiếm, song mũi kiếm lại không di chuyển chút nào trong không trung, tạo thành sáu đạo tàn ảnh có cùng điểm mũi kiếm. Chiêu này tên là Kiếm Bính Yên, là một thủ pháp mà Kiếm tu hay dùng để tu luyện kiếm thuật. Mũi kiếm đặt ở một điểm cố định trong không gian, chuôi kiếm dao động với tốc độ cao, nếu như mũi kiếm không di chuyển thì chứng tỏ độ linh hoạt và lực khống chế kiếm của người sử dụng là cực kỳ kinh người. Một kiếm tu xuất sắc không những có thể đong đưa chuôi kiếm theo đường ngang mà còn có thể di chuyển trên dưới nữa, việc dao động chuôi kiếm ở tốc độ cao như thế tạo thành một màn như sương như khói nên mới gọi là Kiếm Bính Yên. Đây là chiêu thức mà rất nhiều kiếm tu dùng để khảo hạch.
Trước đây Ngải Huy không thể làm được chiêu thức này, không ngờ hôm nay vừa sử dụng đã thành công, nên không khỏi cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
Kiếm thai vốn đang yên tĩnh lại lặng lẽ nhảy lên.
Hả?
Sự vui vẻ trong lòng Ngải Huy bay mất, hắn lại tập trung vào kiếm thai nơi mi tâm. Nãy giờ nó đã nhảy lên hai lần, làm hắn chợt nắm được điều gì đó. Thế nên hắn thử lại chiêu kiếm hình cung, không thấy gì cả. Hắn lại thử Kiếm Bính Yên, cũng không có gì hết.
Tại sao?
Ngải Huy cầm Long Tích Hỏa, đứng im tại chỗ bình tĩnh suy nghĩ. Mặc dù kiếm thai nhảy lên khá tùy hứng nhưng lâu như vậy thì Ngải Huy vẫn tìm được một số quy luật của nó. Hắn biết kiếm thai rất mẫn cảm với những gì liên quan tới kiếm, ví dụ như lúc hắn cầm Long Tích Hỏa lần đầu tiên hay thi triển một chiêu kiếm nào đó lần đầu. Nghĩ tói đây, kiếm trong tay Ngải Huy chợt động, hóa thành vô số ảo ảnh, hắn tìm vị trí cảm thấy thoải mái nhất, tiếp tục vẽ lại chiêu kiếm hình cung kia.
Gần như đúng lúc đó, kiếm thai nơi mi tâm của hắn lại nhảy lên.
Long Tích Hỏa trong tay hắn chợt sáng lên, một đạo kiếm ảnh hiện ra rồi lập tức biến mất. Đạo kiếm ảnh kia xuất hiện tựa một vệt sao băng xẹt qua bầu trời, làm những kẻ đang quan sát Ngải Huy vô cùng kinh ngạc.
Đây là kiếm thuật gì?
Kiếm ảnh tụ mà không tán cũng không có gì lạ, song khi nãy bọn họ lại không cảm giác được dao động nguyên lực. Sư Tuyết Mạn cũng bị đạo kiếm ảnh này hấp dẫn, nàng hơi giật mình, thầm nghĩ một kiếm này của hắn không dùng tới nguyên lực, vì sao lại có kiếm ảnh? Nói thế bởi trước tới nay phàm những chiêu thức không có nguyên lực quán chú thì không thể sinh ra hào quang được, đó là kiến thức căn bản nhất. Những người khác có thể nghi ngờ Ngải Huy vận dụng rất ít nguyên lực, còn Sư Tuyết Mạn lại dám khẳng định chiêu kiếm vừa rồi của hắn hoàn toàn không dùng tới nguyên lực.
Đoan Mộc Hoàng Hôn giật mình nhìn Ngải Huy.
Ngải Huy cảm thấy hưng phấn.
Chiêu kiếm kia là do hắn tự nghĩ ra, vốn không dùng nguyên lực, không nghĩ tới lại sinh ra kiếm mang. Hắn không biết tại sao lại như thế, nhưng vẫn hiểu rằng chiêu thức vừa rồi của mình thật sự xuất sắc. Hắn không dừng lại, tiếp tục thi triển đồng thời cả kiếm hình cung và Kiếm Bính Yên, thế nhưng lại không có kiếm mang. Song hắn cũng không nản lòng, chiêu vừa rồi hắn cũng không nắm chắc.
Hắn tập đi tập lại.
Những tiếng xé gió không ngừng vang lên bên tai hắn, tựa như loạn tiễn xuyên không, hắn bình tĩnh và chuyên tâm tu luyện. Thấy cảnh này, ánh mắt của một số học viên cũng thay đổi, họ nhìn thấy vẻ tập trung của hắn, tập trung là một phẩm chất có thể làm người ta tin phục, nhất là trước mắt bao người hắn lại có thể chuyên chú như thế.
