*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: anh Dờ
Quý Hoài ở văn phòng hai ngày, có lúc sẽ ghé vào bàn chợp mắt mấy tiếng, Lục Thất nhìn không nổi nữa đành kéo cậu về nhà.
"Hoài thiếu gia, cậu ngủ một lúc đi, mấy ngày không ngủ rồi." Lục Thất lo lắng nói.
Quý Hoài khoát tay ý bảo mình không sao, nhưng lại nhìn thấy Lục Thất cũng rất mệt mỏi, quầng mắt thâm đen, cũng đã rất lâu không nghỉ ngơi rồi.
"Anh Lục, anh còn nói em, anh cũng không chịu đi nghỉ đấy thôi."
"Anh không ngủ được." Lục Thất rũ mắt, ảm đạm thở dài.
Quý Hoài cũng thở dài nói: "Chúng ta đi về nghỉ ngơi một lát đi."
Nhưng về tới nhà rồi, bọn họ vẫn không ngủ được. Quý Hoài nhắm mắt nằm, tai cứ vang lên tiếng ong ong khó chịu. Cậu nhíu mày, dòng suy nghĩ lại bắt đầu chuyển động, nhưng cũng giống như là chẳng nghĩ gì cả.
Cậu nhắm mắt lại mới thấy mắt đau xót, thân thể thì mỏi mệt, ngáp vài cái nhưng vẫn không ngủ được.
Quý Hoài nằm không nhúc nhích, Lục Thất nằm ngay bên cạnh. Qua nửa giờ, Lục Thất ngồi dậy, Quý Hoài nghe thấy tiếng Lục Thất xuống giường đi ra cửa, sau đó cửa phòng đóng lại, thật lâu vẫn chưa thấy Lục Thất quay về.
Quý Hoài mở mắt ra, chăm chăm nhìn trần nhà, một lát sau cậu cũng ngồi dậy.
Quý Hoài đi ra ngoài thì thấy Lục Thất đang ngồi ở sofa cúi đầu hút thuốc, phòng khách tối om chỉ có đốm lửa từ tàn thuốc cháy le lói. Quý Hoài không thấy rõ mặt Lục Thất, nhưng không cần nghĩ cũng biết anh đang mang vẻ mặt thế nào.
Quý Hoài đến gần rồi ngồi xuống, Lục Thất sửng sốt nói: "Cậu đang ngủ cơ mà?"
"Ngủ một lát thì tỉnh." Thực tế là chưa ngủ, Lục Thất không ngủ được, cậu sao có thể ngủ.
Cậu nghiêng đầu nói: "Anh Lục, cho em một điếu đi."
"Không được." Lục Thất từ chối, "Thiếu gia biết sẽ đánh chết anh."
Quý Hoài buồn bã, "Nếu anh ấy muốn quản em thì bây giờ xuất hiện đi, đừng bặt vô âm tín như vậy."
Lục Thất chỉ có thể an ủi, "Hoài thiếu gia, thiếu gia sẽ không sao đâu."
Quý Hoài lại ngẩng đầu lên xin Lục Thất một điếu. Ban đầu Lục Thất sống chết không cho, cuối cùng Quý Hoài tự thọc tay vào túi anh lấy thuốc. Cậu châm thuốc rít một hơi, mùi nicotine tràn ngập khắp khoang miệng. Quý Hoài chậm rãi thở ra, đây là điếu thuốc đầu tiên ở đời này của cậu.
Lục Thất lắc đầu cười khổ, "Nếu thiếu gia biết anh dạy hư cậu thì chắc chắn sẽ đánh anh."
Quý Hoài cười khẽ, khuôn mặt thấp thoáng mơ hồ trong đêm tối.
Chú Mặc không hay hút thuốc, cậu chỉ thấy chú hút vài lần. Mà cậu bị chú quản rất chặt, rượu không đυ.ng vào mấy giọt chứ đừng nói là thuốc lá. Nhưng đời trước Quý Hoài nghiện thuốc lá rất nặng, mỗi ngày hút tới mấy bao. Đặc biệt là sau khi học đại học chuyển ra khỏi Hoa gia, cậu càng không thể khống chế.
Trước kia không ai quản cậu, ban đêm không ngủ được sẽ ngồi dậy hút vài điếu, có đôi khi hút xong lại càng không ngủ được.
Vốn tưởng rằng đời này cậu được chú Mặc quản thì sẽ cai thuốc luôn, nhưng bây giờ chú Mặc đang ở đâu?
