Ngũ Hành Thiên

Chương 176: Nguy hiểm đến từ trong lòng đất

Dịch giả: Hàn Lâm Nhi

Phốc.

Một âm thanh nứt vỡ rất nhỏ vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh của rừng cây. Chợt mặt đất hơi rung rung rồi nứt ra, một con kiến lớn cỡ nắm tay chui ra, tiếp đó lại một con khác rồi vô cố các con kiến gạt đất chui ra. Những con kiến này đã quen với việc xây tổ trong lòng đất, thế nên khi huyết lãng bùng phát nó cũng không bị rễ cây hút trở thành các cục u xấu xí mà ngược lại, chúng còn gặm rễ cây dưới lòng đất để trở nên mạnh mẽ hơn, lại thêm việc cắn nuốt lẫn nhau, thế nên giờ này một bầy kiến lớn cũng chỉ còn lại một số nhỏ. Song những con còn sống chui ra này đều là những kẻ chiến thắng trong trận chiến đó nên thực lực của chúng khác xa lúc trước.

Ngay cả cô gái áo đỏ cũng không nghĩ tới kẻ lột xác thành công đầu tiên lại là đám kiến nhỏ yếu này, bởi vốn những huyết thú mà nàng chuẩn bị thì không có kiến.

Chỉ thấy râu trên trán chúng rung động, chúng len lỏi giữa những lớp đất trong rừng với tốc độ rất nhanh. Một đàn kiến mấy trăm con tuy rằng hung hãn song vẫn còn những đặc tính của kiến, cả đàn hành quân như một đội ngũ có trật tự và kỷ luật cao. Song cự ly giữa chúng lại không giống bầy kiến bình thường, bởi ngoài tập tính bầy đàn ra thì chúng lại còn tràn đầy phòng bị và căm thù lẫn nhau nữa. Chúng chui ra khỏi rừng rậm, bò tới trước cổng thành Tùng Gian. Khí tức của nguyên lực làm chúng cảm thấy hưng phấn, cả đàn kiến đỏ rực như một cơn sóng chậm rãi nuốt chửng lấy tòa thành nhỏ bé này.

Con kiến đi đầu có cái đầu lớn nhất, màu đỏ trên người nó cũng đậm hơn, râu của nó không ngừng rung động. Khi sắp tới gần thành Tùng Gian, chúng chợt ngừng lại rồi chui xuống đất. Trước mặt đám huyết kiến này thì bùn đất cứng như đá lại trở nên mềm nhũn, bò xuống không mất chút sức nào.

Cả một làn sóng đỏ trong phút chốc đã biến mất.

Ngải Huy từ từ mở mắt ra, thấy ảnh mắt mọi người đều khao khát nhìn mình.

Cũng may... không phải là tám cung...

Mọi người chợt thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Trên mặt ta có hoa à?" Ngải Huy ngạc nhiên hỏi: "Sao mà mọi người nhìn ta ghê vậy?"

Lúc này trời đã hửng sáng, bình minh sắp tới.

Sư Tuyết Mạn vừa định hỏi thì chợt một tiếng cảnh báo chói tai vang vọng khắp nơi.

Mọi người giật mình.

"Là cửa Đông!"Đoan Mộc Hoàng Hôn trầm giọng nói.

Khi mọi người chưa kịp đi sang cửa Đông thì chợt ở cửa Tây, cửa Nam cửa Bắc cũng lần lượt vang lên chuông cảnh báo.

Thấy tình hình này, mọi người hoang mang nhìn nhau, hiện giờ bốn phía đều bị tấn công, không lẽ huyết thú đã vây thành rồi sao?

"Là kiến, ở dưới đất!"

"Chúng đang đào móng tường thành của chúng ta!"

"Thổ tu, thổ tu đâu rồi! Mau cản chúng lại! Đá lót thành bị chúng cắn vỡ rồi!"

