Áp lực đến từ Dạ Đình Sâm quá lớn, tim Nhạc Yên Nhi đập thình thịch, thế nhưng cô thua khí thế chứ không thua trận, vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.
- Có chuyện gì thì về rồi nói, anh đi cùng Joanna hẳn là có việc bận, em không quấy rầy.
Trình Cổ, chúng ta đi.
Nhạc Yên Nhi không nhìn hắn mà nói với Trình Cổ.
Dù không biết có chuyện gì đang xảy ra nhưng là trợ lý của Nhạc Yên Nhi, Trình Cổ nên nghe lời cô, cậu nói luôn:
- Vâng.
Sau đó định đi ngay.
Nhưng lúc này, cơn giận trong mắt Dạ Đình Sâm đã đạt tới đỉnh điểm, hắn vươn tay túm cổ tay Nhạc Yên Nhi lại, kéo cô xuống khỏi lưng Trình Cổ.
Nhạc Yên Nhi bị ép đứng xuống đất, cổ chân bị thương lại phải ép xuống, mắt cá chân đau đớn thêm một lần.
Gần như cô đã kêu đau theo phản xạ, thế nhưng nhớ ra Joanna bên cạnh Dạ Đình Sâm luôn chờ để chế giễu mình, hờn dỗi và quật cường giúp cô nuốt tiếng kêu xuống, cô cắn chặt răng, không kêu một chữ.
Dạ Đình Sâm thấy khuôn mặt cô nhăn nhó thì lo lắng, thế nhưng nhớ đến người đàn ông xa lạ và mối quan hệ chưa rõ giữa hai người họ, hắn cũng không nói ra bất kỳ một lời quan tâm nào.
Một người hờn dỗi, một người suy nghĩ, tình hình giằng co không thôi.
Ngay lúc này, một người đàn ông trung niên bước tới, vừa thấy Dạ Đình Sâm, mắt ông ta sáng lên, rảo bước tới gần, ân cần cười nói:
- Dạ thiếu, tôi đang chuẩn bị nghênh đón ngài, chẳng ngờ ngài đã đến rồi.
Biết ngài định qua đây, chủ tịch đã cố ý sai tôi tới đón, ngài ấy cũng đang trên đường tới công ty, mời ngài theo tôi.
Nhạc Yên Nhi nhận ra người này chính là giám khảo chính khi nãy, có tư cách tới đón Dạ Đình Sâm vậy hẳn là quản lý cao cấp của Dior.
Nhưng ân cần của ông ta không ảnh hưởng gì tới Dạ Đình Sâm, ánh mắt hờ hững của hắn nhìn qua khiến ông run lên.
Khí thế của hắn rất đáng sợ, ông không hiểu mình đã nói sai chuyện gì mà khiến Dạ thiếu không vui.
Dù sao ông cũng đã nhận ra không khí ở đây có điểm kỳ lạ nên lập tức im lặng, ngậm miệng đứng một bên, chờ Dạ Đình Sâm phân phó.
Joanna khó chịu, chẳng ngờ chuyện này ảnh hưởng lớn tới Dạ Đình Sâm như vậy, đôi mắt đẹp hiện lên sự ghen ghét, cô ta nói:
- Đình Sâm, chuyện hôm nay rất quan trọng, chúng ta không thể chậm trễ nữa.
Được cô ta nhắc nhở, Dạ Đình Sâm mới nhớ ra hôm nay hắn tới đây là có việc.
Vừa thấy cảnh tượng khi nãy, hắn quá giận dữ đến độ ảnh hưởng tới cả suy nghĩ.
Dạ Đình Sâm nheo mắt, nhìn kẻ cầm đầu gây ra sự nhiễu loạn trong hắn, đúng là vừa yêu vừa hận.
Hắn yêu cô gái này đến tận xương tủy, nhưng cô quá quật cường, luôn đối nghịch với hắn, có đôi khi có thể làm hắn tức chết.
Dạ Đình Sâm không muốn để Nhạc Yên Nhi ở cùng với người đàn ông xa lạ kia nữa, hắn túm tay cô, định đưa đi.
- Đi theo tôi.
Nhạc Yên Nhi đau chân không bước nổi, theo phản xạ, cô hất tay hắn ra.
Tới lúc nhận ra mình vừa làm gì, đã muộn rồi.
