Đới Tư Dĩnh cùng Hàn Cảnh Hiên cầm trong tay tờ hôn thú màu đỏ liếc mắt nhìn nhau một cái rồi đi vào.
“Hai người tới làm gì?” Một nhân viên nhìn bọn họ hỏi.
“Ly hôn.” Hàn Cảnh Hiên nhìn anh ta nói, Đới Tư Dĩnh cắn cắn môi không nói gì.
“Cái gì? Hai người mới kết hôn chưa đầy một năm, sao lại muốn ly hôn, vì sao lại ly hôn?” Nhân viên nhìn ngày đăng ký trên giấy liền hoảng hốt, sau đó nghi hoặc hỏi, cho dù là ly hôn cũng quá nhanh đi.
“Tính cách không hợp, anh không cần hỏi , chúng tôi đã suy nghĩ rõ ràng mới quyết định ly hôn, chỉ đến làm thủ tục, không cần hòa giải.” Hàn Cảnh Hiên nhìn anh ta một cái, tựa hồ không có kiên nhẫn.
Nhân viên làm việc sửng sốt, anh ta sao lại như vậy, anh vốn là hảo tâm, quên đi, bọn họ muốn ly hôn, liên quan gì đến mình?
“Được.” Đơn giản một chữ, rất nhanh đem sổ đỏ đổi thành sổ xanh, đưa cho bọn họ.
“Cám ơn.” Đới Tư Dĩnh đứng lên tiếp nhận.
Từ bên trong đi ra, nhìn trong tay giấy ly hôn, lần này bọn họ thật sự đã hoàn toàn kết thúc rồi.
“Tư Dĩnh, anh đưa em về nhà, không cần phải vội chuyển đi, tuy rằng chúng ta không còn là vợ chồng, nhưng chúng ta cũng có thể là bạn bè.” Hàn Cảnh Hiên nhìn cô, trìu mến nói.
“Không cần, Cảnh Hiên, anh đi làm đi thôi, em về nhà thu dọn một chút.” Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng nói, cô không biết nên đối mặt với Cảnh Hiên thế nào? Làm gì thì hai người đều khổ sở.
“Vậy được rồi, anh đi trước.”
“Vâng.”
Hai người đồng thời bước đi hai hướng ngược nhau, từ nay về sau, bọn họ không còn được ở chung một chỗ.
Mở cửa phòng ra Đới Tư Dĩnh đưa mắt nhìn qua nơi đã từng là nhà của cô, trên tường kia có tấm ảnh kết hôn khổ lớn, lẳng lặng treo tại nơi đó, khẽ thở dài, cô đi trở về phòng, lấy quần áo ra, nhanh chóng thu dọn lại, lúc này cô mới phát hiện, đồ của cô cũng không có nhiều, dường như ở đây cô chỉ là khách qua đường, chưa từng thuộc về nơi này.
Thu thập những thứ thuộc về mình, cô lại dọn dẹp phòng một lần nữa, nhìn phòng sạch sẽ, Đới Tư Dĩnh đột nhiên nhìn lên tường, đã sắp tới ba giờ chiều, cô nhanh chóng đi ra cửa.
Đưa túi về nhà, cô lại tiếp tục công việc, cô làm cho Cảnh Hiên một chút bữa tối cuối cùng.
Nhìn thời gian không còn sớm nữa, Cảnh Hiên cũng sắp tan tầm về nhà , cô đem đồ ăn để trên bàn, đem chiếc chìa khóa ra tới phòng khách để trên bàn trà, mang theo hành lý không chút do dự bước đi.
Đới Tư Dĩnh mới bước lên xe taxi, Hàn Cảnh Hiên liền dừng xe đến dưới lầu, anh vội vàng lên lầu, đi xem Tư Dĩnh còn ở không.
Mở cửa phòng ra, đã ngửi thấy mùi đồ ăn, trong lòng vui vẻ, cô còn chưa có rời đi, đột nhiên thấy trên bàn trà có đặt chiếc chìa khóa, tâm trạng nhất thời chợt lạnh, cô đi rồi, cô vẫn là vội vàng ra đi, đi đến bếp, nhìn một bàn đồ ăn, chậm rãi ngồi xuống, ăn mà không cảm giác được gì……
Nhìn căn phòng trống rỗng, dường như nơi nơi đều tràn ngập hình bóng của Tư Dĩnh………
Chuông cửa vang lên, Đới Tư Giai đứng dậy mở cửa phòng, nhìn trước cửa có hành lý, cô ngây ngẩn cả người.