"Chết tiệt! Không ngăn được! Đây là kiến gì chứ?"

...

Tinh tình báo ở tiền phương đã theo Tin tức thụ truyền tới bàn của Vương Trinh. Sắc mặt ông ta trắng bệch, ông ta không ngờ đợt công kích đầu tiên của địch lại là ở trong lòng đất bởi ở mỗi một thành trấn như họ thì dưới đất là nơi phòng thủ kiên cố nhất. Hơn nữa để phòng ngừa hoang thú đào đất vào thì bọn họ còn lát đá trấn thành loại dày lên nữa. Đá tảng trấn thành là một loại đá cực kỳ cứng rắn, độ dày mỗi khối lên tới ba trượng, chúng ken chặt các ngóc ngách dưới chân thành. Hơn nữa loại đá này còn có một đặt điểm là nếu đặt hơn mười năm thì chúng sẽ hợp lại thành một khối trọn vẹn. Mà ngay cả ống nước của thành cũng được xây trên đá tảng, thế nên có thể coi tòa thành giống như đặt trên một nắp đậy kín kẽ. Vậy nên có rất ít thành thị bị hoang thú đào đất chui lên.

Vương Trinh thực sự không ngờ bọn chúng lại tiến công từ dưới lòng đất thế này. Hiện giờ lực lượng ở thành vốn không đủ, ông ta đã phải điều động gần hết nhân thủ để phòng thủ tường thành và bầu trời rồi.

Lần này quả là bị đánh cho trở tay không kịp.

Song ông ta cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, ông ta biết mình không có nhiều thổ tu, mà những thổ tu lợi hại càng ít hơn, thế nên dù có biết chúng sẽ tấn công từ dưới lòng đất thì ông ta cũng không làm gì nhiều được ngoài việc giống như nguyên tu phát hiện ra tình huống dưới lòng đất đã để thổ tu xuất thủ, nhưng tất cả những hành động này vẫn không thể ngăn cản được đàn huyết kiến.

"Thông báo toàn thành cho mọi người cẩn thận dưới chân."

Vương Trinh ra lệnh.

"Cứ thế này thì chúng ta sẽ mất khống chế!" Viện trưởng cũng nghe thấy tin này, vội vàng chạy tới, sắc mặt cũng tái nhợt.

"Cục diện vốn chưa bao giờ nằm trong khống chế của chúng ta." Vương Trinh vung tay nói.

Viện trưởng im lặng.

Những vị nguyên tu bay lên không trung trên thành, lớn tiếng thông báo.

"Trong lòng đất?"

Thấy một vị nguyên tu bay qua đỉnh đầu thông báo, Ngải Huy nghiêm nghị thì thầm.

"Dưới đất không phải đã có đá trấn thành ư?" Khương Duy kinh ngạc thốt lên: "Lẽ nào loại kiến này có thể cắn cả đá trấn thành ư? Đó còn là kiến sao?"

Những người khác cũng đầy vẻ khó tin.

"Mọi người cẩn thận."Ngải Huy nhắc nhở.

Song đúng lúc này, chợt một tiếng kêu thảm thiết từ đầu ngõ truyền tới làm mọi người giật mình.

Ngải Huy biến sắc, vội quay đầu nhìn sang phía Sư Tuyết Mạn, ra dấu lùi về sau. Sư Tuyết Mạn thấy động tác của hắn thì hơi sửng sốt nhưng cũng đồng thời biến sắc, thân hình hơi bay lên khỏi mặt đất, lùi về phía sau, tay nắm chặt trường thương, từng sợi tơ trắng muốt từ thân thương quấn lấy tay nàng.

Đoan Mộc Hoàng Hôn thả hai tay xuống, thầm vận chuyển nguyên lực chờ phát động.

Tang Chỉ Quân lấy cung xuống, căng thẳng nắm chặt cây cung.

Khương Duy cũng đặt trọng tiễn lên cung.

