Editor: demcodon
Chờ đến ngày hẹn hai người cậu đón xe đến nhà hàng. Mạnh Vi Nghiên vừa nhận được điện thoại vội vàng đi ra đón bọn họ vào, ba người vừa ăn vừa nói chuyện.
"Luận văn tốt nghiệp của cậu viết tới đâu rồi?" Trong hai người thì Âu Dương Tĩnh mở miệng hỏi trước, hắn chính là người bảo vệ luận văn gần đây vẫn đang đau đầu về luận văn tốt nghiệp.
"Tớ một chữ cũng chưa có viết, chỉ mới nghĩ tới đề tài." Mạnh Vi Nghiên cũng hơi đau đầu.
"Vậy cậu phải nhanh một chút."
"Cũng không phải như vậy. Cậu gần đây thế nào?"
"Loại chuyện thi lên thạc sĩ này thật sự là làm cho người ta điên, hiện tại tớ đặc biệt hối hận vì sao trước kia không học tập nhiều. Nếu có thể giống như Âu Dương Tĩnh bảo vệ luận văn thì đơn giản rồi." Quách Minh nói với dáng vẻ vô cùng đau đớn.
"Vậy cậu có thể trách ai đây?" Âu Dương Tĩnh liếc mắt kinh thường nhìn y.
"Cắt, ai tốt hơn ai, cậu không phải lại vừa mới thất tình chứ?"
Mạnh Vi Nghiên có phần kinh ngạc hỏi: "A, tớ nhớ rõ tình cảm giữa cậu với bạn gái không phải rất tốt sao?"
"Không có cách nào, nhà cô ấy ở phương nam, nhà mình ở phương bắc. Trong nhà cô ấy đã tìm được công việc tốt cho cô ấy, chỉ chờ cô ấy tốt nghiệp. Còn tớ thì sao? Đất khách quê người không có tiền đồ, lại nói nếu tớ đi với cô ấy đến phương nam làm việc khẳng định không được. Ba mẹ tớ chỉ có tớ là con một, tớ nhất định phải chăm sóc bọn họ. Ba mẹ cô ấy cũng chỉ có một đứa con gái là cô ấy, lại đã tìm công việc cho cô ấy, cũng không thể làm cho người ta đi với tớ không có tương lai; còn không bằng nhanh chóng kết thúc, hai người bọn tớ cũng ăn ý hiểu nhau."
Tuổi tác bọn họ đều lớn hơn Mạnh Vi Nghiên một chút, đều đã đã suy xét đến hiện thực. Mạnh Vi Nghiên nghĩ lại chính mình cũng là ở dưới sự chăm sóc của ba mẹ và người nhà, ở dưới sự cưng chiều của Sở Chiêu mới có thể tùy hứng có thể ngây thơ, có thể không suy nghĩ đến hiện thực tàn khốc, có thể làm chuyện mình muốn làm, bọn họ mang tất cả xấu xa hiện thực đều che ở ngoài thế giới của cậu. Nghĩ như vậy trong lòng cậu cũng càng thêm cảm ơn những người yêu thương mình, âm thầm dặn dò mình nhất định phải học được quý trọng.
"Cũng không biết Phùng Nhất Luân thế nào."
"Tớ ngược lại có chú ý một chút, không nóng không lạnh mà phát triển, tra một chút cũng không có quá nhiều tin tức. Khoảng thời gian trước ngược lại phát hành một đĩa nhạc, ca rõ ràng không phải phong cách của cậu ấy, hẳn là công ty cho thu âm. Cuối cùng thành tích phát hành cũng không quá tốt."
"Công ty bọn họ ký hợp đồng với nhiều ca sĩ không chỉ mình cậu ấy. Cậu ấy ký hợp đồng lại quá dài, trừ phi có thể có cái gì đặc biệt để cho mọi người chú ý đến cậu ấy trước. Nhưng nó lại lệch khỏi quỹ đạo bản chất ca hát của cậu ấy, khó đó."
Mạnh Vi Nghiên cũng có chú ý đến Phùng Nhất Luân, chỉ là vừa mới bắt đầu hai người vẫn thỉnh thoảng liên lạc, càng về sau không biết bắt đầu từ lúc nào Phùng Nhất Luân không còn gửi tin nhắn cho cậu. Mạnh Vi Nghiên gửi tin nhắn cho hắn cũng chưa bao giờ có hồi âm, hai người cũng dần dần mất đi liên lạc.
Tâm sự một hồi bởi vì mỗi người đều có duyên phận của mình nên mỗi người cũng đều không có đắm chìm vào trong đau buồn mà đổi đề tài tiếp tục vô cùng náo nhiệt ăn cơm nói chuyện phiếm.
