Tiêu Hà Tôi muốn hỏi ông ta và Ngô Tân Tuyên có quan hệ gì, nhưng lại cảm thấy làm vậy quá đường đột, thử vài lần đều không mở miệng hỏi được, chỉ lo con đường tình của Mễ Kiệt và Ngô Tân Tuyên quá nhiều trắc trở, nhưng nhìn Bùi Lâm Xung cũng không giống một kẻ xấu xa!
“Khi nào cô về?” Bùi Lâm Xung lại hỏi.
“Sáng mai tôi sẽ về.” Cô vốn định về sớm hơn, nhưng Tần Trọng Hàn cứ không cho, bây giờ anh ta có chuyện, cô cũng nên về rồi.
“Sáng mai tôi cũng về, hay chúng ta đi chung đi!” Bùi Lâm Xung mỉm cười.
Ông ta không nói gì thêm. Tiêu Hà Hà không biết ông ta buồn chuyện gì, chỉ uống một ly cà phê thì nói muốn về nghỉ ngơi. Tiêu Hà Hà cũng về phòng mình.
Nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt của Bùi Lâm Xung hơi sâu thẳm, không biết đang nghĩ gì!
Về phòng thu dọn hành lý, sau khi thu dọn xong, bỗng có người đến gõ cửa, mở cửa ra thì thấy anh tài xế họ đã nhờ vã mấy hôm nay. “Thưa mợ, cậu chủ kêu tôi đưa mợ về nước, cậu có chuyện nên phải bay qua Pháp rồi! Mợ sẽ bay chuyến sáng mai, tối nay mợ cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Đây là vé máy bay!”
“Bay qua Pháp?” Tiêu Hà Hà hơi lo lắng. “Đã xảy ra chuyện gì hả?”
Anh tài xế lắc đầu. “Chuyện này thì tôi không biết!”
“Ồ! Vậy được rồi, tôi sẽ dọn dẹp đồ đạc!” Trong lòng Tiêu Hà Hà hơi rối. “Cám ơn anh!”
“Mợ đừng khách sáo!” Anh tài xế nói rồi rời đi.
Trong lòng Tiêu Hà Hà càng thấy bất an hơn. Cuộc gọi đó, cô nghe thấy hình như là Tăng Ly gọi đến, nhưng rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho Tần Trọng Hàn phải bay sang Pháp trong đêm hôm khuya khoắt như vầy?
Thật ra cũng không có bao nhiêu hành lý, nên chẳng mấy chốc đã sắp xếp xong. Tiêu Hà Hà đưa tay lên vuốt bụng mình, không biết trong này đã tạo ra em bé chưa nữa. Hy vọng là chưa, bởi vì cô thực sự chưa sắp xếp lại được tâm trạng của mình!
Ngày hôm sau, Tiêu Hà Hà và Bùi Lâm Xung cùng trở về, trong suốt chuyến đi đã nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nhưng đều không có hàm ý gì. Tiêu Hà Hà vẫn không biết mối quan hệ giữa ông ta với Ngô Tân Tuyên là gì, chỉ cảm thấy hơi có lỗi với Mig, có lỗi với anh Mễ!
Vừa xuống khỏi máy bay, ở cổng, Tiêu Hà Hà nói với Bùi Lâm Xung: “Chú Bùi, đây là thẻ của chú, tôi không dùng đến, nhưng vẫn cám ơn chú rất nhiều!”
Bùi Lâm Xung cầm lấy cái thẻ, chỉ mỉm cười: “Không cần khách sáo! Cô Tiêu, có cần tôi đưa cô về không?”
“Dạ không cần, tôi đi xe buýt được rồi!” Cô cười và nói.
Vừa quay người lại thì bất thình lình nhìn thấy Ngô Tân Tuyên, cô ấy rất ngạc nhiên. “Hà Hà, sao cô lại đi chung với anh ấy?”
Tiêu Hà Hà hơi ngây ra. “Chị Ngô, may nhờ có chú Bùi, vì Tần Trọng Hàn có chuyện gấp, em gặp được chú Bùi nên cùng về với chú ấy!”
Ngô Tân Tuyên gật đầu, rồi trừng mắt nhìn Bùi Lâm Xung, có vẻ hơi bất ngờ.
“Em đi trước đây!” Tiêu Hà Hà sợ ảnh hưởng đến họ.
“Được, cô đi đi!”
Chờ cho Tiêu Hà Hà đi xa, Ngô Tân Tuyên nói với giọng sắc sảo: “Anh đừng đυ.ng đến Hà Hà, cô ấy quá đơn thuần!”
Bùi Lâm Xung vội cầm lấy tay cô, kéo cô lại gần và bất thình lình hôn lên môi cô, ngay ở công sân bay đông người qua lại.
Trong khoảnh khắc Tiêu Hà Hà quay đầu lại, đã nhìn thấy cảnh tượng đó, cô sững sờ. Quả nhiên, chị Ngô và Bùi Lâm Xung có quan hệ với nhau thật! Hơn nữa còn là quan hệ người tình! Trời ơi! Vậy chẳng phải dù chờ cả đời thì anh Mễ cũng không chờ được chị Ngô sao?
