Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 193: PN9 - Tender Mercies

Edit: anh Dờ

Buổi sáng hôm sau, Vương Văn Bân đang mơ màng ngủ thì bị đánh thức bởi đỗng tĩnh trên người.

"Cái đệch!" Cậu ta chửi thề một tiếng, tỉnh lại muộn hơn chút nữa thôi thì trinh tiết khó giữ.

Xem ra tối qua nhẹ nhàng quá, để cho Lục Thất sáng sớm tỉnh dậy mà vẫn còn tâm tư nghĩ tới chuyện dang dở kia.

Vương Văn Bân dùng chăn cuốn chặt Lục Thất lại, ôm lấy cả người lẫn chăn.

"Vương Văn Bân!" Lục Thất giãy giụa trong chăn, hai cái đùi lộ ra ngoài đạp Vương Văn Bân vài phát.

Vương Văn Bân không dám buông ra, cậu phải nghĩ ra cách nào đó để dập tắt ý định trong đầu Lục Thất. Vương Văn Bân nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.

Cậu ta nghĩ là làm, vẫn trùm chăn lên đầu Lục Thất như thế, tóm lấy hai chân anh bắt đầu sờ soạng. Chỗ kia tối hôm qua vừa dùng xong nên còn ướt và rất mềm, Vương Văn Bân cứ như vậy mà làm thêm một lần nữa.

Lục Thất cảm thấy sắp điên mất, vừa nóng nực vừa bị cảm giác phía sau tra tấn. Xung quanh không nhìn thấy, nhưng cảm giác lại vô cùng rõ ràng.

Vương Văn Bân làm xong thì Lục Thất toát mồ hôi, cậu ta lấy chăn ra, Lục Thất vội vàng thở lấy lại sức.

Bỗng nhiên Vương Văn Bân lại tiến vào, Lục Thất giận dữ, hai chân đá loạn xạ: "Đmm cút! Không làm nữa!"

"Không được." Vương Văn Bân vô liêm sỉ đè lên người Lục Thất, "Em vẫn chưa làm đủ."

"Sao mày không đi chết đi! Lục Thất hung hăng đấm mạnh xuống giường, Vương Văn Bân lại cười cười đè anh xuống.

Lục Thất mệt mỏi bất lực nằm thở, Vương Văn Bân hôn anh, hỏi: "Về sau ai đè ai?"

"Đồ độc ác."

"Không nói chứ gì?" Vương Văn Bân lại đẩy một phát vào.

Đậu má! Vương Văn Bân là một thằng cầm thú, Lục Thất lại giãy giụa kịch liệt nhưng vẫn không trốn thoát nổi.

"Mày làm xong chưa?!" Lục Thất hết cách, tức giận nhưng không đánh được, chỉ có thể trừng mắt nhìn Vương Văn Bân.

Vương Văn Bân hỏi lại: "Sau này chỉ cho em đè anh đúng không?"

"Có bản lĩnh thì kiếp sau đừng để anh bắt được mày, nếu không mày sẽ bị anh đè đến chết."

"Em mỏi mắt mong chờ." Vương Văn Bân sung sướиɠ, lần cuối cùng làm hết sức dịu dàng, khiến Lục Thất không còn ý định đè cậu nữa.

Có điều, sung sướиɠ một giây thì phơi thây cả tháng, cậu ta bị cấm dục.

Lục Thất chuyển sang ở cùng Giang Tử Mặc, suốt một tháng không về. Vương Văn Bân tìm tới cửa cũng bị Lục Thất đuổi.

Vương Văn Bân hết cách, đành đi xin Giang Tử Mặc giúp đỡ, hắn ung dung nhìn Vương Văn Bân, nói: "Nghe nói Lục Thất chạy đi là vì sợ cậu." Hôm Lục Thất tới đây phải đỡ thắt lưng đi vào, vào nhà rồi thì đứng mãi không chịu ngồi, miệng chửi Vương Văn Bân lia lịa nửa ngày chưa dừng.

Lúc đó Giang Tử Mặc và Quý Hoài liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy chắc là do Vương Văn Bân cầm thú quá nên Lục Thất mới sợ mà chạy đi.

Vương Văn Bân xấu hổ cười, nếu người nào mặt dày nghe thấy người ta nói thế thì sẽ coi như khen ngợi, nhưng trước Giang Tử Mặc, Vương Văn Bân chẳng bao giờ mặt dày nổi. Dù sao trước kia ở trại cải tạo, Giang Tử Mặc đã biết rõ Vương Văn Bân đến từng chân tơ kẽ tóc.

"Lão đại, đổi lại là anh, nếu Quý Hoài muốn đè anh, anh sẽ làm thế nào?"

Giang Tử Mặc nhíu mày lại, lập tức trả lời: "Không có chuyện đó."

Vương Văn Bân nghe vậy thì không tin, Lục Thất ngày nào cũng nhớ thương đóa hoa ở phía sau kia của cậu, Quý Hoài sao có thể không có ý định ấy được.

"Đều là đàn ông, có ý nghĩ ấy cũng là chuyện bình thường mà."

"Em ấy không có gan." Giang Tử Mặc nói.

Vương Văn Bân thầm thì: "Cũng chưa chắc đâu."

Giang Tử Mặc cảnh cáo trừng mắt nhìn cậu, lạnh giọng nói: "Còn muốn đón Lục Thất về không."

"Muốn." Vương Văn Bân sợ sệt, sờ sờ mũi.

"Tối ở lại ăn cơm." Giang Tử Mặc nói.

