Đao Phong Dữ Thi Hành

Chương 41

Hắn không có vẻ là đang chờ câu trả lời của tôi. Hắn nhét một mảnh giấy vào lòng bàn tay tôi, sau đó vội vàng rời đi trong đêm đen.

“Nếu em muốn cứu cô bé” Hắn nói thế lúc kín đáo đưa tôi mảnh giấy. Tôi dựa vào ánh trăng nhìn nội dung bên trong, phát hiện đó là một bản ma văn vẽ tay, kèm theo một vài bí quyết lúc vận hành ma lực. Cái cảm giác quen thuộc kia một lần nữa tập kích vào lòng tôi——nó khác nhưng lại có hiệu quả y hệt quỹ đạo vận chuyển ma lực Carayon từng dạy tôi lúc mở hồn đao trong trí nhớ.

Tôi mờ mịt lại luống cuống đứng trong bụi hoa, mảnh giấy bị tôi nhét vào túi áo. Tôi nghĩ có thể Carayon chưa nhìn thấy huân chương thi đấu của mình——tôi không biết mình có còn nên đưa cho hắn nữa không. Tôi nhớ đến Molten của hắn vẫn treo trong áo khoác mình, tôi quên đưa nó cho hắn.

Tại sao đao của Đao giả có thể đưa cho người khác? Nó không thể coi là một món quà…Nó không thể nào trở thành một món quà. Đó là một phần linh hồn của Đao giả, có thể thu được vào cơ thể bằng tâm niệm. Không có nó, võ học của Đao giả sẽ bỗng dưng khiếm khuyết, bọn họ sẽ không thể sử dụng được hồn đao của mình.

Tôi rút Molten ra. Lưỡi đao rời vỏ còn hơi nóng, được tôi giơ thẳng lên trước mắt. Cái tay tôi nắm nó hơi bất ổn, nó vẫn rung với biên độ nhỏ, giống như trái tim lỡ dở, thấm đầy đắng ngọt của tôi.

Tôi cảm thấy mình đang vướng vào một bí ẩn vô cùng to lớn. Tôi không biết ai đang khuấy động sóng ngầm bên dưới Hội ma pháp và vương thất, không biết “dung hợp” là bí mật khiến người ta kiêng kị như thế nào, không biết trong cái bóng phía sau Carayon có liên quan đến âm mưu nào khổng lồ, phức tạp hơn không. Giống như trong nháy mắt tôi không còn điều khiển được vận mạng mình, mà như một kẻ nhỏ bé bị đẩy vào lòng bàn tay của cái thời đại này. Tôi cũng không rõ trái tim của bản thân. Từ trước tới nay tôi đều không chịu thừa nhận——cũng không chịu tin vào sự xuất hiện của tình yêu, có lẽ bây giờ vẫn vậy. Tình thân có sự ràng buộc của huyết thống và công ơn, tình bạn có nền tảng vững chắc, mà tình yêu thì không có căn cứ, nó tự nhiên sinh ra. Chẳng một ai ước lượng trước được độ dài của nó, nó có thể ngắn ngủi đến nỗi trong chớp mắt gặp ánh mắt trời sẽ hóa thành tro bụi.

Tôi chỉ biết rằng, Carayon tất nhiên là người tôi thích nhất. Nếu tôi có thể nảy sinh tình cảm với người nào đó, thì dĩ nhiên là phải trao cho hắn.

Thế nhưng hiện tại ——dù tôi có đủ thẳng thắn để thừa nhận sự tồn tại của nó, liệu nó có còn ý nghĩa gì không?

Tôi nhắm mắt lại, Molten trong tay bị tôi bổ xuống dưới như để trút giận. Những cảm xúc xao động khiến tôi nằm rạp người thở dốc một chốc. Đoản đao kia vẫn đang hướng về mặt đất, mặt trên tràn đầy ánh sáng nhàn nhạt như có thể theo mũi đao nhỏ xuống đất.