Cô sợ đến mức chết lặng người!
“Bùi Lâm Xung! Anh khốn kiếp!” Ngô Tân Tuyên khẽ hét lên.
Bùi Lâm Xung thì cúi đầu xuống nhìn Ngô Tân Tuyên, ánh mắt giễu cợt, trầm giọng nói. “Tiểu Tuyên, sao em cứ không tin vào tình cảm tôi dành cho em chứ? Trong tim tôi chỉ có mình em thôi.”
Ngô Tân Tuyên cố nhịn và đẩy ông ta ra. “Mau đi thôi!”
Nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của cô, Bùi Lâm Xung khẽ nói. “Tiểu Tuyên, tôi nói thật đó.”
“Bùi Lâm Xung, anh tưởng em là một đứa con nít ba tuổi à?” Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên nhìn vào ông ta. “Dẹp sự giả tạo của anh đi!”
Tiêu Hà Hà không biết phải đi đâu, cô không có chìa khóa của biệt thự số 15, nên đành phải về nhà Mig vậy!
Vừa thấy Tiêu Hà Hà về một mình, Mig ngạc nhiên. “Sao em về có một mình vậy?”
“Tần Trọng Hàn có chuyện!” Chỉ nói một câu đơn giản.
Mig lập tức nổi giận. “Anh ta bỏ một người không một xu dính túi như em ở Hokkaido rồi đi mất?”
“Sau đó anh tài xế có đem vé máy bay tới cho em!” Tiêu Hà Hà nói.
“Không đúng! Rốt cuộc là chuyện gì đã làm cho anh ta bỏ mặc em rồi vội vàng bay sang Pháp chứ? Em nghĩ xem, bây giờ anh ta không còn là tổng tài của Tần thị nữa, có chuyện gì mà làm cho anh ta bỏ mặc em được? Chuyện gì mà quan trọng hơn cả em?”
Bị Mig nói như vậy, Tiêu Hà Hà bắt đầu hoảng loạn.
“Gọi anh ta đi!” Mig lấy điện thoại của Tiêu Hà Hà ra và gọi thẳng đến số của Tần Trọng Hàn, kết quả là không ai trả lời.
Cùng lúc với lo lắng bất an, có một cảm giác khác dâng lên trong trái tim. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Hà Hà đã về nước được ba ngày nhưng không nhận được cuộc gọi nào của Tần Trọng Hàn. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, đành phải đến tìm Tăng Ly.
Ai ngờ vừa gặp Tiêu Hà Hà, Tăng Ly muốn nói nhưng lại thôi.
“Anh Tăng, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tần Trọng Hàn sao rồi?” Tiêu Hà Hà lo rằng anh ta đã xảy ra chuyện gì đó.
Tăng Ly lắc đầu.
“Hà Hà, không có gì đâu, không có gì!” Tăng Ly đã biết mối quan hệ giữa Tần Trọng Hàn và Tiêu Hà Hà, hôm đó sau khi hai người họ rời khỏi phòng karaoke, Mig đã kể cho mọi người nghe về mối quan hệ của họ, nên anh ấy mới biết Hà Hà là mẹ của Ngữ Điền!
Thảo nào Tần Trọng Hàn lại đối xử với cô ấy như vậy!
Liên hệ với những chuyện trước đây, cuối cùng đã biết tại sao Hàn lại có mong muốn độc chiếm đối với Tiêu Hà Hà như vậy. Nhưng bây giờ Mạc Lam Ảnh đang đòi quay về, lại còn xảy ra chuyện lớn như vậy, biết phải làm sao đây?
Anh ấy đừng nói gì thì tốt hơn, hy vọng Hàn sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện!
“Anh Tăng, anh có chuyện giấu tôi!” Trực giác của Tiêu Hà Hà biết đang có chuyện gì đó.
“Hà Hà!”
“Nói cho tôi biết đi, tôi muốn biết!”
“Hà Hà, không có gì thật mà!” Tăng Ly nói.
“Vậy anh nói cho tôi biết bây giờ Tần Trọng Hàn đang ở đâu? Tôi muốn biết anh ấy có ổn không! Anh chỉ cần nói cho tôi biết Tần Trọng Hàn ở đâu thôi. Chuyện này chắc là anh nói được phải không? Anh ấy vẫn còn ở Pháp à?”
“Hà Hà, cô nghe tôi nói, Hàn đã về rồi! Nhưng bây giờ anh ấy đang cần xử lý một số chuyện, sau khi xử lý xong, anh ấy sẽ đến tìm cô mà!” Tăng Ly chỉ có thể nói như vậy.
“Được! Vậy tôi không hỏi nữa!” Tiêu Hà Hà gật đầu. “Tôi về đây!”
Quay về căn hộ của Mig, Mig không có ở đó, trong nhà cũng không có ai, cô lại phải sống ở đây, lại phải bắt đầu tìm một công việc mới. Trong một khoảnh khắc yên tĩnh này, cô lấy điện thoại ra và nhấn số của anh ta rồi ngồi ngây ra đó, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được phải nhấn nút gọi.