"Bên Hạ phu nhân không có tin tức, bọn Hoa Gia lão Ngũ tra xét camera phụ cận cũng không thấy gì, đi đâu được chứ? Liệu có phải...." Đã xảy ra chuyện gì không.
"Không đâu." Lục Thất lắc đầu, anh muốn an ủi cậu, nhưng chính anh còn không ngăn nổi cảm xúc của bản thân thì khuyên nhủ Quý Hoài kiểu gì đây. Lục Thất nghĩ một lát, bỗng dưng nhớ ra một chuyện: "Hoài thiếu gia, trường học khai giảng rồi đúng không?"
"Chắc vậy." Quý Hoài không để tâm.
Lục Thất lúc này mới kinh hãi, thuốc cũng không hút nữa, "Mấy ngày nay quên béng mất, không thể chậm trễ việc học của cậu được, để anh đi đặt vé."
"Anh Lục." Quý Hoài chậm rãi nhả khói, ngắt lời anh: "Em không đến trường đâu, chú Mặc không về, em không có tâm trạng đến trường."
"Anh có thể giúp cậu theo dõi tin tức bên này rồi báo cho cậu hàng ngày qua điện thoại. được không? Cậu thi tốt như vậy, thiếu gia rất vui. Không đi là không đi thế nào?" Lục Thất sốt ruột.
Quý Hoài lại châm một điếu thuốc nữa, bật lửa sáng lên, Lục Thất nhìn thấy dòng nước ánh lên trên khuôn mặt cậu, anh không nói gì nữa.
Lục Thất không chịu nổi, xoay đầu đi hút một hơi thuốc.
Quý Hoài gục xuống đầu gối nhìn nền đất, nước mắt rơi xuống, lặng yên không một tiếng động.
Cậu ôm lấy chân chính mình, bưng kín miệng, bả vai đơn bạc không ngừng run rẩy trong bóng đêm.
Lục Thất nghe thấy một chút âm thanh, nhưng anh không quay đầu lại, anh cố gắng mở to mắt để nước mắt không rơi xuống.
Quý Hoài có thể quang minh chính đại lo lắng cho thiếu gia, còn anh lấy tư cách gì mà lo cho Vương Văn Bân?
Sau nửa đêm hai người lại trở về giường, ngủ được hay không thì chỉ có họ biết.
Ngày hôm sau bên cảnh sát truyền đến một tin xấu, cách rừng núi một cây số phát hiện ra hai vết máu khác nhau, thông qua kiểm tra đã xác nhận một trong số đó là của Giang Tử Mặc. Tin tức này khiến Quý Hoài treo ngược tim lên.
Hạ phu nhân rất lo lắng, mỗi ngày tới thăm một lần, Quý Hoài luôn cười cười tán gẫu đôi câu với cô sau đó tiễn cô về. Hạ Phủ Hiên đã tự mình điều tra về đám người Myanmar kia, tốc độ còn nhanh hơn cảnh sát. Mấy ngày sau liền biết được bốn trong số năm tên đã vượt biên về nước.
Một khi ra khỏi quốc nội thì điều tra sẽ khó khăn hơn nhiều, dù là cảnh sát hay Hạ Phủ Hiên cũng rơi vào ngõ cụt.
Mặt Quý Hoài ngày càng tiều tụy, cậu đã xa chú Mặc nửa tháng rồi.
Hôm đó, Quý Hoài từ A Uyển đi ra, không ngờ lại gặp Hoa Duẫn Quan, hoặc nói đúng hơn là Hoa Duẫn Quan đứng chờ cậu.
Quý Hoài định đi lướt qua ông ta, lại bị Hoa Duẫn Quan cản lại: "Quý Hoài, con... con đã ăn chưa, ta mời con đi ăn cơm."
Quý Hoài từ chối thẳng thừng: "Không cần."
Hoa Duẫn Quan ngượng ngùng, thấy Quý Hoài muốn đi thì vội nói: "Quý Hoài, A Chi đã về thủ đô, ta nghe nói con không đến trường, cô ấy đã giúp con bảo lưu rồi, giờ đến trường vẫn kịp."
Quý Hoài không để ý, tiếp tục đi về phía trước, Hoa Duẫn Quan ở phía sau gọi theo vài tiếng rồi lái xe đi theo cậu. Quý Hoài về xe của mình, mở cửa xe ngồi vào rồi đạp ga đi thẳng.
Ngày hôm sau Hoa Duẫn Quan lại tới, ông ta không đi lên mà chỉ đứng dưới công ty. Quý Hoài thấy ông ta không quấy rầy thì cũng mặc kệ, liến tiếp vài ngày sau, Hoa Duẫn Quan không nhịn được lại cản cậu lúc tan tầm.