Nhưng mà sau đó hình như tôi nghe thấy vài tiếng tách tách, theo sau còn có một luồng hơi nóng bỏng. Ngay nơi mũi đao chỉ xuống đất, bên chân tôi, có mấy ngọn lửa nho nhỏ đang bốc cháy.

Tôi không thể tin để sát vào kiểm tra, nhưng lại khiến nhiệt độ của ngọn lửa làm phỏng tay tôi.

Tôi tin chắc, mới nãy tôi vung lên là Molten của Carayon chứ không phải Caron của mình.

Tôi lấy tay mơn trớn lưỡi đao màu vàng nhạt, lần đầu thử tập trung trọn vẹn cảm ứng cây đao đến từ Carayon. Tôi để ma lực xuyên qua tay mình đảo quanh thân đao. Tôi có thể cảm thấy trong cơ thể mình là sự vui sướиɠ và cộng hưởng theo——sự cộng hưởng giống như lúc tôi sử dụng Caron. Tôi quá quen thuộc cái cảm giác này. Tôi thuận theo bản năng của mình, gửi một lời kêu gọi nào đó tới nó.

Tức thì tôi hoảng sợ chú ý, hồn đao của tôi——những cánh hoa kia——đang xuất hiện dưới lưỡi đao của Molten. Bởi chưa được kiểm soát, chúng nó bắt đầu thiêu cháy mảng hoa Caron này, đồng thời dần dần hình thành thế lửa lớn. Tôi sững người tại chỗ ho sặc sụa mấy tiếng, mới vội vàng vẽ chú văn đổ mưa.

“Làm sao mình có thể dùng đao của Carayon để sử dụng hồn đao của mình được?” Tôi nghĩ.

Thế lửa nhỏ đi dưới bùa chú mưa, đáng tiếc tóc tôi cũng bị xối cho ướt nhẹp, từng sợi nhỏ nước tí tách. Hoa Caron trên đất bị đốt cho tan tác, làm bạn với một đống tro, có lẽ phải chờ tới hè năm nay mới có thể mọc lại nhiều hơn. Tôi nhìn đống tro tàn, bỗng nhớ ra cái gì đó, thanh đao nằm ngang trong tay, dùng cách cảm thụ Caron truyền đạt cho nó một mệnh lệnh nào đó——đúng như dự đoán, Molten biến mất dưới sự thôi thúc của tôi.

Đây không phải lỗi giác của tôi: Trong cơ thể tôi giờ tồn tại hai thanh đao bất đồng.

Tôi đồng loạt gọi nó và Caron ra, tâm tình phức tạp nhìn kỹ chúng.

“Nghĩ lại thì, nếu như mình có thể triển khai hồn đao của mình trên cây đao này,” Tôi nghĩ, “Vậy Carayon có thể làm được như vậy không——cho dù dưới tiền đề nó cũng không phải đao của hắn?”

Qua đêm đó tôi đã sao chép lại ma văn một lần, đưa nó cho Coleman. Tôi chỉ đảm bảo với cậu ta cái này có thể tin được, cũng có thể cải thiện tình trạng của Turandot. Tôi không biết Coleman thương lượng với nhân viên khu điều trị như thế nào, nhưng Turandot mỗi ngày một tốt hơn, trên mặt cũng dần dần có thêm huyết sắc. Chờ đến trung tuần tháng ba, cô ấy rốt cuộc cũng mở mắt, ngoại trừ tay chân hơi thiếu linh hoạt, cô ấy trông tràn đầy năng lượng, ôm lấy bọn tôi khóc to một trận.