Tan làm, Vương Văn Bân lái xe đi theo sau xe Quý Hoài, Lục Thất ngồi ở ghế sau xe Quý Hoài chơi game, thấy mệt mới ngẩng lên nhìn thoáng qua xe của Vương Văn Bân phía sau, thoắt cái nổi đóa: "Sao nó lại đi theo? Theo dõi chúng ta sao??"

Quý Hoài ngồi ở ghế phụ lái quay ra cười nói: "Anh Lục, em mời anh Bân tới ăn cơm tối."

Lục Thất than thở: "Nó đến đây ăn cơm làm gì?"

"Anh Bân nói là lâu lắm không ăn cơm tử tế rồi, ngày nào cũng ăn mì chán ngấy tận cổ."

Lục Thất giật giật môi, không nói đuổi Vương Văn Bân đi nữa.

Quý Hoài xoay lại thì thấy Giang Tử Mặc cười với cậu, cậu cũng mỉm cười, không cần nói gì cả, họ biết đối phương đang nghĩ gì.

Về tới nhà, đầu bếp đã đứng đợi sẵn ở cửa, bình thường nếu bọn họ lười làm cơm thì toàn gọi đầu bếp đến nấu. Hôm nay có cả Vương Văn Bân và Lục Thất ở đây, Giang Tử Mặc không muốn Quý Hoài đi làm vất vả rồi về còn phải làm cơm nên kêu đầu bếp tới.

Công ty còn một số chuyện chưa giải quyết xong, Quý Hoài bước vào thư phòng rồi không thấy đi ra nữa, Lục Thất mặc xác Vương Văn Bân, tự mở tủ lạnh lấy đồ ăn vặt ra, ngồi xuống sofa xem TV.

Giang Tử Mặc cũng không để ý tới hai người đó, hắn gọt trái cây rồi bưng vào thư phòng. Quý Hoài thấy hắn vào thì ngẩng đầu lên cười, sau đó lại tiếp tục làm việc với máy tính.

Giang Tử Mặc đặt đĩa trái cây xuống trước mặt cậu, ôm cậu ngồi lên đùi hắn.

Hắn không quấy rầy Quý Hoài, chỉ im lặng đút trái cây cho cậu ăn. Quý Hoài vừa làm việc vừa nghiêng đầu cắn trái cây Giang Tử Mặc đưa tới bên miệng.

Xử lý công việc xong xuôi, vươn vai một cái, cắn nốt miếng cuối trong tay Giang Tử Mặc, Quý Hoài hỏi: "Sắp ăn cơm chưa?"

"Chắc cũng sắp rồi." Giang Tử Mặc kéo cậu đứng lên rồi cùng đi ra phòng khách.

Ra tới nơi thì thấy Vương Văn Bân đang dựa vào Lục Thất, mà Lục Thất thì vẫn lạnh lùng, Vương Văn Bân nói gì cũng không thèm nhìn không thèm đáp. Nhưng Quý Hoài và Vương Văn Bân đã quá hiểu Lục Thất rồi, anh không đuổi đi có nghĩa là đã hết giận.

Dùng cơm tối xong, bốn người cùng ngồi trong phòng chiếu để xem phim. Quý Hoài và Giang Tử Mặc thường xem phim ở đây vào thời gian rảnh rỗi, từ cổ trang đến hiện đại, từ phim trong nước tới phim nước ngoài, chủng loại nào cũng đã từng xem.

Có lúc xem được một nửa thì họ ôm nhau hôn môi, làʍ t̠ìиɦ. Đôi khi lại thϊếp đi giữa chừng, ôm nhau ngủ tới lúc phim chiếu hết mới tỉnh lại.

Mà hôm nay cũng thế, bọn họ tựa vào nhau, hưởng thụ từng khung hình chuyển động của bộ phim.

Lục Thất cũng đòi vào xem bởi vì anh sợ Vương Văn Bân thấy không có người thì lại làm anh một phát. Vừa ngồi xuống, Lục Thất đã buồn ngủ díp mắt, anh trừng mắt không cho Vương Văn Bân nhìn mình, nhưng chỉ chốc lát sau đã tựa vào ghế ngủ ngon lành.

Vương Văn Bân buồn cười đi đến bên cạnh anh, thấy anh ngửa cổ mà ngủ thì bế anh lên. Cậu bế Lục Thất đi tới trước mặt Quý Hoài và Giang Tử Mặc, thấp giọng nói: "Tôi đưa anh ấy về."

"Ừ." Giang Tử Mặc gật gật đầu, phất tay bảo bọn họ cứ đi đi.

Sau khi hai người kia đi rồi, Giang Tử Mặc hỏi: "Buồn ngủ không?"

Quý Hoài lắc đầu: "Không." Không buồn ngủ, nhưng cũng không tập trung xem phim, cậu chỉ cảm thấy dựa vào nhau như thế này thật dễ chịu, không nỡ tách ra, "Chúng ta xem phim khác đi."

Giang Tử Mặc đổi phim khác, một bộ phim rất cũ tên là "Tender Mercies". Bọn họ đã xem rất nhiều lần nhưng vẫn bị bộ phim khiến cho cảm động không thôi.

Bộ phim kết thúc, Quý Hoài tựa vào vai Giang Tử Mặc ngáp một cái: "Em buồn ngủ rồi."

"Chúng ta đi ngủ." Giang Tử Mặc bế cậu lên đi ra ngoài. Ở phía sau, cảnh phim cuối cùng vẫn đang tiếp tục chiếu, Rosa dịu dàng nhìn hai cha con Mac và Sonny chơi bóng bầu dục cùng nhau.

Sóng gió qua đi chính là hạnh phúc bình lặng, cuộc sống quay về quỹ đạo vốn có. Đó là sự thương xót mà Thượng đế ban phát cho bạn và tôi, dịu dàng đến vô cùng.