Kết Hôn Chớp Nhoáng - Tổng Tài Ly Hôn Đi

Chương 260: Phu Nhân Của Tôi

Nhạc Yên Nhi vừa bước vào đã bị mọi người nhìn chăm chú, đương nhiên cô không tự kỷ đến mức cho rằng họ đều nhìn mình, điều lôi cuốn ánh mắt người khác chính là người đàn ông đang ôm lấy eo cô bên cạnh.

Trong tất cả những ánh nhìn đó, có một ánh mắt mang theo căm hận mãnh liệt, rất khó làm người ta bỏ qua.

Nhạc Yên Nhi theo ánh mắt kia nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái đã thấy được Joanna ăn diện lộng lẫy.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh lửa trập trùng.

Cô không tỏ ra yếu thế, nhẹ nhàng mỉm cười.

Nụ cười này làm Joanna tức đến ứa gan, nắm tay cô ta siết chặt lại.

Ở đây đều là nhân vật tên tuổi của thành phố A, không ai không biết Dạ Đình Sâm, nhưng người có tư cách nói chuyện với hắn lại không có mấy.

Có vài người điều hành của công ty lớn chủ động qua chào Dạ Đình Sâm, xong lớn mật hỏi một câu: - Dạ thiếu, người đẹp này là?

- Đây là phu nhân của tôi, Nhạc Yên Nhi.

Cô ấy đang là diễn viên của Công ty giải trí Tinh Huy.

Dạ Đình Sâm nghiêng đầu nhìn Nhạc Yên Nhi, lúc giới thiệu cô khóe môi luôn lạnh như băng lại nhẹ nhàng cong lên một chút, trong mắt đều là ôn nhu khó thấy.

Cho dù nghề nghiệp của Nhạc Yên Nhi trong mắt đám người ở đây đều không đáng nhắc tới, nhưng trong giọng nói của Dạ Đình Sâm lại không hề có vẻ coi thường.

Nhạc Yên Nhi thấy Đạ Đình Sâm giới thiệu rõ ràng tỉ mỉ như vậy cũng có chút kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn hắn, vừa hay ngã vào đáy mắt cuồn cuộn tình cảm kia, trái tim lạc mất một nhịp.

Cô nghĩ chắc mặt mình đỏ lắm rồi.

Vội quay đầu đi, cô tao nhã cùng đám người nổi tiếng kia chào hỏi.

Thật ra đối với đám người xung quanh, diễn viên căn bản không phải công việc tử tế gì.

Người trong giới giải trí cùng lắm chỉ có thể xem như đồ chơi, không ai lại cưới về làm vợ hết.

Nhưng Dạ Đình Sâm lại làm thế, bọn họ không nhịn được âm thầm tính toán, Dạ thiếu không phải kẻ làm việc theo cảm tính, lẽ nào thế lực sau lưng Nhạc Yên Nhi lớn đến nỗi có thể sánh ngang với nhà họ Dạ? Trên mặt không để lộ gì nhưng trong đầu họ đang có trăm ngàn suy nghĩ, rốt cuộc có gia tộc lớn nào mang họ Nhạc hay không.

Dù sao đám người này cũng đều hiểu đối nhân xử thế, dù trong lòng nghĩ gì nhưng cũng sẽ không biểu lộ ra, ngoài mặt vẫn là khách khí tươi cười, lịch sự chào hỏi Nhạc Yên Nhi.

- Cô Nhạc, nghe tiếng đã lâu, thật vinh hạnh!

- Được biết cô Nhạc đây đúng là may mắn của tôi.

- Cô Nhạc cùng Dạ thiếu đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi đó!

Nhạc Yên Nhi vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng lễ phép, tận chức sắm vai bà Dạ.

Khi có người đưa một ly rượu qua, muốn mời cô chạm cốc lại bị Dạ Đình Sâm cản lại.

- Cô ấy không uống được rượu.

- Xin lỗi, xin lỗi, là tôi không đúng rồi!

Người nọ nhanh tay rút ly rượu về, chỉ sợ chậm một chút sẽ khiến Dạ Đình Sâm khó chịu.

Nhạc Yên Nhi lại âm thầm bĩu môi.

Cô không biết uống rượu á? Từ lúc học đại học cô đã nổi tiếng ngàn chén không say đấy nhé! Rõ ràng là Dạ Đình Sâm ích kỷ, không thích cô cùng người đàn ông khác cụng ly thôi mà, cái đồ Hoạn Thư này.

Dạ Đình Sâm lạnh nhạt nói với đám người tai to mặt lớn trong giới kinh doanh:

- Phu nhân của tôi không muốn hôn nhân của chúng tôi ảnh hưởng tới sự nghiệp của cô ấy, tôi cũng không muốn ngày mai đọc báo thấy được bất cứ tin tức nào liên quan đến vợ mình.