Đối với quá trình ma pháp trận phản phệ, cô ấy cũng giải thích không rõ ràng lắm. Cô ấy nói: “Tớ khá là nhạy cảm với những thứ đó. Lúc ấy tớ cảm thấy ma lực ở một góc trên sân thượng tòa nhà chính kỳ kỳ, bèn tự truyền vào không ít ma lực, muốn nó hiện hình thái nguyên bản ——sau đấy tớ cảm giác cả người đau nhức, rồi chẳng biết gì nữa”

May mà tháng ngày còn lại của chúng tôi trời yên biển lặng. Chúng tôi dùng một chút thời gian để bổ túc chương trình học cho Turandot, sau đó mỗi người bắt tay chuẩn bị việc sau tốt nghiệp. Ode đã chuẩn bị tài liệu để xin vào nội viện, Coleman nghe đâu cũng vào nội viện học tiếp, Turling bảo cậu ta không cần nhọc lòng chuyện bên vương thất. Trong khoảng thời gian ấy, tôi lặng lẽ lấy Molten ra nghiên cứu, phát hiện không ít chỗ kỳ lạ——ngoại trừ có thể coi nó là đao của mình sử dụng thuận buồm xuôi gió, còn có thể điều chỉnh hình dạng và kích cỡ. Tôi có thể co nó lại bằng bàn tay mình.

Hai lớp văn học trước đây bị sáp nhập thành một, đổi một phòng học rộng lớn hơn. Giáo sư tiếp nhận lớp văn học năm năm khá là tẻ nhạt, có điều đại đa số người vẫn đánh giá thầy tốt. Tôi toàn trốn tiết của thầy, chỉ quy củ có mặt trên lớp mấy tiết cuối cùng. Trong tiết học cuối cùng kia, thầy cởi chiếc mũ tròn màu nâu mình hay đội, dùng nó đựng đầy tờ giấy chúng tôi đưa. Thầy nói bọn tôi có thể viết lên bất cứ cảm tưởng hoặc câu hỏi nào, thầy sẽ đọc lần lượt từng cái một rồi trả lời.

Trong đó không thiếu mấy nội dung như vầy:

“Em sẽ nhớ thầy lắm, giáo sư Jude”

“Thầy có tiếp tục ở lại Hoftas không ạ?”

“Thầy đánh giá giáo sư Fisri (tên của một cô giáo quyến rũ) thế nào ạ?”

“Nếu được thầy có thể bật mí đề thi cuối kỳ môn văn năm nay không ạ? Các môn khác cũng được ạ, nếu thầy nói bọn em sẽ biết ơn lắm lắm”

Tôi tiện tay viết “Theo thầy giáo sư văn học tốt nhất Hoftas là ai ạ?”, câu trả lời của thầy khá là qua loa: “Tôi có rất nhiều đồng nghiệp tuyệt vời”

Thế nhưng bên trong những câu hỏi đa dạng, chữ viết trên một tờ giấy nào đó vẫn rất độc đáo. Lúc giáo sư Jude nhìn thấy nó thì nở một nụ cười rất tươi, tỏ ý thầy sẽ truyền đạt lời hỏi thăm chân thành thay một người bí ẩn, tiếp đó dùng giọng điệu rất trang trọng thì thầm:

“Turandot, em có đồng ý gả cho tôi không?”

Sau khi câu hỏi này được đọc ra miệng trước mặt tất cả mọi người, giáo sư Jude lập tức giơ hai tay lên lấy làm vô tội. Tôi nghe thấy Turandot thốt lên một tiếng kinh ngạc nho nhỏ, sau đấy phòng học lập tức bị tiếng ồn ào và chúc phúc nhấn chìm. Tất cả mọi người đều có thể đoán được tờ giấy kia đến từ tay ai; Coleman ở bên cạnh nhìn cô, vẫn mỉm cười suốt.

Tiểu vương tử cùng Turandot của cậu ta đính hôn vào đêm trước lễ tốt nghiệp. Giống như những năm trước, trong tân lịch năm 857 không yên ổn này, vũ hội tốt nghiệp của Hoftas vẫn được tổ chức nhộn nhịp. Trong lúc đó tôi nhận được nhiệm vụ đầu tiên của Quân tiên phong, ít nhiều cũng có ý khảo hạch. Trong thư nói sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên có thể tới Hội ma pháp ở đô thành báo danh, bọn họ sẽ phân tôi vào một số hiệu nào đó của Quân tiên phong. Trước đó, tôi có thể tạm liên hệ trước với giáo sư Ryan trong học viện.

