Đứng kế bên, gã Mập mạp nhai kẹo mạch nha nổ lốp bốp, ánh tà dương vung vãi trên mặt đất, gió nhẹ nhàng ve vuốt như lông chim. Gió không có chút lạnh lẽo tiêu điều như thường ngày, Ngải Huy không biết về sau mình còn có thể nhớ được ngày này hay không.
"Quyết định chưa hả?" Mập mạp hỏi chẳng đầu chẳng đuôi.
"Quyết định rồi." Ngải Huy trả lời rất khẳng định, hắn đã quyết định xong từ lâu, không có điểm gì để do dự.
Mập mạp như than thở, lại như ước ao: "Ngươi không nên bị những đồ con nít kia vượt mặt, như vậy sẽ khiến ta cảm thấy mất mặt. Ta thực không rõ, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ có gì hay ho? Cầm lấy khoản tiền này, đủ để chúng ta trở về sống tốt nửa đời người! Một nhóm người cùng tiến vào hoang dã với chúng ta có bao nhiêu người? Hai nghìn! Chỉ có hai chúng ta sống sót! Đây là tiền bán mạng, hiểu không! Ta chết, tiền này nhà ta còn có thể lĩnh, nếu ngươi chết thì..."
"Vì vậy ta phải sống." Ngải Huy cắt đứt giọng mập mạp càng nói càng kích động, hắn đứng thẳng, khuôn mặt kiệt ngạo bình tĩnh lắm.
Cơ hội tiến nhập Ngũ Hành Thiên không dễ. Tư chất của hắn không xuất sắc, vốn không có tư cách tiến vào Ngũ Hành Thiên, may mà biểu hiện ba năm qua của hắn rất ưu tú, trong hoàn cảnh phức tạp khẩn trương hắn biểu hiện được sự lãnh tĩnh, cộng với dũng khí và ý chí chiến đấu thể hiện ở những thời khắc mấu chốt đều khiến người ta ta có ấn tượng sâu.
Khi hắn đề xuất thỉnh cầu một danh ngạch tiến vào Ngũ Hành Thiên, sau khi cân nhắc bề trên đã đồng ý.
Hai nghìn người làm việc cực nhọc, chỉ có hai người may mắn còn sống, dù bảo là vận khí chiếm đa số cũng đủ để thuyết minh rất nhiều vấn đề.
Mập mạp cụt hứng ngồi xuống, gã đã quá quen sự quật cường của Ngải Huy. Suy nghĩ lại, gã lại trở nên phấn chấn, khuôn mặt chân thành nói: "Nhớ là hãy viết tên của ta lên giấy cấp dưỡng, tiện nghi người khác không bằng tiện nghi cho ta."
Ngải Huy chẳng buồn để ý đến gã, tiện tay bứt lấy cọng cỏ xanh bỏ vào trong miệng, gối đầu thích ý nằm xuống. Trong ba năm ở vùng hoang dã này, ngày ngày thần kinh đều tập trung cao độ, máu tươi, sinh tử, ẩu đả, đó là cái thế giới hắc ám băng lãnh hỗn tạp màu đỏ tươi.
Làm thế nào vượt qua được ba năm này, hắn không biết, cũng không muốn nhớ lại, đó không phải là hồi ức tốt đẹp gì.
Ánh tà dương chiếu lên người, ấm áp và thoải mái, trán Ngải Huy giãn ra, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị kiệt ngạo trên mặt tan đi từng chút trở nên yên tĩnh bình hòa.
Thật là thoải mái!
Thân thể ấm áp dễ chịu từ từ thả lỏng, tâm tình Ngải Huy cũng buông lỏng, tựa như vụ khí không chịu trói buộc, im hơi lặng tiếng tràn ra.
Ánh nắng ấm áp, gió nhẹ mơn man, cảm giác có chút xa lạ lại có chút quen thuộc thức tỉnh những hồi ức xa lạ lại quen thuộc từ sâu trong não.
Ba năm trước ba năm đó, ánh nắng và gió tại kiếm tu đạo trường cũng là như thế này.
