Wilson nhìn Nhạc Yên Nhi, giọng rất nặng nề:
- Tôi biết Nhị thiếu bắt cô tới đây với mục đích gì, cậu ấy vẫn luôn muốn đánh bại đại thiếu gia, nhưng đó vốn không phải là ý định của cậu ấy mà đều do bà hai bắt ép, cậu ấy không thể làm khác được. Tôi không thể cứ trơ mắt nhìn cậu ấy tiếp tục sai lầm, không thể để cậu ấy cứ đi mãi trên con đường không có lối về thế này.
Thật ra, người ngoài ai cũng đã hiểu hết mọi chuyện, chỉ còn hai anh em đang lún sâu trong đó mãi không chịu tỉnh ngộ.
Cô mím môi, khẽ gật đầu:
- Ông nói rất đúng, nhưng tôi cũng không biết phải làm gì mới có thể khiến anh ta dừng tay được.
- Tôi muốn nhờ cô Nhạc nói vài câu với đại thiếu gia, xin ngài ấy đừng trách Nhị thiếu, thực ra cậu ấy cũng là một người đáng thương.
Nhớ đến đoạn đường gian khổ mà Anjoye đã phải trải qua, trên gương mặt Wilson lộ vẻ chua xót, bây giờ ông chỉ có thể gửi gắm tất cả hy vọng vào Nhạc Yên Nhi thôi.
Vì là người tâm phúc của Anjoye nên hiển nhiên ông biết đại thiếu gia yêu thương chiều chuộng cô vợ này cỡ nào, hắn có thể vì cô mà nhượng bộ nhiều đến mức khó tin.
Với tính cách của Dạ Đình Sâm, không ai ngờ nổi hắn có thể làm được những việc như vậy, chứng tỏ trong lòng hắn Nhạc Yên Nhi vô cùng quan trọng, cũng chỉ có cô mới đủ khả năng thay đổi quyết định của hắn.
Nhạc Yên Nhi không ngờ ông ta lại đặt nhiều kỳ vọng vào mình đến thế, điều này làm cô rất kinh ngạc nên mới nghi hoặc hỏi:
- Hai anh em họ đã đấu với nhau bao nhiêu năm nay, đến cả Mạnh Y Bạch mà cũng chết trong tay Anjoye. Vả lại cậu ta cố chấp quá, nếu chính bản thân cậu ta không chịu từ bỏ thì chẳng ai có thể ngăn được. Mà mọi người cũng đã đề cao tầm quan trọng của tôi quá rồi, tôi thật sự không đủ lòng tin đâu.
Cô biết, sự áy náy của đàn ông dành cho một người phụ nữ là thứ tình cảm rất khó quên, sâu sắc đến mức không gì lay chuyển được.
Cô cũng biết Mạnh Y Bạch luôn luôn chiếm giữ một vị trí trong lòng Dạ Đình Sâm, tuy hắn chưa bao giờ nói ra, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được điều đó.
Cô không những chẳng hề để ý chuyện đó mà còn rất hiểu cho hắn, cũng giống như cô với Lâm Đông Lục vậy, mặc dù không còn yêu nhưng vẫn hy vọng người kia sống thật tốt.
Hơn nữa Lâm Đông Lục vẫn còn sống, trong khi Mạnh Y Bạch thì đã chết rồi, cô đâu có gì để so bì hơn thua nữa.
Nghe cô nói, đôi mắt màu xanh da trời của Wilson thoáng hiện vẻ phức tạp, nhưng chỉ thoắt cái rồi lại biến mất, không ai kịp trông thấy.
Cuối cùng, ông khẽ thở dài, chăm chú nhìn cô:
- Đến cô Nhạc còn không chịu giúp tôi thì tôi cũng chẳng biết tìm ai nữa. Chỉ có cô mới nói chuyện được với đại thiếu gia, xin cô giúp tôi với!
Cô nhìn người đàn ông trung niên đối diện mình, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt chứng tỏ ông thật lòng quan tâm đến Anjoye. Tấm lòng của Wilson dành cho anh ta cũng giống như Nghiêm lão với Dạ Đình Sâm, cuộc sống của anh em bọn họ quả thực giống hệt nhau.
Thấy ông tha thiết cầu xin mình như vậy, Nhạc Yên Nhi thực sự không đành lòng cự tuyệt.
Cuối cùng, cô đành phải đáp:
- Giờ có nói trước cũng không ăn thua, Anjoye bắt cóc rồi dùng tôi để uy hϊếp Dạ Đình Sâm, giờ cậu ta mới là chủ tịch của LN, đâu có đến lượt tôi đi cầu xin hộ nữa.
- Cậu ấy là chủ tịch của LN sao? Ai nói với cô như vậy?!
Wilson giật mình hỏi lại.
- Không phải à? Chính cậu ta nói thế mà!
Nhạc Yên Nhi cũng không hiểu ra sao.
- Không phải đâu! Theo tin tức từ chi nhánh tại thành phố A gửi về thì tuy có tổ chức đại hội cổ đông để bàn chuyện chuyển nhượng cổ phần, nhưng cuối cùng... Nhị thiếu đã bỏ phiếu phủ quyết ngay khi bước vào giai đoạn cuối của cuộc họp cách chức chủ tịch. Hội đồng quản trị rất tức giận nên hai người họ mới phải chịu hình phạt của gia tộc. Đó là lý do vì sao cậu ấy bị thương nặng thế này.