Hiện giờ Vương Tiểu Sơn cũng thấy sự tồn tại của đám kiến, đồng thời càng phục Ngải Huy hơn. Gã vốn là một thổ tu, vậy mà khi chưa kịp thấy động tĩnh dưới lòng đất thì Ngải Huy đã phát hiện ra rồi.

Trong những người ở đây chỉ có mình Lâu Lan bình tĩnh nhất, nó đứng sau lưng Ngải Huy, vẻ mặt háo hức muốn thử. Lần trước kề vai chiến đấu với Ngải Huy là khi giao đấu với Tổ Diễm, mà gần đây nó còn có tiến bộ nhiều nữa.

Phốc!

Một bóng đỏ bắn ra khỏi mặt đất, với tốc độ cực nhanh, nó lao thẳng về phía Sư Tuyết Mạn.

Sư Tuyết Mạn vốn đã có chuẩn bị, nàng không chút hoang mang, tay vung trường thương lên, đâm thẳng về phía đối thủ. Chỉ thấy những sợi tơ trắng quanh thân thương cũng xoay tròn tạo thành một vòng xoáy rồi mang theo bóng trắng và âm thanh xé gió cuốn lấy huyết kiến.

Một tiếng va chạm sắc nhọn vang lên làm mọi người thấy đau màng nhĩ.

Lực lượng từ mũi thương của Sư Tuyết Mạn phản chấn làm nàng hơi bay về sau như bị một sợi dây thép vô hình giật lại. Tàn ảnh màu đỏ kia cũng bị khựng lại một lát, lộ rõ thân ảnh một con huyết kiến dừng lại trên không.

Ngải Huy vui mừng nhìn, suýt chút nữa buột miệng thốt ra một tiếng "Hay".

Một thương này của Sư Tuyết Mạn thật sự rất hay, chỉ một đòn đã thành công, vừa triệt tiêu thế xông tới của đối thủ mà còn giữ nó trên không, kỹ xảo và năng lực khống chế lực lượng của nàng quả thực vô cùng xuất sắc.

Quả nhiên không hổ là Sư Tuyết Mạn.

Ngải Huy thầm tán thưởng, nhưng động tác cũng không chậm hơn chút nào. Vừa nghe một tiếng "Tưng" từ trọng cung của Khương Duy, hắn liền xuất hiện một ý nghĩ, tay vội đảo thế, Long Tích Hỏa vốn đang đâm ra chợt chuyển sang thế quét ngang, chém trúng huyết kiến. Mà đúng lúc này, Lang Nha trọng tiễn của Khương Duy cũng xé gió bay tới, bắn trúng giữa thân nó.

Hai lực lượng cực mạnh cùng lúc đập vào người nó từ hai phía.

Đang!

Ngải Huy cảm thấy một lực cực lớn từ thân kiếm truyền tới làm bàn tay hắn run lên, suýt chút nữa phải buông kiếm. Hắn không gồng mình chống lại mà tiếp tục nương theo lực đạo bay ngược ra sau.

Một kích liên hợp của hai người mạnh mẽ tới cỡ nào!

Con huyết kiến kia còn chưa kịp làm gì đã bị Lang Nha trọng tiễn bắn nổ tung.

Thấy vậy, mọi người không khỏi thở phào một tiếng, thầm nhủ cuộc chiến lần này xem ra khá dễ dàng. Thực lực của con huyết kiến này kém hơn huyết bọ ngựa nhiều, hơn nữa thực lực của mọi người còn tăng cao, phối hợp ăn ý, vậy nên con huyết kiến này không là gì cả.

Thế nhưng đột nhiên sắc mặt Ngải Huy biến đổi, hắn quát lên: "Cẩn thận, còn nữa!"

Phốc phốc phốc!

Từng vệt sáng đỏ như những mũi tên lửa từ dưới đất chui lên.