Hy vọng các vị ở đây giúp cho, coi như Dạ Đình Sâm này thiếu nợ các vị.

Một nữ diễn viên đến tên cũng chưa ai nghe thì có sự nghiệp gì chứ? Đây là lần đầu tiên nghe nói chủ tịch một tập đoàn siêu lớn sợ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của diễn viên vô danh đấy.

Dạ Đình Sâm chiều vợ mình quá rồi! Trong lòng họ đều nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nhanh chóng đáp ứng.

- Dạ thiếu nói quá rồi, chuyện này đơn giản thôi mà.

- Dạ thiếu muốn bảo vệ phu nhân chúng tôi đều hiểu mà, chắc chắn sẽ giúp ngài giữ bí mật.

- Dạ thiếu yên tâm, tôi sẽ không để bên truyền thông nói một lời nào về Dạ phu nhân đâu ạ.

Đám người tai to mặt lớn này liên tiếp gật gù đáp ứng, chỉ sợ nói chậm một câu.

Bên chỗ phóng viên cũng dễ làm, ở đây đều là nhân vật có tiếng của thành phố A, có bọn họ đáp ứng thì dù Dạ Đình Sâm không theo sát được hết cũng đã có người giúp đỡ.

Nhạc Yên Nhi cảm nhận được sự quan tâm của hắn, không kìm được cười rộ lên, trong lòng cô bỗng thấp ấm áp vô cùng.

Đám người trong giới kinh doanh tìm đến Dạ Đình Sâm đương nhiên không phải để tán gẫu, cái bọn họ muốn bàn là việc làm ăn.

Nhưng nhìn thấy Nhạc Yên Nhi bên cạnh nên không ai dám nói gì.

Cô tinh ý nhận ra, nên bảo:

- Em hơi mệt, qua bên kia nghỉ một lát, mọi người tán gẫu đi nhé.

Dạ Đình Sâm hiểu ý cô, dù sao đây cũng là ở LN, công tác bảo vệ cũng rất chặt chẽ, chắc sẽ không có gì nguy hiểm nên hắn không cản cô, chỉ nói:

- Không được uống rượu.

Mệnh lệnh bá đạo nhưng chứa đầy quan tâm, Nhạc Yên Nhi không nhịn được cười nói:

- Em biết rồi.

Cô cầm một cốc nước trái cây, vừa ngồi xuống salon đã thấy Joanna vẫn nhìn mình chằm chằm đi đến.

- Cô Nhạc, lâu rồi không gặp.

Joanna tươi cười rất tự nhiên, hướng Nhạc Yên Nhi nâng ly.

Cô cầm cốc nước trái cây chạm nhẹ vào ly của cô ta, lạnh nhạt đáp:

- Lâu à? Mới có vài ngày thôi mà.

Cô không hề muốn nhìn thấy người phụ nữ này, cho dù vài năm không gặp không sẽ không cảm thấy lâu đâu.

Cô ta không để ý, ngồi xuống cạnh Nhạc Yên Nhi, ánh mắt có vẻ lạc lõng, chăm chú nhìn bóng dáng cao lớn phía xa kia.

Mãi sau mới thu lại tầm mắt, ưu tư nói:

- Luôn là thế này, bất kể là trường hợp nào Đình Sâm cũng sẽ trở thành tiêu điểm giữa mọi người.

Dù anh ấy luôn lạnh nhạt thờ ơ nhưng lại khiến người ta chỉ muốn tới gần.

Nhạc Yên Nhi không hiểu Joanna tại sao lại nói những điều này, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Rõ ràng lạnh lẽo như băng nhưng lại mang theo hấp dẫn trí mạng, giống như thuốc độc khiến người say mê, không thể dứt ra.

- Anh ấy không phải người đàn ông chói lọi như mặt trời, trái lại, hệt như bóng tối, bí ẩn lại thanh lãnh, không ai có thể tới gần, cũng không ai hiểu rõ được.

Nhạc Yên Nhi, tôi thật sự muốn biết, các cô đã làm cách nào để đi vào thế giới của anh ấy? Các cô? Nhạc Yên Nhi không rõ cô ta vô ý nói sai hay cố tình, nhưng điều này chứng mình, đã từng có một cô gái có thể đến gần Dạ Đình Sâm.

Cô tò mò, nhưng thà rằng cô về nhà hỏi chồng mình còn hơn mở lời với tình địch.

Cô nhập một ngụm nước trái cây, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Tôi cũng không biết, có lẽ đây là duyên phận rồi.

Cô chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, vì rất nhiều trùng hợp ngẫu nhiên cuối cùng kết hôn với hắn, thậm chí có được tình yêu của hắn.

Cô không thể giải thích nguyên nhân, bởi chính cô cũng được vận mệnh giúp đỡ mà thôi.

Đây, có lẽ là ông trời đã định trước.