Nhạc Yên Nhi mãi không biết phải nói với Dạ Đình Sâm thế nào về việc cùng vợ chồng Lâm Đông Lục ăn cơm, dù sao mối quan hệ của họ từ trước cũng không hay ho gì. Đến gần giờ đi cô mới gọi điện báo cho hắn.
Nhưng người nghe máy lại là Trần Lạc.
Bất kể giờ nào, Nhạc Yên Nhi gọi đến số cá nhân của Dạ Đình Sâm đều là hắn tự mình nghe.
Sau khi nghe Trần Lạc giải thích cô mới biết thì ra LN xảy ra chuyện lớn, Dạ Đình Sâm giờ vẫn đang họp qua video, tối nay có khi cũng phải ở lại tăng ca, không thể về nhà ăn cơm cùng cô được.
Trần Lạc tỏ ra rất áy náy nhưng nào biết thế này vừa hay rất hợp ý Nhạc Yên Nhi.
Cô nhẹ giọng trấn an cậu ta:
- Không sao đâu, công việc quan trọng hơn, cậu cứ để yên cho anh ấy làm việc, đừng làm phiền anh ấy nhé.
Trong lòng Trần Lạc không khỏi khen ngợi phu nhân chủ tịch đúng là hiền lành quá, bạn gái cậu ta còn liên hoàn cước gọi giục đến bốn lần rồi kia kìa.
Nhạc Yên Nhi hôm nay ở ngoài nên để Lâm Đông Lục đến thẳng trung tâm thương mại đón cô. Vừa báo địa chỉ một lát đã thấy xe của anh dừng trước mặt.
Lâm Đông Lục hạ kính xe chào cô, Nhạc Yên Nhi thế mới thấy trong xe chỉ có mình anh ta.
- Bạch Nhược Mai đâu rồi?
- Lên xe rồi nói.
Anh ta chỉ cười cười, dường như không để ý chuyện này lắm.
Nhạc Yên Nhi cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy anh ta ung dung như vậy chắc cũng chẳng có chuyện gì đâu, hơn nữa chỗ này cũng không thể đỗ xe quá lâu, cô nhanh chóng lên xe.
Lâm Đông Lục nổ máy, điều khiển xe đi vào đường chính, lúc này mới lên tiếng:
- Ngại quá, vừa rồi cô ấy đi với anh nhưng vừa hay bố mẹ vợ anh lại gọi cô ấy về có việc gấp. Cô ấy cũng rất tiếc không đến được nên bảo anh gửi lời xin lỗi em.
Không phải nói chính Bạch Nhược Mai muốn gặp cô để xin lỗi sao? Giờ cô ta lại không đến thế này đúng là kỳ quái mà.
Nhưng Lâm Đông Lục đã mang cả bố mẹ vợ ra thì Nhạc Yên Nhi cũng không thể nói gì nữa.
Vả lại cô cũng lên xe rồi, giờ không thể bảo không ăn bữa cơm này được nữa, thôi thì cứ đến đâu hay đến đó vậy.
Nhưng vốn là bữa cơm hòa giải của ba người giờ thành hai người ăn cơm với nhau thế này Nhạc Yên Nhi vẫn thấy không hay lắm, nhưng cô cũng không thể hiện ra mặt.
Hai người đến một nhà hàng Tây gần đó dùng bữa.
Trong lúc chờ thức ăn mang lên, Nhạc Yên Nhi chủ động gợi chuyện:
- Sức khỏe Bạch Nhược Mai gần đây sao rồi? Hai người tính lúc nào mới sinh con thế?
- Cô ấy giờ rất ổn, nhưng bọn anh chưa nghĩ đến chuyện này, dù sao công việc của cô ấy cũng bận bịu quá.
Khi nói chuyện Lâm Đông Lục tỏ ra rất nhẹ nhàng bình thản nhưng bàn tay đặt trên đùi lại siết chặt thành nắm đấm.
Con ư? Dù thế nào anh ta cũng sẽ không bao giờ sinh con cùng con khốn Bạch Nhược Mai kia, ngoài Nhạc Yên Nhi anh không cần con của ai hết.
- Bận à? Nhưng lâu rồi tôi không thấy tin tức của Bạch Nhược Mai, gần đây cô ta hình như cũng không có hoạt động nào, không biết đang bận cái gì thế?
Lâm Đông Lục đang giơ tay lấy cốc nước chanh khựng lại một cái, nhưng nháy mắt lại khôi phục như thường, cầm cốc nước uống một ngụm mới bảo:
- Chắc em xem tin trong nước phải không? Nhược Mai có định hướng phát triển sang nước ngoài, giờ đang tiếp xúc với các đoàn phim của Hollywood, thế nên cô ấy mới không tham gia các hoạt động trong nước.
- Thì ra là thế.
Nhạc Yên Nhi gật đầu:
- Vậy thì chúc mừng cô ta, không ngờ cô ta lại phát triển nhanh như vậy.