“Chị, em đã trở về.” Đới Tư Dĩnh rơi nước mắt, ôm lấy chị.
“Được rồi, đừng khóc, mau vào đi, chúng ta vừa lúc chuẩn bị ăn cơm.” Đới Tư Giai liền hiểu được, tuy rằng thực sự đột ngột.
Dùng qua cơm chiều, chị em hai người cùng nhau nằm ở trên giường, Đới Tư Giai khẽ vuốt tóc cô.
“Tư Dĩnh, Cảnh Hiên….Anh ta sao lại đột nhiên đồng ý cùng em ly hôn.” Cô cảm thấy rất nghi hoặc, thấy Tư Dĩnh ở bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ anh ta cũng không đồng ý, đến tột cùng là cái gì khiến cho anh ta đồng ý ?
“Chị, Cảnh Hiên biết em là cố ý làm như vậy, em cũng đem ủy khuất trong lòng thổ lộ ra, ai biết anh ấy đột nhiên đồng ý , anh ấy nói nếu tình yêu của anh ấy thật sự làm cho em thống khổ như thế, vậy anh ấy nguyện ý buông tha em.” Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng giải thích, yên lặng rơi lệ.
Để yêu cô, Cảnh Hiên cũng rất vất vả.
“Được rồi, Tư Dĩnh, tất cả đều qua hết rồi, về sau sẽ tốt hơn.” Đới Tư Giai nhẹ giọng an ủi cô.
“Vâng.” Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng gật đầu.
Dường như tất cả mọi chuyện đều đã trôi qua, nhưng mà tim cũng trống rỗng, sau này cô lại chỉ còn một mình.
Trong lòng Đới Tư Giai thì lại đang giãy dụa, chuyện của Tư Dĩnh đã giải quyết xong, vậy còn mình thì sao? Chính mình có phải cũng nên cùng Long Ngạo Phỉ kết thúc hay không, như vậy Tư Dĩnh với anh mới có cơ hội, không cần đeo trong lòng gánh nặng.
Long Ngạo Phỉ nghe được thư ký báo lại, vội vàng chạy xuống dưới lầu, Tư Giai đến đây, không biết cô đến công ty tìm mình có chuyện gì?
“Tư Giai, em đã đến rồi.” Long Ngạo Phỉ lập tức bước đến trước mặt cô.
“Phỉ, có rảnh không? Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện một chút, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.” Đới Tư Giai nhẹ nhàng nói.
“Được, Tư Giai, em chờ anh, anh đi gọi điện một chút.” Long Ngạo Phỉ nói xong, đi lại quầy tiếp tân, cầm lấy điện thoại gọi, Đới Tư Giai lẳng lặng chờ ở bên cạnh.
“Được rồi, Tư Giai, chúng ta đi thôi.” Anh đi tới kéo tay cô nói.
“Vâng.” Đới Tư Giai gật gật đầu
Tại quán cà phê yên tĩnh.
“Xin hỏi anh chị cần dùng gì?” Phục vụ đi tới, lễ phép nói.
“Một ly cà phê, một ly nước lọc.” Long Ngạo Phỉ nhìn cô nói.
“Vâng, anh chờ một chút, lập tức sẽ có ngay.” Phục vụ gật đầu nói.
Cà phê cùng nước lọc nhanh chóng được bưng lên, đặt ở trước mặt bọn họ.
“Tư Giai, em tìm anh có chuyện gì sao?” Long Ngạo Phỉ vừa nhẹ nhàng khuấy cà phê, vừa hỏi.
Đới Tư Giai trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Phỉ, Tư Dĩnh và Cảnh Hiên ly hôn rồi.”
—
Ôm hy vọng
Long Ngạo Phỉ ngạc nhiên khϊếp sợ nhìn cô, tin tức này thật đường đột, thật chấn động, Tư Dĩnh cùng Cảnh Hiên ly hôn, Hàn Cảnh Hiên sao có thể đồng ý ?
