Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 156: Trừng trị Hạ Dật

Edit: anh Dờ

Đại hội cổ đông Hoa thị.

Trước giờ Hoa Duẫn Quan không quan tâm tới việc kinh doanh của Hoa thị cho nên đại hội cổ đông bao nhiêu năm, ông không hề tham gia. Dù rằng Hoa Duẫn Quan là cổ đông lớn thứ hai trong Hoa thị, trên thực tế không ai nghĩ trên tay ông còn một phiếu quyền lợi phủ quyết.

Hoa Cẩm Lăng hiện giờ là tổng giám đốc điều hành, hơn nữa Hoa Chính Diệu coi như đã rời khỏi hội đồng quản trị, cho nên hội đồng cũng là do Hoa Cẩm Lăng đứng đầu.

Lần này Hoa Cẩm Lăng mở đại hội cổ đông để tái cơ cấu lại Hoa thị, xác lập vị trí của anh ta, nhưng trên danh nghĩa thì là bàn bạc biểu quyết. Cho dù hiện tại chưa thu được cổ phần của Hoa Duẫn Quan về tay, nhưng Hoa Cẩm Lăng đã là cổ đông lớn nhất, các cổ đông khác đều ủng hộ anh ta, không ai có thể ngăn cản Hoa Cẩm Lăng được nữa.

Hoa Cẩm Lăng bình thản bước vào phòng họp, dù là trước kia hay bây giờ, Hoa Cẩm Lăng luôn bình tĩnh trong mọi tình huống. Mới hơn hai mươi tuổi đã tiếp nhận một công ty lớn như vậy, không hoang mang không lóng ngóng, mọi việc sắp xếp chỉn chu, khiến người ta không thể không phục. Lúc anh ta đi vào phòng họp, tiếng xì xào nói chuyện lập tức im bặt.

Anh ta ngồi vào ghế chủ tọa, mỉm cười nói: "Để các vị đợi lâu rồi."

"Không sao, chúng tôi cũng vừa tới."

"Mười phút nữa mới họp, chúng tôi đến sớm."

Ngồi dưới đều là trưởng bối trong Hoa thị, bối phận hay kinh nghiệm đều dày dạn hơn Hoa Cẩm Lăng, nhưng tất cả lại không dám nói gì nhiều, có vẻ yếu thế thấy rõ.

"Đến đủ chưa?" Hoa Cẩm Lăng hỏi trợ lý, trợ lý gật đầu, "Đủ rồi."

"Tốt, vậy chúng ta bắt đầu." Hoa Cẩm Lăng đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, mỉm cười nhìn hai hàng người phía dưới.

"Hôm nay tôi triệu tập mọi người đến đây..."

"Đại ca có vẻ sốt ruột quá nhỉ? Còn mười phút nữa mới bắt đầu họp mà." Cửa đẩy ra, một giọng nói xa lạ vọng vào.

Quý Hoài mặc một thân chính trang, chiếc khuy cài tay áo màu bạc thấp thoáng lóe sáng, cậu bước vào, mắt nhìn thẳng Hoa Cẩm Lăng.

Hoa Cẩm Lăng ngẩn người, trên mặt không biểu hiện ra nhưng lòng đã trầm xuống.

Quý Hoài đi đến bên cạnh bàn hội nghị, nhìn nhìn rồi ngoắc tay kêu thư ký lấy ghế. Cô thư ký nhìn Hoa Cẩm Lăng, Hoa Cẩm Lăng phất tay bảo cô đi lấy.

Ghế được đưa vào, thư ký không biết nên đặt chỗ nào, Quý Hoài đi qua nhận lấy rồi ngồi xuống bên trái Hoa Cẩm Lăng.

"Quý Hoài, nơi này đang họp đại hội đồng cổ đông, cậu đến đùa giỡn gì đó?" Một vị trưởng bối lớn tuổi lên tiếng dạy dỗ.

Quý Hoài cười cười nhìn ông ta, "Nếu là họp đại hội đồng cổ đông thì tôi đến đúng chỗ rồi."

Đồng tử Hoa Cẩm Lăng co rụt, bỗng dưng nghĩ tới cái gì đó. Quý Hoài liếc mắt nhìn anh ta, sau đó ném tập tài liệu ra, "Đây là 21% cổ phần công ty trong tay tôi, còn có 11% cổ phần dưới tên Giang Tử Mặc tiên sinh, thư ủy quyền đây, các vị có thể xem một chút."

Mọi người nửa tin nửa ngờ nhận lấy, xem xong thì sắc mặt thay đổi, ai ai cũng nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Hoa Cẩm Lăng.

Hoa Cẩm Lăng cũng tái mặt, cuối cùng làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Đông đủ cả rồi, hội nghị bắt đầu."

- --

Hội nghị kết thúc, Quý Hoài duỗi thắt lưng đi ra khỏi phòng họp đầu tiên, Lục Thất theo phía sau cậu đi tới thang máy ấn lầu 1, Lục Thất không nhịn được dựa vào tường bật cười: "Mặt Hoa Cẩm Lăng tái lật luôn, chúng ta chính là cố tình khiến hắn ngứa mắt đó."