Khi mặt trời còn chưa hiện lên, hít không khí lành lạnh vào, hắn bắt đầu quét dọn đạo trường được cải tạo từ thương khố hoang phế. Trước tiên là lau sàn nhà ba lần, coi như là khởi động. Lau xong sàn nhà, bắt đầu làm giá gỗ. Gỗ đều là loại bình thường hắn nhặt được khắp đường phố, kích thước dài ngắn các loại nên cũng chẳng có cách nào chú ý quá nhiều tới hình dạng giá gỗ.
Lắp dựng xong giá gỗ, hắn bắt đầu chỉnh lý kiếm điển bí tịch mà lão bản gần đây thu nhặt được.
Những bí tịch này có giá thị trường một đồng hai mươi cân, sách giấy rẻ, thiết khoán kim bối thì đắt hơn một chút, đắt nhất là ngọc giản. Lượng công việc không nhỏ, nhưng chẳng có ai thúc dục nên Ngải Huy cũng không gấp, thuận tiện lục lọi, bình phẩm xem sao.
Thỉnh thoảng, hắn còn tưởng tượng nếu ở thời đại tu chân, mình sẽ phong quang cỡ nào, bán kiếm điển cũng phải bán đến tay nhũn ra mất.
Chỉnh lý xong kiếm điển bí tịch, hắn bắt đầu chỉnh lý phi kiếm bảo kiếm.
Lúc này mặt trời đã lên cao, ấm áp tựa như bây giờ. Khóe miệng Ngải Huy bất giác hơi hơi nhếch lên hiện ra nụ cười tươi.
Cho dù phi kiếm bảo kiếm mất hết linh lực, ảm đạm không ánh sáng, chỉ là một đống phế liệu. Nhưng dưới ánh mặt trời, Ngải Huy thường bị vẻ đẹp cổ xưa của chúng nó hấp dẫn.
Phi kiếm đại biểu cho đỉnh cao của thế giới tu chân, là thứ mà luyện khí đại sư các thời kỳ yêu thích nhất. Chúng thiên kì bách quái, hình dạng gì đều có, có hình dạng thậm chí khiến người ta ta căn bản vô pháp tưởng tượng đến phi kiếm.
Hắn không đυ.ng tới thứ quá gỉ sét, vạn nhất gãy hỏng lão bản sẽ mắng hắn.
Không có tiền công, bao no ba bữa, cuộc sống như vậy đối với trẻ con chưa tới mười tuổi đã phải lang bạc kỳ hồ thì thực tốt đẹp như ánh nắng lúc này vậy, hắn tìm không được từ ca ngợi tốt hơn.
Lão bản là người tốt, chỉ là bản lĩnh làm ăn khá kém cỏi.
Người làm ăn hợp cách sẽ làm kiếm tu đạo trường sao?
Ngải Huy sống ở đạo trường ba năm, số người tới đạo trường dạo bước tham quan chưa tới mười. Nhìn thấy cửa vào treo chiêu bài kiếm tu đạo trường, chín trên mười người quay đầu đi luôn.
Hiện tại làm gì còn có kiếm tu?
Trong Kiếm tu tràng ngoại trừ vô số bí tịch kiếm điển và bảo kiếm, phi kiếm, không còn có cái gì. Vì mấy thứ này, lão bản chạy khắp các bãi phế thải, dù đi đâu buôn bán, cũng sẽ tìm kiếm một đống đem về.
Có thể nói, trình độ cuồng nhiệt đối với kiếm tu của lão bản quả thực đã không thể thuyết phục, phí chuyên chở cao hơn nhiều so với giá trị của chúng.
Đương nhiên, thỉnh thoảng, Ngải Huy cảm thấy với tài lực thương cảm của lão bản, dường như cũng chỉ có thể chơi đùa được với sở thích rẻ như kiếm tu thôi.
Ngải Huy từng khuyên lão bản, không bằng đổi sang các loại như rèn thể, dù sao có tiền đồ hơn nhiều so với kiếm tu. Lão bản giận tím mặt, mắng hắn xối xả, lúc đó Ngải Huy liền hiểu ra thiên phú kinh doanh của lão bản thực sự chẳng có gì để nói.
Trông giữ đạo trường vắng vẻ, không có việc gì làm, Ngải Huy dứt khoát chúi đầu mò mẫm những kiếm điển bí tịch một đồng hai mươi cân kia. Không luyện thành kiếm tu, thì kiên trì rèn luyện có khi đánh nhau lợi hại hơn không ít, với nắm đấm hắn tụ tập được hai ba tên con nít.