Nói ra thì Bạch Nhược Mai gia thế tốt hơn cô rất nhiều, diễn xuất cũng không tệ, sự nghiệp giờ lại đang phất lên, đúng là người vợ hoàn hảo, lựa chọn của Lâm Đông Lục lúc trước quả thực không có điểm nào chê được.
Lâm Đông Lục chỉ cười, thay mặt Bạch Nhược Mai cảm ơn cô.
Nhạc Yên Nhi cảm khái:
- Không ngờ cuối cùng quan hệ của chúng ta lại có thể thoải mái như vậy, thật ra thế này mới tốt, không nên vì quá khứ mà căm ghét nhau mãi làm gì, làm người vẫn là nên nhìn về tương lai mới được.
Lâm Đông Lục giống như còn định nói gì đó nhưng đồ ăn hai người gọi đã được mang lên, chuyện phiếm cũng dừng ở đây.
Bữa cơm này ăn xong rất nhanh, Lâm Đông Lục đi thanh toán còn Nhạc Yên Nhi vào toilet một lát.
Cô vừa dặm lại son đang định ra ngoài thì điện thoại đột nhiên lại reo vang, người gọi là Dư San San.
- Ồ, Bạch Kính Thần không tịch thu điện thoại của cậu à, sao lại gọi cho tớ thế này?
Lần trước xuất viện cô mới biết được chuyện giữa Dư San San và Bạch Kính Thần.
Quan hệ của họ giờ rất kỳ quái, nói là người yêu thì không ai chịu nhận, Dư San San vẫn tìm các anh đẹp trai còn Bạch Kính Thần cũng không ngừng quấn lấy các em gái xinh đẹp. Nhưng nói không phải người yêu cũng không đúng, hai người còn đang ở chung nữa kìa.
Đã thế còn không phải Dư San San dọn đến biệt thự của Bạch Kính Thần mà là Bạch đại thiếu gia người ta hạ cố đến ở trong nhà trọ cũ nát trước kia hai cô thuê chung.
Chuyện này đối với loại thiếu gia nhà giàu vốn ăn sung mặc sướиɠ quen rồi mà nói đúng là không thể tin nổi.
Nhạc Yên Nhi rất tò mò về quan hệ của hai người họ, nhưng lần nào cô hỏi cũng không nhận được câu trả lời thỏa đáng từ bạn tốt, dần dần cô cũng không hỏi lại nữa.
Dù sao chuyện tình cảm riêng tư vẫn nên để họ tự giải quyết với nhau, cho hai người họ tự mình suy nghĩ cho kỹ.
- Tên khốn đó đi hẹn hò rồi, không rảnh bận tâm tới tớ đâu. Tớ vừa xem dự báo thấy hôm nay có mưa nên gọi đến hỏi thăm cậu nè, cậu đang ở biệt thự hả?
Nhạc Yên Nhi do dự một lát mới đáp:
- Tớ đang đi ăn cơm cùng Lâm Đông Lục.
- Gì cơ?!
Dư San San đột nhiên bật dậy, hét lên rõ to:
- Nhạc Yên Nhi! Cậu có não không hả?! Giờ cậu còn cùng thằng khốn Lâm Đông Lục ăn cơm hả? Cậu không nhớ lúc trước anh ta đối xử với cậu thế nào sao? Hả?
Nhạc Yên Nhi bị mắng đến ù cả tai, vội vàng giải thích:
- Hôm nay vốn là anh ta cùng Bạch Nhược Mai mời tớ ăn cơm để xin lỗi. Nhưng cô ta có việc đột xuất nên mới chỉ có mình tớ và anh ta. Với lại giờ anh ta thay đổi rồi, còn xin lỗi chuyện trước kia nữa. Thế tớ mới chịu đi cùng đấy chứ.
Cô chưa nói hết đã bị Dư San San cắt ngang:
- Xin lỗi á? Ai cần lời xin lỗi suông của anh ta chứ? Nhạc Yên Nhi, giờ cậu sẹo lành nên quên đau rồi phải không? Cậu quên đôi tình nhân chó má kia đối xử với cậu thế nào rồi à? Bọn họ căn bản là nhân phẩm không ra sao, cậu tốt nhất là nên cắt đứt hoàn toàn, đời này đừng gặp lại thì hơn, giờ còn chơi trò mỉm cười xóa bỏ thù hận hả, lòng dạ tớ không được rộng rãi như vậy!
Nhạc Yên Nhi biết bạn tốt đang nghĩ cho mình, nhưng Lâm Đông Lục quả thực cũng đã thay đổi, thái độ còn rất tử tế, cô thấy có chút khó xử.
- San San, tớ hiểu những điều cậu nói, nhưng dù sao chuyện cũ cũng qua rồi…
- Đúng rồi, công ty Lâm Đông Lục có phải Bất động sản Quảng Thịnh không?
Đột nhiên Dư San San lại đổi đề tài.
Nhạc Yên Nhi thấy rất khó hiểu, cô hỏi lại bạn:
- Ừ đúng rồi, sao thế?