“Phỉ, chúng ta bây giờ có phải cũng nên kết thúc rồi không?” Đới Tư Giai rốt cục nhẹ nhàng nói lời chia tay, rất kỳ quái là không hề thấy khổ sở, mà là một cảm giác thoải mái, nhẹ nhõm.
“Cái gì?” Long Ngạo Phỉ càng thêm không thể tin được nhìn cô, việc này so với nghe được Tư Dĩnh và Cảnh Hiên ly hôn càng làm anh khϊếp sợ hơn.
“Phỉ, không cần giật mình, hiện tại chúng ta có gì khác họ chứ? Chỉ là thiếu trình tự, không phải sao?” Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng hỏi lại.
“Tư Giai, vì sao em lại muốn chia tay? Anh tình nguyện cứ bên em như vậy.” Long Ngạo Phỉ biết mình không có cách nào buông cô ra như thế, không thể nào đồng ý chia tay.
“Cám ơn anh, có điều, anh đâu phải không biết em không còn sống được bao lâu, anh thật sự nguyện ý vẫn ở bên em như vậy sao?Vậy Tư Dĩnh phải làm sao bây giờ ? Phỉ, em đã hiểu ra, em không muốn ngăn trở hai người mà em yêu nhất.” Đới Tư Giai đột nhiên xúc động nói, tuy rằng anh không yêu, nhưng cô cũng biết chừng mực.
“Tư Giai, em không cần nói nữa, em cũng biết anh cùng Tư Dĩnh là không có hi vọng.” Long Ngạo Phỉ cầm tay cô, càng cảm động cô thiện lương thành toàn cho hai người, nhưng cô bị tổn thương, anh và Tư Dĩnh cũng vĩnh viễn đau lòng.
“Là vì em sao? Là vì lo lắng cho em sao? Em sẽ đi Mỹ, rời xa nơi này.” Đới Tư Giai biết trong lòng anh đang băn khoăn.
“Không phải, Tư Giai, không phải bởi vì em, em hẳn là hiểu rõ, có một số việc bỏ lỡ, sẽ không thể cứu vãn. Anh và em cũng vậy, anh và Tư Dĩnh cũng thế.” Long Ngạo Phỉ bất đắc dĩ cười khổ, có một số việc không thể quay lại được, anh và Tư Giai không thể tiếp tục, anh và Tư Dĩnh cũng đâu khác gì, đã không còn hi vọng.
“Có thể , Phỉ, chỉ cần anh cố gắng, nhất định có thể .” Đới Tư Giai thật sự khẳng định nhìn anh.
“Tư Giai, cám ơn em, nhưng anh sẽ không đồng ý, chúng ta không cần tiếp tục bàn luận đề tài này, anh đưa em về nhà.” Long Ngạo Phỉ cũng kiên định trả lời, không muốn cùng cô thảo luận chuyện không có kết quả này.
“Không cần, em tự về được, anh đi trước đi, em ngồi lại một chút.” Đới Tư Giai biết nhất thời không thể thuyết phục anh, cô cũng không vội.
“Vậy được rồi, anh đến công ty trước.” Long Ngạo Phỉ biết cô muốn ở một mình.
“Vâng, tạm biệt anh.”
Nhìn anh rời đi, Đới Tư Giai mới đứng dậy, ra khỏi quán cà phê.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong nhà Đới Tư Dĩnh.
“Chị, chị đi đâu thế ? Sao không gọi em đi cùng” Đới Tư Dĩnh nhìn chị vừa bước vào cửa, bất mãn nói, trong lòng thật lo lắng cho cô.
“Tư Dĩnh, em đừng khẩn trương như vậy được không? Chị chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi mà.” Đới Tư Giai cười cười nói.
“Ra ngoài đi dạo một chút, vậy phiền chị lần sau nói với em một tiếng, hoặc là em đi cùng chị.” Đới Tư Dĩnh liếc mắt một cái cũng biết chị đang nói dối.
“Được rồi, được rồi, lần sau nhất định sẽ nói với em, lại đây Tư Dĩnh, chị có chuyện muốn hỏi.” Đới Tư Giai biết em gái nhận ra mình nói dối, hai người chính là thần giao cách cảm.
“Có chuyện gì sao?” Đới Tư Dĩnh tò mò theo chị đi vào phòng.