"Quý Hoài, sắc mặt con kém quá, để ta đưa con đi viện."
"Không cần." Quý Hoài lắc đầu, Hoa Duẫn Quan sốt ruột kéo cậu lên xe.
Quý Hoài vô cùng bực mình, nhưng mấy ngày này thân thể cậu quả thật rất yếu, giãy giụa mấy cái liền mất sức. Hoa Duẫn Quan kéo cậu ngồi vào ghế xe, cài dây an toàn rồi khởi động xe.
Trên đường, Hoa Duẫn Quan luôn nghiêng đầu nhìn Quý Hoài, cậu không để ý, từ từ nhắm mắt lại tựa vào cửa sổ, cậu mơ màng rơi vào trong mơ. Trong giấc mơ, máu chảy lênh láng khắc mọi nơi, cậu chạy đến đâu vẫn toàn là máu, cậu gào thét thế nào cũng không ai đáp lại.
Cậu kinh hoảng chạy tiếp, dưới chân toàn là máu nhầy nhụa.
"Quý Hoài! Quý Hoài!"
Quý Hoài bừng tỉnh, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, cậu mê mang nhìn phía trước, qua hồi lâu mới dần tỉnh lại.
Hoa Duẫn Quan lo lắng nhìn cậu: "Tới bệnh viện rồi, chúng ta kêu bác sĩ khám thử xem."
Quý Hoài thở hổn hển mới chậm rãi bình phục lại, sắc mặt cậu tái nhợt, một chút thịt trên mặt giờ hoàn toàn biến mất. Cậu mở cửa xuống xe, nhất thời trời đất đảo lộn, mất ý thức.
Cậu lại mơ.
Trong mơ, chú Mặc đứng ngay phía trước cậu, ngay lúc cậu vươn tay ra bắt lấy thì chỉ bắt được khoảng không.
Bỗng nhiên, trên lưng chú Mặc rách ra một đường máu dài, cậu kinh hoàng nhìn chú Mặc ngã xuống.
"Chú Mặc, chú Mặc... đừng, đừng, chú Mặc!!!" Cậu hoảng sợ kêu gào, tay nắm chặt lấy chăn.
Hoa Duẫn Quan đứng bên cạnh, vẻ mặt vừa lo lắng vừa phức tạp.
Khoảng thời gian này ông cũng có điều tra về chuyện của Quý Hoài sau khi tới Hoa gia, còn có chuyện của Giang Tử Mặc. Người Hoa gia đối xử với cậu thế nào, hiện tại Hoa Duẫn Quan đã biết cả, ông hối hận cũng không thể làm gì, ban đầu chính ông sống chết không nhận đứa con này, thậm chí lấy cậu ra để làm lá chắn, một chút cũng không thương xót.
Hoa Duẫn Quan vươn tay muốn nắm tay Quý Hoài, đây là đứa con của ông và A Chi. Trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy mà ông trời lại nói đây thật sự là con trai ông, là dòng máu chung của ông và A Chi.
Hoa Duẫn Quan kích động, đồng thời áy náy và hối hận. Trước khi ông tìm được Quý Hoài, cậu đã phải chịu nhiều đau khổ, mà sau khi ông tìm ra cậu, ông lại mang đến cho cậu nhiều đau khổ hơn.
Ông muốn bù đắp, nhưng lại không dám tới gần cậu, nếu Quý Hoài vẫn nhút nhát như trước thì ông có thể mang cậu về mà chăm sóc. Nhưng hiện tại Quý Hoài không cần ông, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nguyện ý tìm tới ông.
Ông làm cha thật vô dụng, không hề có một chút trách nhiệm nào.
Quý Hoài là do suy nghĩ quá độ, áp lực nặng nề nên mới ngất đi, bác sĩ bảo truyền hai bình nước sẽ giảm bớt, nào ngờ mấy tiếng sau Quý Hoài sốt cao. Hoa Duẫn Quan lại gọi bác sĩ tới, Quý Hoài sốt mãi không giảm, đến đêm thì càng nghiêm trọng, mặt bị nóng đỏ lên, người càng có vẻ yếu ớt mỏng manh.
Hoa Duẫn Quan vô cùng đau lòng khổ sở, ngồi bên cạnh cậu cả đêm không chợp mắt.
- ------------
Tôi khi đọc đoạn Tiểu Hoài bắt đầu hút thuốc trở lại, đau quá em tôi ơi: