Giới Giải Trí: Yêu Cả Đời

Chương 2: Lớn lên

Editor: demcodon

Trong nháy mắt Sở Chiêu đã 3 tuổi, con nít vẫn luôn lớn rất nhanh, hiện tại hắn đã bắt đầu học tập nhận biết chữ. Lúc này không giống như nhà trẻ về sau lưu hành cái gì sớm dạy hoc và được coi trọng, cho nên hắn vẫn là học tập với ông nội. Bởi vì hắn vẫn luôn là học rất nhanh nên ông nội Sở bộc phát ra nhiệt tình dạy học mãnh liệt.

Hôm nay sau giấc ngủ trưa, ông nội Sở lại ôm hắn đến thư phòng: "Tiểu Chiêu, nói cho ông nội biết cái chữ này đọc như thế nào?"

"Cao"

"Còn chữ này?"

"Thấp" Sở Chiêu khóc không ra nước mắt ngoan ngoãn phối hợp với ông nhà mình, mãi cho đến khi hắn ngáp một cái ông nội Sở mới ôm hắn để lên một cái giường xếp một bên dành cho hắn chơi mà ngủ một hồi.

Lúc cơm chiều, ngoại trừ bác cả bận rộn, ba đi làm và anh chị đến trường đều đã trở về nhà ăn cơm chiều. Bác gái cả hiền lành và mẹ vẫn sẽ đúng hạn chuẩn bị bữa tối cho mọi người.

Trên cổ Sở Chiêu mang cái yếm, tự mình dùng muỗng múc thức ăn và cơm trong chén ăn. Hắn cũng không muốn mang yếm, chỉ là tay của con nít cũng không có nhiều sức lực, vẫn sẽ không cẩn thận cho quẩn áo ăn.

Sau khi ăn xong ba Sở nhìn ông có chút khẩn trương mà mở miệng: "Ba, con có chuyện muốn nói với ba."

Sở Chiêu đang chơi đùa với anh cả chị cả thì giật mình, đáng giá tiếp hiện tại quốc gia hẳn là lập tức muốn ra sân khấu chính sách "giam lương giữ chức" cổ vũ mọi người xuống biển kinh doanh, xem ra ba mình nói không chừng chính là có ý tưởng trước tiên khi biết tin tức.

Cái gọi là giam lương giữ chức chính là chỉ ở chính phủ xí nghiệp kinh doanh trong nước có công nhân viên chức lâu năm nếu lựa chọn xuống biển kinh doanh, như vật công chức của hắn sẽ giữ lại 5 năm, coi như là cho người có ý tưởng để lại một đường lui. Đời trước cái chính sách này cũng thực thi 5 năm thì hủy bỏ, rất nhiều người đều là bởi vì vậy giàu lên phú.

Sở Chiêu nhìn ông nội và ba muốn vào thư phòng thì vội vàng thoát khỏi móng vuốt của anh chị nhào về phía ba: "Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi."

Hai người cho rằng nó là không muốn ở lại bị anh chị khi dễ, nên ông không nghĩ nhiều ôm nó đi theo.

"Ba, ba có biết gần đây có tin tức quan hệ đến giam lương giữ chức không?"

"Ừhm, con có ý tưởng gì?"

"Ba, ba biết con vẫn không quá thích không khí trong cơ quan, cho nên con muốn xông vào một lần. Con đã suy nghĩ đến chuyện này cũng thật lâu." Ba Sở có chút khẩn trương.

"Nói một chút đi." Ông nội Sở ôm Sở Chiêu ngược lại cực kỳ bình tĩnh, cũng không có bởi vì lời con trai nói mà kinh ngạc.

"Đầu tiên hiện tại quốc gia có trăm việc đợi làm, có vô số cơ hội thành công, quốc gia lại hạ chính sách cổ vũ kinh doanh, đây đã là một điều kiện lớn vô cùng tốt cho xã hội. Tiếp theo, con tính làm bất động sản, mấy năm nay công tác ở trong cục quản lý đất đai cũng tích lũy chút kinh nghiệm và cùng người quen, đối với con đường này cũng tương đối hiểu biết. Con tính vay ngân hàng mở bước cho tài chính, tuyển những người bán đất này làm tốt quy hoạch khai phá. Trước làm sẵn để bán, sau khi có được vốn lưu động thì lại khởi công xây dựng."

Ông nội Sở nhìn thấy con trai quả thật có suy nghĩ rất nhiều nhưng không có dứt khoát tỏ vẻ phản đối: "Ý tưởng thật tốt, nói thật, hiện tại mọi người đối với cấp trên đề xuất ra con đường này vẫn là có tranh luận. Ba mặc dù vẫn có khuynh hướng cải cách nhưng ba cũng không có dứt khoát biểu hiện thái quá. Con nếu đi trên con đường này thì chứng tỏ muốn hoàn toàn ủng hộ cải cách, cho nên con nhất định phải làm tốt, phải vay bao nhiêu tiền, tuyển những ai, xem trọng mảnh đất nào, làm quy hoạch gì, ba hy vọng con có thể có một kế hoạch cụ thể."

Ba Sở cũng không bị ba dứt khoát từ chối có chút hưng phấn, vội vàng đồng ý nhất định sẽ làm tốt.

Sở Chiêu ở một bên nhìn ba hăng hái đáy lòng cảm thấy mình vẫn là xem nhẹ ba, dù sao cũng là người ông nội giáo dục ra. Sau này mặc dù không thể bắt kịp hình thức kinh doanh không ngừng tiến bộ, nhưng hiện giờ ông vẫn là người trẻ tuổi cực kỳ có năng lực.

Sau khi chờ ba và ông nội lại tâm sự vài câu đã đi ra bận chuyện của mình, Sở Chiêu lại bắt đầu rối rắm mọi chuyện mình đã rối rắm thật lâu, suy trước nghĩ sau hiện tại cũng là thời cơ thẳng thắn không tệ, mà tuổi của mình vẫn còn nhỏ trong mấy năm sau cũng thật sự không có cách làm thay đổi cái gì. Ông nội lại là người đáng tin cậy nhất, nghĩ vậy hắn rốt cục hạ quyết tâm: "Ông nội, cháu cũng có chuyện muốn nói với ông."

Ông nội Sở nhìn trên gương mặt đáng yêu của cháu trai nhà mình lại muốn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng buồn cười mà lại không thể cười ra: "Ừhm, chuyện gì?"

"Ông nội, cháu kỳ thật là sống lại." Sở Chiêu nhìn ông nội mình có một dáng vẻ không quá hiểu rõ biết từ này bây giờ còn chưa lưu hành, nên hắn đơn giản mang tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối nói cho ông nội Sở nghe.

Ông nội Sở nghe xong tất cả mọi chuyện về sau đáy lòng là khϊếp sợ thêm không thể tin được. Nhưng cháu trai nhà mình 3 tuổi lại mang tất cả mọi chuyện kể rõ ràng, cẩn thận phân tích mọi chuyện, logic lại cực kì phù hợp với lẽ thường với tính cách mấy đứa nhỏ nhà mình, không thể chấp nhận được, ông không tin. Sở Chiêu nói đến miệng lưỡi khô đang ôm ly nước uống an tĩnh chờ ông nội suy nghĩ.

Ông nội Sở sau khi tỉnh táo lại, lại tỉ mỉ hỏi hắn một chút về thời cuộc về sau và xã hội phát triển vấn đề nghiệm chứng, thêm nữa đứa trẻ 3 tuổi bình thường cũng bịa không được những chuyện này, lại càng tin lời Sở Chiêu nói: "Đứa bé, mấy năm nay chính cháu đeo những chuyện này trên lưng thật sự là khổ cho cháu."

Trong lòng ông nội Sở lúc này cực kì phức tạp, đã có vui mừng với tổ quốc ngày sau cường thịnh, lại có một tia buồn đau căm phẫn với nhà mình ngày sau tình cờ gặp được bất hạnh.

"Ông nội, ông đừng đau lòng, ông trời để cho cháu trở về chính là vì thay đổi tất cả chuyện này, đều là có thể thay đổi." Đôi mắt Sở Chiêu có phần ướŧ áŧ: "Ông nội, chuyện này có thể không cần nói cho ba mẹ biết có được hay không, chỉ chúng ta biết thôi, bọn họ sẽ lo lắng."

"Ừhm, đương nhiên là người biết được càng ít càng tốt, cháu yên tâm, tất cả đều có ông nội ở đây, để cho ông nội cẩn thận suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ có được hay không, cháu ngoan ngoãn đi ngủ đi." Cho dù biết nhà cháu trai nhà mình hẳn là đã hơn 30 tuổi, nhưng đối mặt với dáng người hạt đậu nhỏ hiện tại của nó ông nội Sở cũng không tự giác dùng phương thức dỗ đứa trẻ nói chuyện với nó.

Trở lại phòng, Sở Chiêu được mẹ Sở dẫn rửa mặt đi ngủ, có lẽ là bởi vì bỏ xuống gánh nặng trong lòng nên Sở Chiêu rất nhanh ngủ thật say. Bên kia ông nội Sở mặc dù nằm ở trên giường cũng không ngừng suy nghĩ về thời cuộc sau này, suy nghĩ về kẻ địch nhà mình, suy nghĩ làm sao để lớn mạnh cũng giữ gìn nhà mình, đến khuya mới buồn ngủ dâng lên đi ngủ.

* * *

"Ông nội, cháu đã trở về." Nghe tiếng nhìn lại chỉ thấy một thiếu niên dáng người cao ngất, khuôn mặt đẹp trai cương nghị, mặc một bộ quần áo thể thao nhãn hiệu hoa mai đi đến, đây là Sở Chiêu năm nay đã 17 tuổi.

Ông nộ Sở buông tờ báo xuống nhìn cháu trai nhà mình đã lớn lên, trong lòng rất vui mừng: "Đã nghỉ rồi hả?"

"Dạ, ngày mai nghỉ hai ngày, hôm nay cháu hết tiết học thì trở về trước." Năm nay hắn 17 tuổi, bởi vì hiện giờ quốc gia vẫn còn không có quản lý khống chế nghiêm khắc chuyện nhảy lớp, cho nên đã là một sinh viên đại học thành phố năm hai. Dì trong nhà bưng tới cho hắn một ly nước: "Cám ơn dì Ngô, ba mẹ cháu bọn họ còn chưa có trở về nữa hả?"

"Bọn họ hiện tại đều bận quá."

Mấy năm nay nhà họ Sở đang ở vào giai đoạn phát triển mãnh mẽ. Bác cả Sở đã trước tiên ngồi lên vị trí Tư lệnh quân khu thành phố, cấp bậc Thượng tướng. Cô dượng cũng bay lên không ít, sự nghiệp của ba mấy năm gần đây ở dưới khống chế của ông và ông nội cũng phát triển không tệ. Trong công ty thông báo tuyển dụng số lượng lớn nhân tài, bao gồm: nhân tài quản lý, nhân tài thiết kế, nhân tài nghiên cứu - phân tích thị trường và nhân tài marketing làm cho tập đoàn Sở Thịnh hiện giờ càng phát triển cường thịnh, trở thành xí nghiệp dẫn đầu giới công nghiệp. Mỗi lần đất ruộng Sở Thịnh khai phá thiết kế đều là đối tượng xí nghiệp khác noi theo, rất nhiều ý tưởng kiểu mới ở nước ngoài cũng là Sở Thịnh trước tiên dẫn vào trong nước. Trước mắt ở dưới đề nghị của Sở Chiêu, trải qua người chuyên nghiệp đánh giá thì Sở Thịnh đã tính toán từng bước chuyển sang hướng kinh doanh khai phá đất ruộng, giảm bớt tỷ lệ bất động sản.