Bản lĩnh kinh doanh kém, Lão bản làm ăn thất bại nên không thể trả nợ. Lão đã tự sát. Ngải Huy rất đau khổ, lão bản là người tốt, nhưng không kiên cường.
Thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa*, đạo trường theo lý thuộc sở hữu người khác. Ngày cuối khi người thu nợ tới cửa thu lấy đạo trường, Ngải Huy đã tự nói với mình như vậy.
* nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được
Nhưng mà khi hắn tận mắt thấy giá sách thô lậu do mình làm bị đẩy đổ xuống đất, kiếm điển bí tịch rơi vãi hỗn độn, có phân nửa là lão bản từ thành thị rất xa cầm về. Khi hắn nhìn thấy giá kiếm mỗi ngày đều phải chà lau mấy lần bị người thu nợ đạp gãy thành mảnh nhỏ, lão bản nói đó là bảo bối đã cướp đoạt được từ động phủ của một vị kiếm tôn, năm xưa phi kiếm trên giá đã từng nhiễm máu ngàn dặm, chấn nhϊếp quần hùng. Khi hắn nhìn thấy Cửu âm kiếm phong linh treo dưới mái hiên bị kéo nát vụn, lão bản nói đó là trọng khí trấn sơn của Cửu Âm Kiếm môn năm xưa thanh danh hiển hách một thời, chín kiếm ra, thiên âm phá hư không.
Hắn không nhịn được, như một con sói bị thương chằng chịt tới tuyệt cảnh, điên cuồng nhào tới.
Chỉ là giãy dụa mà thôi, đúng, hấp hối giãy dụa mà thôi.
Ngải Huy không biết tên của lão bản, tìm tấm gỗ viết hai chữ "Lão bản" làm linh vị, cành cây nhỏ làm hương, toàn bộ kiếm điển có thể đốt đều đốt dâng lão bản, dập đầu, cầu nguyện ông trời phù hộ lão bản trên thiên đường có thể hoàn thành mộng kiếm tu.
Mang theo tổn thương đầy người, căng mắt nhìn đạo trường hỗn độn đầy đất một lúc lâu, hắn xoay người bỏ đi. Đi dọc con đường, những bóng mái nhà nhấp nhô dưới ánh nắng, hắn cất bước như cỗ máy, vô thức đi về trước, không biết đi về phương nào.
Qua một năm, cảm giác mờ mịt mất định hướng xen lẫn nỗi niềm cô độc không nơi nương tựa vẫn rõ ràng như cũ. Hắn nhớ là lúc đó mình cảm thấy có phần lạnh, y phục trắng bệch vì giặt nhiều quấn sát người, hai tay kẹp trong nách, ánh nắng ngày hôm đó băng lãnh đến xương không giống như bây giờ.
Đi, đi, không biết mất bao lâu, cho đến khi cảm giác cực đói kéo hắn ra khỏi trạng thái ngây dại. Đang đói rét, hắn nhìn thấy Ngũ Hành Thiên thông báo tuyển dụng việc làm cực nhọc ở nơi hoang dã.
Không chỗ đến, không đường đi, hắn liền đăng kí ngay.
Cũng may, mình còn sống.
...
Ngải Huy trở lại hiện thực thì phát hiện thân thể của mình tự nhiên hơi hơi căng chặt, hắn thầm cười gượng, thời gian tốt đẹp lại bị chuyện cũ không tốt đẹp phá hư.
Hắn phun dài một hơi, nỗ lực thả lỏng cơ nhục căng cứng.
Thời gian tròn ba năm trong hoang dã, hắn may mắn sống sót. Đội bọn họ những hai ngàn người chỉ có hai người sống sót, một là hắn, người kia là Tiền Đại. Ờ, mập mạp tên là Tiền Đại.
Chết khi làm việc, người nhà sẽ nhận được một khoản tiền trợ cấp, người sống có thể nhận một khoản tiền lớn, phương diện này Ngũ Hành Thiên chưa bao giờ keo kiệt.
Mập mạp chuẩn bị về nhà, nhà gã đều là cô nhi quả phụ, một người phải nuôi sống một gia đình lớn, áp lực của gã lớn hơn mình nhiều.