Lần này, điện thoại được kết nối, tim cô run rẩy theo.
“Alo!” Giọng nam trầm thấp như thể đang vang lên từ một không gian khác. “Hà Hà, em về chưa?”
“Ừm! Em về rồi!” Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy giọng cô hơi mệt mỏi, vừa mở miệng ra thì giọng cô đã run lên. “Tần Trọng Hàn, anh ổn chứ?”
“Em đang ở đâu? Anh đến tìm em!” Anh ta nói.
“Em đang ở căn hộ của Mig!”
“Chờ anh, mười phút nữa anh sẽ đến!” Hình như anh ta đang lái xe, vì Tiêu Hà Hà nghe thấy tiếng còi của xe khác.
“Được! Anh chạy cẩn thận!” Cô dặn dò.
“Ừm!”
Không biết tại sao, cô cảm thấy giọng của anh ta rất lạ, cảm thấy hình như anh ta đang có chuyện gì đó. Rốt cuộc là chuyện gì chứ? Trong lòng Tiêu Hà Hà bắt đầu thấy bất an!
Mười phút sau.
Tần Trọng Hàn có mặt ở căn hộ.
Tiêu Hà Hà mở cửa, cô nhìn thấy sắc mặt của Tần Trọng Hàn có vẻ rất tệ, ánh mắt u ám, tâm trí nặng nề, cả người hơi ủ rũ. Quầng mắt thâm đen, hình như mấy ngày rồi không ngủ. Trên người anh ta nồng nặc mùi rượu, bay vào nhà làm Tiêu Hà Hà phải cau mày.
Vừa bước vào cửa, anh ta liền kéo Tiêu Hà Hà đến gần và ôm cô vào lòng, háo hức tìm kiếm môi cô. Anh ta cho cô một nụ hôn vừa dài, vừa lâu, vừa cuồng nhiệt, lại vừa triền miên.
Anh ta hôn làm cho cả khuôn mặt của Tiêu Hà Hà đỏ bừng lên, nhưng trong tim lại càng thấy bất an hơn. “Tần Trọng Hàn, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh nói cho em nghe đi!”
Anh ta nhìn cô một cách trìu mến. “Hà Hà, chúng ta kết hôn đi!”
Cô bối rối. “Không phải anh nói suốt đời sẽ không kết hôn à?”
“Chúng ta kết hôn đi! Kết hôn đi! Kết hôn đi!” Anh ta ôm chặt cô, muôn vạn lời muốn nói chỉ hóa thành một câu. “Anh muốn kết hôn với em, không cần gì cả, chỉ cần mỗi em thôi, chỉ cần một mình em thôi! Hà Hà, anh không muốn lo gì nữa cả, chỉ cần em thôi có được không?”
Cô không nói nên lời, không biết mình đang cảm động hay đang sợ hãi. Bộ dạng bây giờ của anh ta làm lòng cô đau thắt lại. “Được!”
“Chúng ta kết hôn, em làm cô dâu của anh được không?” Anh ta vùi mặt vào vai cô, Tiêu Hà Hà đột nhiên cảm thấy nóng nóng, anh ta đang khóc!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Hà Hà! Anh yêu em!” Anh ta khẽ hét lên!
Rồi nước mắt tuôn ra nhiều hơn nữa! Nước mắt của anh ta nóng đến mức làm vai cô đau như bị bỏng. Cô cảm thấy hình như có thứ gì đó nghẹn trong cổ họng mình. Anh ta đang tỏ tình, cô hết sức kinh ngạc, nhưng sau khi kinh ngạc thì lại càng bất an hơn nữa! Do cô suy nghĩ quá nhiều phải không? Do cô quá nhạy cảm hay như thế nào?
“Tần Trọng Hàn...”
Cô đột nhiên quay vai anh ta lại, nhìn vào anh ta. Đúng là có những giọt lệ đang chảy từ trong mắt anh ta. Dường như anh ta hơi bối rối, có lẽ vì đã bị cô nhìn thấy nước mắt của mình. Anh ta định cúi đầu xuống, nhưng cô đã ôm khuôn mặt của anh ta lại, tim cũng đau theo. “Đã xảy ra chuyện gì? Bao lâu rồi anh không ngủ? Anh đã uống rượu à?”
Anh ta lại ôm chặt cô, bồng cô và đặt lên ghế sofa, ôm cô thật chặt.
Cô thở dài: “Rốt cuộc có chuyện gì? Em đã đồng ý lấy anh, anh đừng như vậy nữa được không?”
Vì anh ta như vậy khiến trong lòng cô rất bất an.
Anh ta liếc nhìn cô, tim cũng như thắt lại.
“Hà Hà, chúng ta kết hôn đi! Chúng ta sẽ kết hôn ngay đi!” Anh ta hét lên, có vẻ như không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa!
“Được!” Cô gật đầu, không hỏi anh ta nữa, bởi vì cô nhận ra dường như anh ta đang rất đau khổ!