Quý Hoài cũng cười, khí thế sắc bén khi nãy giờ hoàn toàn tiêu tan, lại trở về dáng vẻ mềm mỏng vô hại.

Lục Thất rất ngạc nhiên, vừa rồi lúc Quý Hoài đẩy cửa đi vào, khí thế của của cậu không hề thua bất kỳ người nào ngồi trong đó, thậm chí còn vững vàng hơn. Nhưng vừa ra khỏi Hoa thị, Quý Hoài lại khôi phục dáng vẻ một thiếu niên vô hại.

Lục Thất vừa lái xe vừa hỏi: "Hoài thiếu gia, sao cậu biết nhiều vậy? Nhìn bản kế hoạch người nào không biết còn tưởng cậu là học sinh xuất sắc tốt nghiệp từ đại học Thương mại."

"Học chú Mặc đó." Quý Hoài đáp.

Lục Thất hoàn toàn không nghi ngờ, trước kia quả thật thiếu gia rất thích bảo Hoài thiếu gia cùng nhau xem tài liệu. Lục Thất chỉ nghĩ tới bề nổi vấn đề, anh không bao giờ ngờ được rằng Quý Hoài thật sự từng là học sinh xuất sắc của đại học Thương mại nổi tiếng.

Lục Thất lái xe, Quý Hoài ngồi phía sau. Anh hỏi Quý Hoài có về công ty không, cậu lắc đầu, giọng nói lạnh băng, ánh mắt hằn học: "Kêu thêm vài người đi, chúng ta đi bắt người."

"Bắt người? Bắt ai cơ?" Lục Thất khó hiểu quay đầu lại nhìn cậu, thấy Quý Hoài đã thu lại vẻ mặt ban nãy.

Bọn họ tới một khu dân cư, Lục Thất kêu người tới. Quý Hoài liếc mắt đánh giá từ đầu tới chân, dáng người cao ráo, cơ thể vững chắc, cậu vừa lòng gật đầu.

Khu dân cư này có hơi cũ, hay nói đúng hơn là vô cùng cũ nát, cơ sở vật chất xuống cấp, bọn họ đi qua một dãy nhà, sau đó đi lên một toà chung cư sáu tầng.

"Có ai biết phá khóa không?" Quý Hoài quay lại hỏi.

"Tôi biết." Một tên thanh niên cường tráng đứng dậy.

Quý Hoài nhẹ giọng nói: "Phá khóa ra, không được làm kinh động tới người bên trong."

"Rõ."

Thanh niên cường tráng kia động tác rất nhanh nhẹn, dùng một cọng dây thép uốn cong, chốc lát đã phá được khóa. Quý Hoài đi vào, Lục Thất sốt ruột theo sau. Vừa đi vào thì thấy Hạ Dật đang bưng một ly nước đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy một đám người thì co cẳng chạy về phòng bếp khóa trái cửa.

Quý Hoài không đổi sắc mặt, đi tới chỗ cạnh phòng bếp, mở ngăn kéo tủ lấy chìa khóa ra mở cửa bếp.

Hạ Dật khϊếp sợ nhìn cậu, lại nhìn chìa khóa trong tay Quý Hoài, "Sao cậu biết chìa khóa nhà tôi để ở đâu?"

Quý Hoài không để ý đến hắn ta, trực tiếp nói: "Bắt lại."

Mấy thanh niên to cao cùng xông lên bắt Hạ Dật lại, hắn ta muốn chạy nhưng bị ấn đè xuống sàn. Quý Hoài giẫm lên cổ tay hắn ta, Hạ Dật kêu rên, không có sức giãy giụa nữa.

Quý Hoài từ trên cao nhìn xuống, nhỏi: "Ảnh chụp đâu?"

Mắt Hạ Dật đảo như rang lạc, tiếp tục rêи ɾỉ.

Quý Hoài hừ lạnh, khinh thường nói: "Trông chừng đừng để hắn ta chạy mất."

Sau đó cậu quay ra tìm di động và máy tính của Hạ Dật. Lục Thất thấy Quý Hoài quen thuộc đi vào phòng ngủ tìm máy tính và di dộng, không thể lý giải nổi.

Quý Hoài mở máy tính lên, thử gõ vài cái pass mà cậu nhớ ở đời trước nhưng đều sai. Cậu cũng không hỏi Hạ Dật, trực tiếp gọi điện kêu Hoa Gia tới. Máy tính và di động của Hạ Dật không có nhiều lớp bảo mật, đối với Hoa Gia mà nói thì dễ như ăn cháo. Lúc chờ Hoa Gia tới, Hạ Dật bỗng dưng lên tiếng: "Nếu muốn thì tôi có thể giao ảnh cho cậu, chỉ cần..."

"Đánh, đừng để hắn mở miệng." Quý Hoài lạnh lùng ra lệnh.

Mấy thanh niên cùng xông lên đánh, Hạ Dật giãy thế nào thì cũng chỉ có một người, bị đánh cho mặt mũi sưng vù, vẫn còn ra điều kiện với Quý Hoài: "Quý Hoài, tôi đưa ảnh cho cậu, cả phim gốc cũng đưa luôn, chỉ cần cậu bảo bọn họ dừng tay lại."