"Được rồi, ta cũng biết ngươi là kẻ cứng đầu*, tâm sắt thép. Ngươi quả tính khí kém, nhiều tật xấu, chẳng bao giờ nghe người ta khuyên. Ngươi cũng đã đến tuổi trưởng thành mà tính như vậy, về sau làm thế nào cưới vợ? Tiết kiệm tiền tiêu pha chút đi..." Mập mạp vẫn dông dài không ngừng, không biết có phải vì sắp chia ly rồi hay không nữa.
*nguyên văn con rùa ăn quả cân: con rùa giống vời con chó Bull cắn cái gì là không nhả.
Thường ngày chịu không nổi mấy chuyện dông dài, lúc này Ngải Huy cũng cảm thấy không đáng ghét, nhưng hắn vừa nghe thấy tên mập mạp nói đến tiền, lập tức đầu nhưng nhức, cái tên gia hỏa này chỉ cần dính vào chữ tiền thì sẽ như tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Quả nhiên, nhìn thấy gân xanh trên cổ mập mạp bắt đầu phồng lên, Ngải Huy quyết định thật nhanh, lập tức ném một cái túi: "Cho ngươi!"
Mập mạp có chút không hiểu mà nhìn Ngải Huy một cái, tay nhanh hơn một bước, linh hoạt không tương xứng với thân thể đón lấy cái túi. Vừa cầm được, đôi mắt của mập mạp trợn tròn.
Ngón tay thô như củ cà rốt nhoay nhoáy, trong nháy mắt liền cởi miệng túi, mập mạp nhìn thoáng qua, kích động toàn thân run rẩy.
Ngải Huy chịu không nổi quay mặt qua chỗ khác, sắc mặt mập mạp khi nhìn thấy tiền quả thực không thể nhìn nổi.
"Bộp!" Mập mạp xông lại, gã cầm lấy hai tay Ngải Huy, khuôn mặt cảm động, nước mắt quanh viền mắt.
Nhìn thấy bộ dáng của mập mạp, trong lòng Ngải Huy cũng cảm động, cảm thấy mình nghĩ quá xấu cho mập mạp rồi, hai người kề vai chiến đấu lâu rồi, tình nghĩa chân thành tha thiết thâm hậu. Hắn rất không quen với cảnh này, rất muốn hô một tiếng cút, nhưng mà nghĩ đến chuyện sắp phải chia ly, hắn cố kiềm chế, thanh âm chầm chậm, có chút trúc trắc bảo: "Dù sao ta chỉ một mình, không cần tiêu nhiều, ngươi về cố thổ, trong nhà nhiều người, cần dùng tiền nhiều hơn ta..."
"Hảo huynh đệ! Thực sự là hảo huynh đệ của ta!" Mập mạp nghẹn ngào liều mạng lắc hai tay Ngải Huy, lệ nóng chảy quanh: "Ngũ Hành Thiên bao ăn ở, phân nửa còn lại ngươi cũng không cần dùng, không bằng cho ta luôn?"
Mình vậy mà tưởng may mắn với tên gia hỏa này, thực sự là quá ngây thơ. Hai tay đang bị nắm của Ngải Huy đột nhiên nắm ngược lại, nhẹ nhàng phát lực, mập mạp tựa như một đóa mây mềm mại, vù bay ra hơn mười trượng, nện xuống mặt đất tung lên một miếng kẹo mạch nha.
"Cút!"
Cảm giác cuối cùng có thể thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng thật là tốt.
Ngải Huy vân đạm phong khinh vỗ vỗ bàn tay, thuận tiện sờ sờ túi tiền trong lòng mình, tay chân mập mạp rất nhanh, khó lòng phòng bị.
Toàn thân Mập mạp là bụi đất bò đứng dậy.
Tiếng còi tập hợp từ doanh địa xa xa vang lên, hai người không hẹn mà cùng trầm mặc.
Thời điểm chia tay đến rồi, đây là lần tụ tập sau cùng. Ngải Huy sắp sửa đi tới Ngũ Hành Thiên mà mập mạp sẽ về cố thổ. Mặt trời chiều màu cam sắp chìm kéo dài bóng họ trên mặt đất.
"Ngải Huy, sống sót nhé!"
"Ừ.