“Tư Dĩnh, bây giờ em đã cùng Cảnh Hiên ly hôn, vậy em có nghĩ tới chuyện sau này tìm một người bên cạnh?” Đới Tư Giai muốn từ từ thăm dò tâm tư em gái.
“Chị, chị hỏi vậy là ý gì?” Đới Tư Dĩnh kỳ quái nghi hoặc nhìn chị, sao chị lại đột nhiên hỏi mình vấn đề này.
“Em nghĩ sao? Chị thật muốn biết.” Đới Tư Giai che dấu tâm tư, khẽ thúc giục.
“Không nghĩ tới, em cùng Cảnh Hiên vừa mới ly hôn, vấn đề kia hình như vẫn còn xa mà chị, thật ra, em không nghĩ sẽ tìm người khác, chỉ muốn một mình yên tĩnh cùng chị. Em đã không thể sinh con, liệu có nhà ai có thể đón nhận? Cảnh Hiên không phải ví dụ tốt nhất sao? Bây giờ em mới biết việc kết hôn không phải chỉ cần tình yêu là đủ.” Đới Tư Dĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, thật sự không nghĩ tới, con đường phía trước rất xa vời, chính cô cũng mù mịt không thấy phương hướng.
Đới Tư Giai đột nhiên hoảng hốt, đúng vậy, cô vẫn xem nhẹ vấn đề này. Tư Dĩnh không thể sinh con, cha mẹ Long Ngạo Phỉ chẳng phải cũng sẽ nhất định không chịu nhận cô, chỉ sợ đến lúc đó, cô lại một lần nữa nhận hết ủy khuất. Nếu không thể làm cho cô có con, cô vĩnh viễn cũng không hạnh phúc, nên làm gì bây giờ?
“Tư Dĩnh, ngày mai cùng chị đi bệnh viện.” Cô đột nhiên hạ quyết tâm, muốn dẫn em gái đi kiểm tra, chỉ cần có một chút hy vọng, cô cũng không thể buông tay.
“Đi bệnh viện, được, em đi cùng chị.” Đới Tư Dĩnh thật sảng khoái đáp ứng, cô nghĩ chị muốn mình cùng đi kiểm tra sức khỏe.
“Tốt, ngày mai chúng ta dậy sớm một chút, chị về phòng trước.” Đới Tư Giai vội vàng trở lại phòng, mở máy tính trước mặt bắt đầu tìm tòi ,thành phố S có mấy bệnh viện phụ sản nổi tiếng, lựa chọn một nơi tốt nhất, ghi nhớ số điện thoại, địa chỉ, hẹn trước bác sĩ tốt nhất ………
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xuống xe taxi, Đới Tư Dĩnh nghi hoặc nhìn chị: “Chị, chị xác định không có đi sai bệnh viện chứ, đây chính bệnh viện phụ sản mà.”
“Đúng vậy, đi nào, vào thôi.” Đới Tư Giai lôi kéo em gái hướng vào bên trong bước đi.
Nhẹ nhàng đến thẳng phòng bác sĩ, cô nói với hộ lý: “Xin chào, tôi đã hẹn trước, 10h30.”
“Vâng, là cô Đới đúng không ạ, mời vào trong.” Hộ lý nhìn lại lịch hẹn.
Bên trong là nữ bác sĩ khoảng chừng sáu mươi tuổi, thấy bọn họ bước vào, thân thiện hỏi: “Xin hỏi hai vị có bệnh tình gì?”
“Là cô ấy.” Đới Tư Giai đẩy Tư Dĩnh lên trước mà Tư Dĩnh vẫn không rõ chị mình là có ý gì?
“Có vấn đề gì?” Bác sĩ lên tiếng.
“Là như thế này, bác sĩ, em gái tôi vì một lần ngoài ý muốn nên không thể mang thai nữa, nhưng chúng tôi không muốn từ bỏ, muốn cẩn thận kiểm tra một chút, xem có chút hy vọng nào không?” Đới Tư Giai giải thích.
“Ra vậy, được rồi, tôi sẽ kiểm tra lại kỹ càng cho cô ấy, chỉ nhìn thì không thể chữa khỏi được.” Bác sĩ nói đầy vẻ bảo thủ.
“Vâng, cám ơn bác sĩ .”