Một tên thanh niên dứt khoát cởϊ áσ nhét vào mồm Hạ Dật, lập tức âm thanh im bặt, chỉ còn lại tiếng ú ớ.

Không chỉ Hoa Gia mà cả lão Ngũ cũng tới, hai người vọc một lúc đã mở được cả máy tính lẫn di dộng, xóa toàn bộ dữ liệu hình ảnh.

"Nếu còn phim thì sao?" Lục Thất vẫn lo lắng.

Quý Hoài nhìn Hạ Dật nằm một đống trên đất cầu xin nhìn cậu, Quý Hoài cười: "Vậy thì chúng ta tạo ra một loạt ảnh giống y hệt như vậy."

"Các chú giữ chặt vào để anh chụp xem nào, đúng rồi, xoay mặt nó về phía ống kính, nâng chân nó lên, cái đjt mẹ tởm vãi hàng, không biết tung lên mạng thì thế nào nhề? Chú em, đúng rồi nói chú em đấy, bày mấy cái tư thế nữa cho nó đi, yên tâm điện thoại anh đây còn nhiều bộ nhớ lắm, chụp bao nhiêu cũng được."

Quý Hoài đứng ngoài cửa tựa vào tường nghe giọng nói của Hoa Gia bên trong mà bật cười. Cậu lấy một điếu thuốc ra kẹp ở trong tay, cuối cùng vẫn châm lửa.

Giữa làn khói trắng bay lững lờ, Quý Hoài nghe được tiếng đánh đập thùm thụp bên trong, sau đó lại là giọng của Hoa Gia vang lên bảo nhấc Hạ Dật ra ngoài ban công chụp tiếp.

Quý Hoài nhìn chiếc cầu thang vừa nhỏ vừa cũ nát, ký ức xa xôi của đời trước bỗng ùa về.

Căn hộ này thuộc về người mẹ làm vợ bé cho người khác của Hạ Dật. Lúc nhỏ Hạ Dật ở cùng mẹ ở chỗ này, sau đó tới Hạ gia thì không về đây nữa. Có một lần, chắc là tết âm, Quý Hoài từ trường học về, không biết là chọc giận Hoa Duẫn Hòa hay Hoa Chính Diệu, Hoa Chính Diệu dạy bảo cậu mấy câu rồi đuổi vào hình đường.

Đêm 30 tết, một mình cậu ở trong hình đường, không biết vì sao Hạ Dật lại biết được, Hạ Dật kéo cậu ra khỏi Hoa gia, sau đó đưa cậu tới căn hộ này.

Đời trước Quý Hoài không có chí lớn gì, nhưng cậu không hồ đồ tới mức không phân biệt được tốt xấu, duy chỉ có Hạ Dật, cho tới lúc chết cậu vẫn chưa từng hoài nghi. Bởi vì Hạ Dật chỉ dẫn mình cậu tới căn phòng này, thậm chí cậu còn ở đây một quãng thời gian, qua tết âm mới về trường.

Nếu Hạ Dật có ý đùa giỡn cậu thì cần gì phải dẫn cậu tới nhà của mẹ hắn? Hơn nữa người Hạ gia không biết nơi này, vì sao lại dẫn cậu tới nơi bí mật nhất như vậy? Bởi vậy, Quý Hoài không hề hoài nghi, chính vì không hề hoài nghi, trước khi chết mới không thể tin được.

Nhưng đời này rất khác, ví dụ như bây giờ cậu đang dẫn người vào hành hung Hạ Dật trong căn phòng này.

Quý Hoài hút hết một điếu, bên trong cũng đã xong, Quý Hoài lúc này mới rời đi.

Cậu đi phía trước nói với Lục Thất phía sau: "Tiết lộ tin tức cho phu nhân Hạ gia biết Hạ Dật đang ở đây, đừng để cha Hạ Dật biết."

Lục Thất nháy mắt hiểu ra, Quý Hoài không làm đến cùng nhưng sẽ không buông tha dễ dàng cho Hạ Dật. Vị phu nhân kia của Hạ gia đã sớm ngứa mắt thằng con riêng của chồng này, Hạ Dật biến mất, bà ta vui vẻ mang theo đứa con trai của mình tranh giành gia sản. Bây giờ nếu biết Hạ Dật vẫn ở đây, bà ta sao có thể để Hạ Dật lành lặn xuất hiện được.

Nếu Hạ Dật đã định sẵn phải biến mất, vậy thì tốt nhất đừng xuất hiện nữa.

Lục Thất nhìn dáng vẻ của Quý Hoài mà thầm yên tâm. Nếu để thiếu gia nhà anh xử lý chuyện này, hắn sẽ trực tiếp phế luôn Hạ Dật, cuối cùng mọi tội danh sẽ rơi xuống người thiếu gia. Nhưng Quý Hoài thì khác, cậu mượn đao gϊếŧ người, cho dù Hạ Dật xảy ra chuyện gì thì cũng không ai tra ra bọn họ được.