Dạ Đình Sâm rút tay lại, ánh mắt đáng sợ nhìn cô chằm chằm.
Nhạc Yên Nhi hối hận vì sự cứng rắn của mình khi nãy, hành động đó hoàn toàn không nể mặt Dạ Đình Sâm, thế nhưng cô không muốn yếu thế trước mặt người ngoài, dù chột dạ, cô vẫn cắn răng, mạnh miệng nói:
- Em có chuyện của em, anh kệ em đi.
Không khí giằng co đến đỉnh điểm.
Người đàn ông trung niên nhìn điện thoại, lễ phép nói:
- Dạ thiếu, chủ tịch đã chờ ngài trong phòng họp.
Dù thái độ lễ phép nhưng rõ ràng lời này là để thúc giục hắn mau lên.
Dạ Đình Sâm biết không thể tốn thời gian thêm nữa, hắn nhanh chóng quyết định:
- Joanna, trông chừng cô ấy giúp tôi.
Lạnh lùng nói xong, hắn cũng không tỏ vẻ gì khác, lập tức rời đi.
Chỉ còn lại ba người, Trình Cổ nhạy cảm phát hiện có vấn đề, cậu né sang một bên để hai người phụ nữ đối mặt nhau, sắc mặt họ đều rất khó coi, không khí như cứng lại trong nháy mắt.
Nhạc Yên Nhi không muốn thấy Joanna, cô chẳng thèm nói lời nào, nhịn đau đi về phía Trình Cổ.
Dù không muốn nhưng Dạ Đình Sâm đã giao việc, Joanna không dám mặc kệ, chỉ có thể đi về phía trước, chắn trước mặt Nhạc Yên Nhi.
- Cô không nghe thấy Đình Sâm nói gì à? Anh ấy không cho cô đi, tốt hơn hết là cô ngồi đây chờ đi.
Nhạc Yên Nhi đã đứng xếp hàng rất lâu, lại trẹo chân, lớp trang điểm và tóc tai giờ đã loạn lên, đứng trước mặt Joanna có vẻ khá chật vật.
Cô ta đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt chế nhạo rõ ràng.
- Chẳng lẽ cô mong tôi ở đây lắm à? Đừng bảo với tôi hai người hôm nay cùng ra ngoài không phải là cơ hội cô tốn hết công sức mới có để được ở bên cạnh anh ấy nhé.
Nhạc Yên Nhi cười lạnh, không hề yếu thế.
Cô không phải nô ɭệ của hắn, không phải nghe lệnh hắn.
Cô là người bình thường, là vợ hắn, cô có cảm xúc của riêng mình.
Khi Dạ Đình Sâm ra lệnh, chẳng lẽ không biết cô sẽ rất xấu hổ khi đối mặt với Joanna sao? Cô ta lộ vẻ khó xử.
Mọi việc đúng như Nhạc Yên Nhi nói, cô ta vốn tưởng tới thành phố A sẽ được Dạ Đình Sâm để ý hơn, thế nhưng không, mấy ngày trước, cô ta được trợ lý của Dạ Đình Sâm phục vụ 24/24, vậy mà bản thân hắn thì không hề xuất hiện, Trần Lạc lúc nào cũng nói hắn đang họp.
Đồ đần cũng biết hắn không muốn gặp cô ta.
Trước đây, dù rất hờ hững nhưng Dạ Đình Sâm cũng không đến mức tuyệt tình như vậy, nguyên nhân, còn không phải vì người vợ này hay sao.
Joanna ghen đến phát điên nhưng không có cách nào khác, khó khăn lắm mới thông qua Đỗ Hồng Tuyết tìm được cơ hội hẹn Dạ Đình Sâm, vì thân phận người đó đặc biệt, Dạ Đình Sâm không đưa ai theo nên cô ta mới có cơ hội ở riêng với hắn.
Ai ngờ lại gặp Nhạc Yên Nhi ở đây! Joanna nghi ngờ Nhạc Yên Nhi theo dõi Dạ Đình Sâm.
- Để cô đi thì tôi báo cáo với Đình Sâm thế nào? Nhạc Yên Nhi cười lạnh, giễu cợt:
- Vậy cô diễn kịch, cô làm nũng, chẳng lẽ mỗi thế mà cô không đối phó nổi à? Dạ Đình Sâm cũng sẽ chẳng làm gì cô cả.