Sắc mặt mọi người đại biến.

"Lâu Lan, bảo vệ mập mạp!" Ngải Huy gấp gáp hô lên một tiếng, đồng thời tung người lên không, Long Tích Hỏa vung lên, đâm thẳng vào một con huyết kiến đang bay tới. Con huyết kiến bắn ngược ra sau, lao thẳng vào bức tường, tạo thành một lỗ thủng nhỏ cỡ nắm tay.

Long Tích Hỏa cực kỳ chuẩn xác.

Xuy xuy xuy, ba thanh tiểu kiếm từ trong hộp kiếm Hồng Trần cũng lao ra, bay quanh Ngải Huy.

Hầu như tất cả mọi người đều bị tấn công.

Mười ngón tay của Đoan Mộc Hoàng Hôn liên tục điều khiển Thanh Hoa, quầng sáng xanh nhạt nhảy nhót theo tay gã. Tuy rằng gã có phần sợ hãi nhưng cũng coi như trấn định hơn trước nhiều. Tuyệt học "Thanh Hoa" tạo thành những cành lá quấn quanh chân gã, liên tiếp bắn ra những dây leo xanh biếc.

Ba!

Bắn thẳng vào một con huyết kiến.

Những sợi dây leo xanh quất tới tấp vào con Huyết kiến, làm nó phải lùi vào trong đám cây.

Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy hưng phấn, gã đã đột phá sáu cung, làm cho uy lực của Thanh Hoa tăng lên rất nhiều. Vì thế nên Đoan Mộc Hoàng Hôn điều khiển Thanh Hoa càng nhẹ nhàng hơn, mười ngón tay bay múa, Thanh Hoa chuyển động liên tục, thân ảnh cao gầy của gã càng thêm tiêu sái tựa như một tiên nhân trong bức họa.

Trên không trung, bóng hình Sư Tuyết Mạn uyển chuyển bay lượn, trường thương trong tay di động như mây trôi nước chảy, đánh tan những con Huyết kiến cả gan tới gần. Xung quanh trường thương liên tục vang lên những tiếng nổ như tiếng mưa rơi xuống lá chuối.

Phanh!

Mỗi khi tạo ra một đám mây máu, trường thương lại mau chóng lùi về, không dính chút dấu vết.

Ba người Khương Duy và Tang Chỉ Quân, Vương Tiểu Sơn đứng theo hình tam giác hỗ trợ lẫn nhau bởi họ biết mình không so được với ba kẻ kia. Cây cung mềm bằng tơ vàng của Tang Chỉ Quân liên tục bắn tên với tốc độ cực nhanh, song nàng cũng không mong một tên là gϊếŧ được địch nên vẫn bắn tập trung vào từng con kiến một. Vừa rồi hành động của Sư Tuyết Mạn đã gợi ý cho nàng, nàng vốn không có thực lực mạnh như Sư Tuyết Mạn nên nàng có thể dùng cách bắn liên tục vào một con kiến để làm chậm tốc độ nó nhằm tạo cơ hội cho Khương Duy.

Băng!

Mỗi khi có con kiến nào bị làm chậm, Lang Nha Trọng tiễn của Khương Duy lại lao vụt tới. Ở khoảng cách gần như vậy, lực lượng trọng tiễn của Khương Duy thật kinh người. Thế nên mỗi một mũi tên bắn ra lại bắn nổ một con kiến.

Vương Tiểu Sơn liên tục điều khiển nguyên lực khống chế bùn đất chắn trước ba người. Trong phút chốc dưới chân họ đã xuất hiện một loạt mũi tên.

Khắp nơi cực kỳ hỗn loạn.

Đứng bên người mập mạp, Lâu Lan nóng lòng muốn thử rất lâu vậy mà không một con kiến nào tới gần họ.

Nó nhìn đông nhìn tây một hồi, cảm thấy hơi lạ

Sao lại không có con nào đến?