- Hình phạt gì vậy, sao lại tàn nhẫn đến thế chứ, vậy Dạ Đình Sâm...
Hai mắt cô mở lớn, trái tim cũng như thắt lại.
Từ dáng vẻ thừa sống thiếu chết của Anjoye, cô có thể hình dung được ngay bộ dáng của Dạ Đình Sâm lúc này.
Thấy cô sốt ruột đến thế nhưng Wilson cũng chỉ có thể cười khổ:
- Đại thiếu gia tốt số thật đấy, lúc trước thì được cô Mạnh nhớ thương, bây giờ lại có cô Nhạc lo lắng, thật trái ngược với thiếu gia nhà tôi, chưa từng được cô gái nào quan tâm cả. Bên cạnh cậu ấy chỉ có mỗi lão già này lo lắng cho thôi. Mỗi lần cậu ấy đi đâu tôi lại lo lắng không yên, chỉ sợ đến một người để trò chuyện cùng cậu ấy cũng không có. Mấy năm nay, cậu ấy... chẳng còn ai nương tựa, lúc nào cũng chỉ cô độc một mình...
Nói xong những lời cuối cùng, Wilson thở một hơi dài thườn thượt.
Câu nói ấy giống như tiếng sấm rền, vọng thẳng vào trái tim cô, khiến cô quên mất cả hít thở.
Anjoye Dạ...
Cô nhớ đến khuôn mặt tái nhợt cùng với giọng nói yếu ớt và cơ thể đầy máu không còn sức lực khi tựa vào mình.
Bỗng nhiên cô cảm nhận được sự cô độc của người đàn ông ấy, tựa như một loại thuốc độc đắng chát.
- Cậu ấy... Mấy năm nay không có người nào khác để trò chuyện ư?
Nhạc Yên Nhi xót xa hỏi.
Wilson lắc đầu:
- Bà hai dạy cậu ấy phải có lòng dạ sắt đá, chỉ những ai có thể mang đến lợi ích cho mình trong việc kinh doanh buôn bán mới được gọi là bạn, những người còn lại đều là kẻ địch và đồ vô dụng nên không cần tiếp xúc nhiều làm gì. Thật ra... cậu ấy từng thích cô Mạnh, nhưng tôi cũng không rõ cậu ấy thích vì khi đó cô Mạnh là người phụ nữ của đại thiếu gia hay vì chính bản thân cô ấy nữa.
Nghe được câu này, cô quả thật rất giật mình.
Anjoye từng thích Mạnh Y Bạch sao...
Vậy tại sao anh ta còn có thể làm ra chuyện khủng khϊếp đến thế?
Cô vẫn nhớ rõ đoạn video kia, giọng nói lạnh buốt của anh ta vẫn còn văng vẳng bên tai cô, cả sự tuyệt tình khi để người đẩy Mạnh Y Bạch xuống biển.
Nếu đó là thích thì tình cảm ấy đáng sợ đến nhường nào?
Nhạc Yên Nhi lắc đầu như trống bỏi:
- Chuyện đó... không thể nào có chuyện đó!
- Ôi, có gì đâu mà không thể! Ai cũng biết đại thiếu gia rất cưng chiều cô Mạnh, nhưng chuyện Nhị thiếu thích cô ấy thì lại chẳng ai hay cả.
- Vậy tại sao cậu ta vẫn ra tay được? Sao lại tra tấn rồi gϊếŧ chết cô ấy được! Chỉ vì muốn đánh bại Dạ Đình Sâm mà cậu ta không từ thủ đoạn nào thế ư?!
Vừa nghĩ đến chuyện ấy, cô đã run hết cả người.
Wilson nhíu mày, im lặng trong một thoáng.
Đôi mắt hơi đυ.c của ông chợt hiện vẻ do dự, cuối cùng dường như ông đã hạ hết quyết tâm mới nói được một câu.
- Cô Nhạc cũng nghĩ Nhị thiếu đã hại chết cô Mạnh sao?
Ông chỉ hỏi như vậy.
Chuyện gì thế này, nghe ngữ khí của ông thì có vẻ chuyện đó còn có điều chưa sáng tỏ.
Nhạc Yên Nhi vội hỏi lại:
- Chẳng lẽ không phải à?
Wilson nghe vậy thì từ từ hít sâu một hơi rồi kể lại với giọng vô cùng nặng nề:
- Thật ra... mọi người đã hiểu lầm cậu ấy rồi, cô Mạnh không phải do cậu ấy hại chết mà là người khác, nhưng thiếu gia đáng thương nhà tôi lại phải gánh lấy nỗi oan này suốt mười năm nay! Mà tính cậu ấy vốn bướng bỉnh nên chẳng chịu nói cho ai biết.
- Không phải Anjoye hại á? Sao lại có chuyện thế này?
Tin tức này đối với cô y hệt như sấm sét giữa trời quang.
Cô đã tận mắt xem được đoạn video kia, mà Anjoye cũng đã chính miệng thừa nhận, sao lại không phải do anh ta gây ra cho được?