"Lần này ngươi thụ thương khiến tiên sinh rất thất vọng."
Người nói chuyện chính là Hải Thanh, y là thư đồng của Đại Cương, khi Đại Cương còn chưa trở thành đại sư thì y có rồi. Cơ hồ toán bộ sự vụ lớn nhỏ của Đại Cương đều do y chăm sóc. Tính cách y cứng nhắc nghiêm túc, nói năng thận trọng.
Nhìn Đoan MộcHoàng Hôn ngồi ngay ngắn trước mặt, ánh mắt y thoáng lướt qua vẻ đố kị, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, biến mất không tăm tích. Mình theo tiên sinh hơn ba mươi năm cũng không có tư cách gọi tiên sinh là lão sư.
Y đố kị vận may của Đoan Mộc Hoàng Hôn, nhưng không có một câu nào oán hận đối với tiên sinh. Tuy rằng tiên sinh không thu mình làm đồ đệ, nhưng chưa bao giờ thiếu chỉ điểm, cũng không khác biệt với đệ tử. Trong lòng y cực điểm biết ơn, trung thành và tận tâm với tiên sinh ba mươi năm như một ngày.
Hải Thanh không biết cái đứa nhìn chật vật quá đỗi trước mặt này có điểm gì đáng để lão sư coi trọng. Khi Đoan Mộc Hoàng Hôn mình đầy thương tích được đưa đến trước mặt y, phản ứng đầu tiên của y không phải hả hê, mà là phẫn nộ.
Đúng vậy, phẫn nộ.
Đệ tử của Đại Cương có thân phận vinh quang cỡ nào, là thân phận khiến người người sùng kính cỡ nào. Trong mắt Hải Thanh, từ ngày đầu tiên khi Đoan Mộc Hoàng Hôn trở thành đệ tử của tiên sinh thì hẳn phải bảo vệ sự vinh quang của thân phận này chứ không phải chạy để chuốc lấy mất mặt.
Y không thích Đoan Mộc Hoàng Hôn.
Hai đệ tử còn lại của Tiên sinh, người nào mà không phải là hạng kinh tài tuyệt diễm? Thành tựu nổi bật? Lục Thần là một trong Y sư tam kiệt đương đại, được tặng hiệu Bạch Y Thánh Thủ, được thiên hạ kính ngưỡng. Úc Minh Thu phá vỡ kỉ lục phó bộ thủ tuổi trẻ nhất, mấy năm nay thực lực đột nhiên tăng mạnh, được coi là nhân tuyển hàng đầu đảm nhiệm chức vụ bộ thủ của Thảo Sát bộ tiếp theo.
Thế nhưng tên Đoan Mộc Hoàng Hôn trước mắt thế này, quá mất mặt.
Hải Thanh tận hết sức lực giữ gìn danh dự và vinh quang của tiên sinh nên đối với Đoan Mộc Hoàng Hôn không có sự hòa nhã.
Thời gian y theo Đại Cương quá dài, Đại Cương coi là thân nhân, lúc ban đầu hai người Lục Thần và Úc Minh Thu tu luyện cũng là do y dạy. Đoan Mộc Hoàng Hôn ở đối diện, y không khách khí chút nào.
"Đường đường là đệ tử của tông sư, được một vị học viên vừa mới khai mở Bản mạng nguyên phủ cứu ra, ta hy vọng mình nghe lầm. Lại còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mình đầy thương tích. Ngươi phải nhớ kỹ, thân là đệ tử của tiên sinh, ngươi thích nam nhân hay là nữ nhân, ngươi là người tốt hay là người xấu, ngươi muốn làm bất cứ chuyện gì, đều là tự do của ngươi, không quan trọng! Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, không được nhỏ yếu, nhỏ yếu là tội lớn nhất."
Mặt Hải Thanh không biểu tình, từng từ đâm vào tâm.
Khuôn mặt Đoan Mộc Hoàng Hôn dần hiện lên vẻ kiệt ngạo, gã trừng mắt nhìn Hải Thanh, ánh mắt hung dữ độc địa.
"Không phục? Ha hả, rất tốt, nhớ cho kỹ biểu tình của ngươi! Nơi đây không cần ngươi khiêm cung lễ nhượng, ngươi không phải thiên tài sao? Ta nói cho ngươi biết cái gì là thiên tài, người vĩnh viễn mạnh hơn người khác mới có tư cách xưng là thiên tài, người nhỏ yếu chỉ xứng gọi là kẻ đáng thương."
Khuôn mặt Hải Thanh không biểu tình, cứ thẳng thắn, máu chảy đầm đìa đâm vào vết sẹo của Đoan Mộc Hoàng Hôn.
"Nói thật, ta không muốn quản ngươi chút nào, kẻ đáng thương như ngươi không có tư cách tới nơi thần thánh như thế này. Nhưng ta phải trung với chức trách của ta, thực là tiếc nuối. Đây là chìa khóa tiến vào Thảo Quật, khi ngươi ra khỏi Thảo Quật thì tới tìm ta. Nếu như ngươi chết trong đó, ta sẽ rất cao hứng."
Hải Thanh bỏ lại một phiến lá xanh biếc, không ngoảnh đầu lại đi mất.
Đoan Mộc Hoàng Hôn tiêu thất lửa giận, con mắt gã chỉ có lãnh tĩnh.
Gã không chút do dự nhặt thúy diệp, trong bóng đêm tiến về phía Thảo Quật.
Hải Thanh trở lại nơi ở của mình.