Long Tích Hỏa mang theo những đạo kiếm ảnh màu đen, lưỡi kiếm đỏ sậm và bảy viên hải bảo xếp trên thân nó làm kiếm ảnh trở nên nhuốm màu đỏ tươi như máu, giống như thành Tùng Gian ngập trong máu tươi hiện giờ.
Ngải Huy bình tĩnh huy kiếm, không chút mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu sau, bỗng một sợi kiếm mang sáng lên, chiếu lên không trung thành một tia sáng nhuốm màu đỏ như ánh sao băng, chợt lóe đã tắt.
Những âm thanh tiếc hận không hẹn mà cùng vang lên.
Một lát sau, lại thêm một đạo kiếm mang biến mất, những đạo kiếm mang xuất hiện ngày càng nhiều, giống như một bầu trời sao băng tươi đẹp. Những đạo kiếm mang lúc sinh lúc diệt, tựa như mưa sao băng trong màn đêm.
Đạo trường vô cùng an tĩnh, những người thấy cảnh trước mắt thì không khỏi cảm thấy xúc động. Có lẽ đạo kiếm mang chợt lóe đã biến mất kia đã chiếu sáng màn đêm, hay có lẽ là một chiêu kiếm mới sinh ra, làm hy vọng từ từ nảy mầm.
Mỗi khi sinh ra kiếm mang, gương mặt phủ đầy mồ hôi kia lại cảm thấy vô cùng sung sướиɠ. Nhìn những ánh mắt bi thương, tuyệt vọng, kinh hoảng hoảng sợ của mọi người, gương mặt tràn đầy niềm vui này thật sự chướng mắt, nó làm cho mọi người cảm thấy thật hấp dẫn, cảm thấy có tương lai.
Đoan Mộc Hoàng Hôn nhìn Ngải Huy, cảm thấy thất thần.
Gã thật sự xúc động, biết rằng mãi về sau mình cũng sẽ nhớ cảnh này. Gã thấy được một trái tim mạnh mẽ, cho dù nhấn nó xuống dưới đáy của tuyệt cảnh, nó cũng vẫn đập như thế. Ngoài từ cường đại gã khó có thể hình dung ra từ khác, gã cảm thấy thân ảnh mồ hôi dầm dề kia tựa như bóng hình mà gã từng mong muốn trở thành.
Đó chính là Tông Sư sao?
Đó chính là Tông Sư!
Trong lúc hoảng hốt, Đoan Mộc Hoàng Hôn tự trả lời câu này, gã cảm thấy một cảm xúc hào hùng bắn ra, tiếp đó nó cọ rửa mỗi một tấc thân thể gã, làm gã run rẩy cả người. Đó không phải là cái gã muốn ư? Nhìn xuống chúng sinh, cao cao tại thượng.
Chỉ có điều bóng lưng kia vẫn làm người ra rung động như thế, làm người ta run rẩy, vì nhiệt huyết sôi trào.
Trước khi đúc một thân hình sừng sững không bị ngoại lực làm ngã, gã nhất định phải tạo một trái tim không bị rung chuyển, nhưng cái gì là trái tim cường giả, bản ngã duy ngã!
Chưa bao giờ Đoan Mộc Hoàng Hôn suy nghĩ rõ ràng như thế.
Tuy rằng tử vong vẫn đáng sợ, nhưng gã lại cảm giác nó không đáng sợ như thế. Gã từ từ thả lỏng tâm thần, giống như một tù phạm vừa trút bỏ gông xiềng. Sinh cơ trong người gã dần xuất hiện, lại bị nguyên lực trong cơ thể hắn sinh ra biến hóa. Nhưng gã lại không nhúc nhích, thầm nghĩ hưởng thụ phút giây nhẹ nhõm hiếm có này.
Sư Tuyết Mạn cảm thấy biến hóa nơi Đoan Mộc Hoàng Hôn, cảm thấy thật kỳ lạ.
Trước kia tuy rằng vẫn mạnh nhưng lại cho nàng cảm giác như đang bị trói buộc và câu nệ, lại thêm nội tâm nhu nhược và ngạo khí thiên tài, song lại thiếu mất bá khí, thế nên...
Không ngờ gã lại đột phá sớm như thế...
Ngải Huy cảm giác xung quanh mình có biến hóa, nhưng hiện giờ hắn đang đắm chìm vào trong thế giới của mình nên vẫn chưa thèm để ý, tới khi hai chiêu thức kết hợp, sáng tạo ra chiêu thức mới.
Không ngờ nhiều năm như vậy trôi qua, hắn còn có thể nghĩ ra biện pháp biến phế tích biến phế thành bảo.
Hắn đẩy cửa rổ, thấy trước mắt cả tòa kim ngân.