Trong thư viết, cuối tháng năm tôi phải tự đi tới thành thứ chín nào đó của Phổ Quốc để thu hồi thứ gì đấy, địa chỉ cụ thể chính xác đến biển số nhà, đồ vật theo trong thư miêu tả, là một cái hộp đen đóng kín, to bằng bàn tay.

Tôi cầm thư đi tìm Ryan trước. Lòng tôi biết phục tùng quốc gia vô điều kiện là điều luật luôn luôn phải khắc ghi của Quân tiên phong, nhưng địa chỉ này làm tôi nghi hoặc vô cùng. Trong thư nói quá mập mờ, không đề cập đến bất cứ chi tiết nào sau khi tiến vào nơi đó. Thậm chí tôi còn chẳng biết đây là một cuộc tập kích hay là bàn giao.

Khi Ryan đọc thư thì nhíu chặt lông mày, nghiêm mặt nói: “Với tư cách là giáo sư ma pháp của em, Vicente, tôi kiến nghị em từ bỏ nhiệm vụ này”

“Được ạ?” Tôi kinh ngạc nói, “Em nghe bảo nếu nhiệm vụ đầu tiên của lính mới thất bại, bọn họ sẽ không được xếp vào Quân tiên phong”

“Đúng là như thế” Ryan nói, đồng thời khom người mời tôi ngồi xuống. “Nhưng nhiệm vụ lần này của em rất đặc thù. Tôi không sao tưởng tượng nổi cấp trên lại giao cho em nhiệm vụ như vậy. Tôi chỉ có thể nói rằng, theo tôi độ nguy hiểm của nó rất cao”

“Là nhiệm vụ bà Heron giao ạ?” Tôi hỏi. Tôi nhớ đến Hội trưởng Hội ma pháp tóc ngắn màu trắng mới nhận chức. Tôi chỉ từng thấy mặt bà ta trên báo.

“Không, không phải bà ấy. Quân tiên phong tuy nằm dưới danh nghĩa Hội ma pháp, nhưng thực tế vẫn trực thuộc…” Thấy ấy sửa lại cách nói sau đó, nghiêm túc nhìn tôi, “…cao tầng. Nói tóm lại, em nhận nhiệm vụ này không phải lựa chọn tốt”

“Là bởi tuổi tác của em? Hay là cái khác?”

Ryan trầm ngâm chốc lát, nói: “Mặt nào cũng có. Tin thầy, không phải thầy xem thường năng lực của em. Nhiệm vụ này không thuộc về chức trách của một người trẻ tuổi, thầy cũng không cho rằng một chiến sĩ mới thật sự có thể hoàn thành nó”

“Em còn tường thầy làm người liên lạc của em thì nhất định phải thuyết phục em an tâm hoàn thành nó cơ”

“Đúng là tôi không nên ngăn cản em Vicente” Ryan nói, “Chỉ là kiến nghị của một giáo sư, chứ không phải từ người liên lạc của em”

Thầy ấy trả lại tôi bức thư, tầm mắt vẫn chờ đợi quyết định của tôi.

“Thầy Ryan, em biết có lẽ em không nên hỏi,” Tôi nói, “Nhưng mục đích của chuyện này, nó có chính xác không ạ?”

Nụ cười của thầy ấy nhạt đi. Bên trong hai mắt thầy dường như ẩn chứa đại dương sâu thăm, ở đó tồn tại bí mật chúng tôi đều biết, nhưng hiện tại tôi không có cách nào hiểu thấu. Thầy ấy cũng không nói gì, nhưng gật đầu chầm chậm mà kiên định.

“Vậy em không có lý do gì để từ chối nó” Tôi nói “Thầy Ryan, hãy để em đi”