Thê tử của y có phần lo lắng: "Hoàng Hôn nhỏ như thế đã đi Thảo Quật, có phải quá sớm hay không?"
"Nó có thiên phú, không ma luyện sẽ không thành tài." Hải Thanh đáp.
"Nhưng nhỏ quá. A Thần tiến vào Thảo Quật lúc mười bảy tuổi, Minh Thu sớm một chút cũng đã mười sáu tuổi." Thê tử y vẫn lo lắng.
"Hắn là đệ tử ruột." Hải Thanh thản nhiên nói: "Không giống người khác."
"Vạn nhất Hoàng Hôn xảy ra chuyện gì bất ngờ..."
"Vậy thuyết minh thiên phú của hắn không đủ, thiên phú không đủ sẽ làm hỏng chuyện của tiên sinh. Chúng ta còn thời gian, còn có thể đi tìm." Hải Thanh lạnh lẽo: "Đệ tử ruột có nghĩa không bình thường đối với tiên sinh."
Thê tử trầm mặc, một lát sau mới yếu ớt nói: "Chúng ta còn có thời gian thật sao?"
Đang thu dọn đồ vật, động tác của Hải Thanh khựng lại, không quay đầu lại đáp: "Có."
Đối với Ngải Huy, mù chiến lần này chỉ là một việc bé nhỏ không đáng kể, hắn không để trong lòng, Lâu Lan cũng không để trong lòng.
Ngày hôm sau, Ngải Huy bị gọi lên phường thêu.
Các tiểu cô nương ở Phường thêu nhìn thấy hắn, ánh mắt hoàn toàn không giống với lần trước, không có ai dám pha trò trêu đùa. Nhìn một lần Song Lưu dệt pháp mà có thể học được, đây là thiên tài dạng gì a, nghe nói phường chủ cũng muốn thu hắn làm đệ tử ruột đấy.
Do đã tới qua một lần, lần này Ngải Huy đến phường thêu không còn mất tự nhiên như trước.
Đứng ở một bên cửa, Minh Tú nhìn thấy Ngải Huy thì ngoắc tay gọi: "Sư đệ, bên này."
Ngải Huy vội vàng bước qua.
"Sư nương và sư bá đều ở bên trong." Minh Tú vừa nói vừa đẩy cửa ra.
Trong nháy mắt đẩy cửa ra, một luồng sóng nhiệt nhào tới mặt.
Ngải Huy giật nảy mình, bên trong là cái gì?
"Lề mề cái gì? Vào nhanh đi." âm Thanh âm không kiên nhẫn của Lão sư từ bên trong vọng ra.
Ngải Huy vội vàng đi vào.
Đi vào mới phát hiện nhiệt độ bên trong nóng rực, tựa như một cái l*иg hấp lớn, hơi nóng bốc lên. Lão sư và sư nương đều ở bên trong, thoạt nhìn hai người không bị hơi nóng ảnh hưởng chút nào.
Ánh mắt Ngải Huy đi tới một cái nồi lớn ở chính giữa, nồi lớn đang bốc hơi nóng cuồn cuộn, bên trong công xưởng nóng như thế đều là vì cái nồi lớn này.
Trong lòng Ngải Huy có chút hiếu kỳ, đây là định nấu cái gì sao?
"Sư phụ sư nương." Hắn vội vàng hành lễ.
Hàn Ngọc Cầm nói với Ngải Huy: "Ta nhìn qua găng tay cái, xem có tổn hại gì không."
Kiểm tra xong găng tay Kiếm Đằng, bà thấy nó vẫn hoàn hảo không tổn hao gì thì lộ ra vẻ thỏa mãn, tiếp theo mở miệng bảo: "Cái lão đầu nào đó không có trách nhiệm, quẳng nan đề tu luyện của ngươi cho lão thái bà ta, ta cũng chỉ có thể cố mà làm thử xem sao."
Lão đầu bình thản, không những không có chút xấu hổ nào mà trái lại vẻ mặt đắc ý.
Minh Tú đứng bên cười trộm.
"Tình huống của ngươi xác thực phi thường hiếm thấy." Giọng lão thái thái (bà lão) trở nên nghiêm túc: "Không có biện pháp vận hành tuần hoàn, mục tiêu của chúng ta là khai mở cung ở hai tay. Ta và lão sư của ngươi thảo luận thật lâu, cuối cùng định một phương pháp tu luyện gọi là bóc kén kéo tơ."
"Bóc kén kéo tơ?" Mặt Ngải Huy tràn đầy mờ mịt, hắn chẳng thể nào ngờ là biện pháp này, thế mà tu luyện sao?
"Đúng vậy, việc tu luyện của ngươi cần khác với người khác, nguyên lực của ngươi vận chuyển phải càng chậm càng tốt. Nguyên lực trong trong cơ thể ngươi cực kì tinh thuần, lúc vận chuyển rất nhanh, như ở thời điểm chiến đấu gây áp lực lớn đối với thân thể. Nhưng vận chuyển chậm thì sao chứ, áp lực giảm nhỏ, lại có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể của ngươi, gia tăng sự mẫn cảm đối với nguyên lực. Càng chậm mới có thể đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể của ngươi hơn nhiều, thân thể của ngươi mới có thể hấp thu nguyên lực một cách hữu hiệu hơn."
"Trong lĩnh vực thêu thùa, cái gì khiến vận chuyển nguyên lực chậm nhất? Đó chính là bóc kén kéo tơ!"