Mà mẹ Sở vốn mẹ là một bà chủ gia đình, nhưng Sở Chiêu biết mẹ như thế nào cũng là một sinh viên đại học vẫn muốn có sự nghiệp của mình. Về sau ở dưới ủng hộ của Sở Chiêu và ông,

mẹ Sở bắt đầu tiến quân vào sản nghiệp sữa đồ uống. Vốn Sở Chiêu chỉ là tính để cho mẹ kinh doanh một xí nghiệp nhỏ, không nghĩ tới mẹ Sở buôn bán càng lúc càng lớn. Hiện tại Khang Giai mặc dù không tính mạnh nhất trong nước, nhưng mà chiếm vị trí riêng. Ở phía nam phía bắc đã thành lập không ít nhà máy sản xuất, hai cái xí nghiệp trước mắt cũng không có tính đưa ra thị trường, đều là mẹ Sở và ba Sở hai người chiếm hơn 90% cổ phần công ty, hơn 8% do tầng quản xí nghiệp có được.

May mà tình cảm hai người vẫn còn tốt, làm công cũng ở bên nhau, ba Sở lại có thể tự giữ người. Sở Chiêu sống ở trong một gia đình hạnh phúc.

Bác gái cả mấy năm nay cũng không có rãnh rỗi, bà bị giới hạn ở dưới thân phận của bá cả và con trai không thể kinh doanh, nên ở dưới đề nghị của Sở Chiêu và ông nội Sở thì cùng mấy người bạn tốt dấn thân vào sự nghiệp từ thiện, công việc trọng điểm là trợ giúp quân nhân xuất ngũ và người nhà quân nhân, không chỉ có có thể thiết thực làm một chút chuyện tốt còn có thể gia tăng uy tín nhà mình ở trong quân đội, hiện tại cũng là rất bận.

Anh cả Sở đã tốt nghiệp đại học, trước mắt đã đến cơ quan công tác. Chị cả Sở còn đang ở trường học y. Mà Lý Nghị Nhiên trước mắt đã bị ném tới bộ đội cải tạo, Sở Chiêu bày tỏ đối trẻ con tinh nghịch hơn nữa trẻ con tinh nghịch chính là anh hắn thì hắn hoàn toàn không có biện pháp.

Cùng ông nội Sở nói chuyện một hồi sau đó đánh cờ, ba mẹ và bác gái cả có thể về thì đều đã trở về.

"Ông nội, ba, mẹ, bác gái cả, gần đây trường học phát thông báo tuyển lính, cháu suy nghĩ cảm thấy cháu cần phải đến bộ đội tôi luyện một chút, cháu muốn tạm thời tạm nghỉ học đi tham gia quân đội."

"Hắc, con ngoan, so với ba con lúc trước có chí khí hơn." Ba Sở mặc dù không cực khổ bao nhiêu, nhưng đối với quân nhân vẫn lại là rất kính nể.

Ông nội Sở cũng rất vui mừng, mẹ Sở ngược lại cảm thấy con trai nhà mình đã rất ưu tú, toàn bộ đại viện trong đây con dâu nhà nào không hâm mộ mình có con trai nghe lời hiếu thuận lại còn ưu tú chứ.

"Cháu cảm thấy mình còn có chỗ nào không đủ?"

"Có rất nhiều, mấy năm nay mặc dù có học võ thuật phòng thân nhưng năng lực bảo vệ bản thân của cháu còn chưa đủ, tiếp theo, trên tính cách của cháu vẫn là có một chút không đủ. Ngoại trừ chuyện đó ra, cháu thân là người nhà họ Sở vẫn là muốn tự mình cảm nhận một chút nhiệt huyết sôi trào của quân đội."

Ông nội Sở rất hiểu rõ hắn, khi còn nhỏ Sở Chiêu bởi vì trải qua đời trước mà mang đến một chút không tự tin, gặp chuyện gì nhìn đại cục và năng lực xử lý cũng có chút không đủ. Mấy năm nay hắn ở dưới sự trợ giúp của ông không ngừng học tập, được ba dẫn theo học tập xử lý nhiều chuyện đã thay đổi rất nhiều. Ông đối với hắn là rất vừa lòng, nhưng nếu hắn muốn càng tốt thì ông cũng sẽ không ngăn cản.

"Vậy cháu muốn đi tham gia quân đội ở đâu?"

"Cháu muốn đi lính hải quân giống như anh họ."

Tất cả mọi người không có phản đối, dù sao Sở Chiêu từ nhỏ đã là một người rất có chính kiến. Cho nên chuyện Sở Chiêu nhập ngũ cứ như vậy quyết định xuống.