Hôm nay Mạnh Vi Nghiên không có mang theo vệ sĩ nên phải tự lái xe, cho nên mấy người đều không uống rượu. Sau khi ăn xong một bữa cơm bên ngoài đèn đã rực rỡ lên.
"Đi tiệm net đi." Một người đề nghị hai người phụ họa, vì thế ba người lập tức thu thập đồ đạc xong xuống lầu.
"Mẹ nó, lão tứ, đây là xe của cậu hả?" Âu Dương Tĩnh là người mê xe, vừa thấy xe Maserati của Mạnh Vi Nghiên nhất thời không đi nổi.
"Hay là cậu chạy đi?"
Âu Dương Tĩnh không chút khách khí nhận chìa khóa chuẩn bị chạy cho đỡ ghiền.
Ba người ở trong tiệm net đánh mấy trận đã 12 giờ. Mặc dù chỉ là đánh một chút cho đỡ ghiền, nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân. Mạnh Vi Nghiên tiễn bọn họ chở về trường học mới lái xe về nhà. Sau khi về đến nhà mới nhìn thấy ba cuộc điện thoại nhỡ của Sở Chiêu, cậu lại nghĩ đến vừa rồi ở trong tiệm net đeo tai nghe nên căn bản không có nghe được.
Mạnh Vi Nghiên muốn gọi lại mới nhớ đến hắn hiện tại có lẽ là ở trên máy bay về nước. Lúc đó hắn gọi hẳn là trước khi hắn lên máy bay, nghĩ như vậy cậu lại gọi điện thoại cho vệ sĩ hỏi. Quả nhiên Sở Chiêu có gọi điện thoại cho bọn họ, biết cậu đi gặp bạn bè mới yên tâm. Mạnh Vi Nghiên cảm thấy hơi áy náy. Lần này Sở Chiêu phải ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, về đến nhà cũng cần phải gần giữa trưa ngày mai. Mạnh Vi Nghiên quyết định làm chút gì để đền bù một chút.
Mạnh Vi Nghiên lấy ra mấy công thức món ăn mẹ đưa cho cậu trước đó. Những công thức này đều là tự tay mẹ Mạnh viết, quá trình liều lượng đều vô cùng rõ ràng. Cậu cũng không phải sát thủ phòng bếp, mặc dù không có làm nhưng vẫn có thể làm được.
Cậu trước tiên chọn ra một số món Sở Chiêu thích ăn, mang một số nguyên liệu nấu ăn cần chuẩn bị trước đều chuẩn bị lấy ra, một ít nguyện liệu còn thiếu thì viết ra danh sách. Mạnh Vi Nghiên cũng là mới trở về nhà buổi sáng hôm nay, trong nhà thiếu món gì thật đúng là không ít, cậu tính sáng mai đi mua. Sau khi chuẩn bị tất cả lại đến thư phòng mở ra máy tính tìm một bài dạy mát xa cẩn thận học, lăn qua lộn lại đến gần 8 giờ mới nằm ngủ.
* * *
Buổi sáng 7 giờ đồng hồ báo thức vang lên, Mạnh Vi Nghiên khó khăn từ trong chăn ấm áp bò ra, tỉ mỉ xử lý bản thân mình sạch sẽ gọn gàng. Con gái trang điểm vì người mình thích, con trai cũng hy vọng có thể biểu hiện tốt nhất trước mặt người yêu.
Bọc lên áo lông thật dày, lấy danh sách mua sắm và túi xách. Mặc dù siêu thị trong tiểu khu cách nhà không xa, nhưng bên ngoài thật sự quá lạnh. Mạnh Vi Nghiên rối rắm một hồi vẫn là lựa chọn không bảo vệ môi trường lái xe xuất phát.
Chờ Sở Chiêu mang theo cả người mỏi mệt về đến nhà thì nghênh đón hắn chính là người yêu mặc quần áo ở nhà màu xám lại đeo một cái tạp dề có con mèo hoạt hình màu đỏ nhỏ nhìn về phía mình cười, tràn đầy hạnh phúc dào dạt ở trong lòng hắn.
Mạnh Vi Nghiên mỉm cười dang hai tay ra ôm lấy người yêu: "Anh vất vả rồi."
Sở Chiêu không nói gì nâng đầu của cậu lên cho một nụ hôn thật dài.
Mạnh Vi Nghiên tựa đầu lên trên bả vai hắn: "Em nhớ anh."
"Anh cũng vậy."
Giữa hai người không cần lời nói âu yếm quá sức tưởng tượng, đã lâu không gặp bọn họ đều có thể cảm nhận được tình yêu và nỗi nhớ của đối phương.
"Anh có đói bụng không, em đã làm cho anh bữa tiệc lớn nè, đều là những món anh thích ăn. Nhanh tới ăn cơm đi." Cậu nói xong đã kéo Sở Chiêu đến phòng ăn.
Mạnh Vi Nghiên mở ra từng cái nắp dùng để giữ ấm đĩa thức ăn: "Đây là những món anh thích ăn giò, chân gà..."
Sở Chiêu nhìn cậu mang theo dáng vẻ đắc ý giới thiệu từng món, xong rồi lại mang dáng vẻ tranh công nhìn về phía hắn. Sở Chiêu thích đến hôn lên mặt cậu. Sở Chiêu biết Mạnh Vi Nghiên không giống như hắn thích ăn các món ngon, bình thường cũng sẽ không cố ý nghiên cứu nấu nướng. Cậu trước kia đều không nấu nướng, hiện giờ lại vì mình cố ý chuẩn bị một bàn lớn như vậy .
"Anh ăn từ từ thôi, đừng ăn no quá." Mạnh Vi Nghiên nhìn hắn ăn ngon miệng bản thân cũng thật vui vẻ, nhưng nhìn thấy đôi đũa của hắn không ngừng lại sợ hắn ăn quá nhiều.
"Em nấu rất ngon."
"Dĩ nhiên." Mạnh Vi Nghiên cũng không phải người không biết nấu nướng, cậu chỉ là không thích làm mà thôi, nhưng khi muốn làm thì cũng có thể làm tốt.
"Được rồi, đừng ăn nữa, em biết sức ăn của anh, còn ăn nữa sẽ không tốt cho dạ dày." Mạnh Vi Nghiên lấy cái chén không của hắn lại. Sở Chiêu lanh tay lẹ mắt lại gắp một đũa thức ăn nhét vào miệng. Mạnh Vi Nghiên tức giận lấy đôi đũa của hắn đi vào phòng bếp. Sở Chiêu cười hì hì vội đi theo sau.
Cuối cùng Sở Chiêu vẫn là ăn hơi no. Mạnh Vi Nghiên phải tìm hộp cấp cứu ra lấy viên thuốc tiêu cho hắn uống, lại cho hắn nằm ở trên ghế sô pha còn rầm rì giả vờ kêu đáng thương để người xoa bụng. Trong lòng Sở Chiêu mừng thầm, thoải mái hưởng thụ người yêu quan tâm.
"Em có học mát xa, để em mát xa cho anh nha."
Sở Chiêu tự nhiên là vô cùng vui vẻ xoay người nằm úp ở trên ghế sô pha. Bắt đầu từ bả vai và xương cổ, Sở Chiêu làm việc trong thời gian dài, xem máy tính, xem văn kiện làm cho hai chỗ này bị mệt mỏi và đau nhức.
"Lực tay thế nào?"
"Rất thoải mái."
Tiếp theo chính là thắt lưng, cuối cùng đến phần cơ bắp chân. Trọn bộ mát xa làm từ trên xuống đã một giờ trôi qua, Mạnh Vi Nghiên cũng mệt mỏi ra một chút mồ hôi mỏng, đấm đấm thắt lưng hơi cứng ngắc lại phát hiện Sở Chiêu đã nằm úp ngủ thϊếp đi. Mạnh Vi Nghiên nhẹ nhàng lật hắn xoay lại rồi lót cái gối ôm xuống đầu hắn, lại tìm cái thảm đắp kín cho hắn. Sau khi xong việc mới uống chút nước.
--- ---
Khi Sở Chiêu tỉnh lại đã 3 giờ chiều, Mạnh Vi Nghiên cũng không có đi xa mà cuộn người ở bên cạnh cửa sổ sát đất trước sô pha ôm laptop tìm ý tưởng cho luận văn tốt nghiệp của mình. Cuộc sống tốt nhất mỗi ngày cũng không pải chính là như thế này sao? Năm tháng yên tĩnh trôi qua, người thân vẫn còn.
Lúc rảnh rỗi phần lớn thời gian Mạnh Vi Nghiên đều vội vàng tìm các loại tư liệu cho luận văn của mình, nhiều nhất chính là ở nhà hay là ở văn phòng Sở Chiêu. Cho nên đến hiện tại nhân viên cấp cao Sở Thịnh, Khang Giai và Chiêu Dương đều biết quan hệ giữa bọn họ. Bất quá cho dù bọn họ có dị nghị cũng sẽ không hoặc là không dám nói thêm cái gì.
Mà Sở Chiêu nếu có thời gian thì hai người cùng đi làm bạn với gia đình hai bên, cùng nhau đi ra ngoài hẹn hò hoặc là đơn giản nhất tìm kiếm món ngon ăn, hay đi chơi bắn súng, hay lại chạy đến sân trượt tuyết chơi một trận. Sinh hoạt cũng vô cùng phong phú.