Edit: Dép
Quý Hoài kéo cô bé lên sân khấu, giày nhỏ màu trắng đạp trên cỏ xanh, Quý Hoài nắm tay cô bé, dắt cô bé xoay tròn, nhẹ nhàng tung bay điệu múa.
Bé gái cười vui vẻ, tà váy hồng tung bay, Quý Hoài khẽ nâng tay cô bé lên, từng động tác vô cùng dịu dàng, trở thành quý ông hào hoa phong nhã trong mắt cô bé.
Mọi người kinh ngạc nhìn thiếu niên và cô bé trên sân khấu, chúng không thành thục quyến rũ như người trưởng thành mà tràn đầy sức sống tựa như hai tinh linh nhỏ đang nhảy múa nơi rừng sâu.
Hứa Kiều Kiều nghiêng đầu nhìn Hoa Cẩm Tú: "Cậu bảo nó không biết nhảy cơ mà? Sao có thể như vậy được chứ." Hoa Cẩm Tú nghiến răng, đâu chỉ không biết nhảy, Quý Hoài căn bản chưa từng học nhảy, lúc nãy cô ta nói vậy nhằm làm Quý Hoài bẽ mặt, nào ngờ Quý Hoài có thể nhảy tốt như vậy, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong bữa tiệc!
Cô bé kiễng chân xoay tròn, Quý Hoài phối hợp nhịp nhàng, tao nhã cúi xuống nâng tay cô bé lên.
Kết thúc điệu nhảy, cô bé cười rạng rỡ: "Anh ơi, chúng ta nhảy thêm một bài nữa đi!"
Quý Hoài sửng sốt nhìn ánh mắt chờ mong của cô bé, gật đầu nói: "Được."
Cô bé sinh ra trong một gia đình gia giáo, mới 10 tuổi nhưng rất là lễ phép, từng cử chỉ đều thể hiện sự thục nữ. Chỉ khi cảm thấy nhảy quá vui, cô bé mới lộ ra một chút cảm xúc nên có của một đứa trẻ.
Quý Hoài dắt tay cô bé, chuẩn bị nhảy cùng bé một bài nữa thì bị gọi lại: "Viện Viện, được rồi, quay về thôi con."
Quý Hoài nghiêng đầu nhìn thì thấy một vị phu nhân tôn quý, diện mạo trông rất giống cô bé. Trong nháy mắt, Quý Hoài biết được thân phận của cô, cô bé đứng trước mặt cậu nuối tiếc cúi đầu, ngoan ngoãn quay về.
Quý Hoài đối mặt với mẹ của cô bé, không biết phải nói gì. Tiểu Viện Viện nép vào người mẹ, quay đầu ra cúi chào với cậu, ngoan ngoãn chào tạm biệt.
Mẹ của Viện Viện cười gật đầu với cậu: "Cháu nhảy đẹp lắm."
Quý Hoài hơi ngượng ngùng, được một phu nhân tao nhã như vậy khen ngợi làm cậu đỏ mặt, "Không đâu ạ, Viện Viện nhảy tốt nên dẫn dắt cháu nhảy đó."
Cô bé được cậu khen, ánh mắt sáng lên. Quý Hoài nháy mắt với bé, cô bé vui vẻ muốn cười nhưng thấy mẹ ở bên cạnh nên nhịn lại.
"Viện Viện rất thích cháu, về sau đến nhà chơi đi."
"Dạ? Vâng ạ." Quý Hoài khách khí gật đầu.
Vị phu nhân ấy dẫn Viện Viện đi chào hỏi một vòng, Quý Hoài cũng ra khỏi khu vực khiêu vũ. Cậu sực nhớ ra, chết rồi, Giang Tử Mặc!
Cậu kinh hoảng quay đầu tìm bóng dáng Giang Tử Mặc, lại không ngờ Giang Tử Mặc đang đứng cách cậu một bước, nhìn thấy từ đầu chí cuối vẻ mặt kinh sợ của cậu. Giang Tử Mặc thong thả bước đến bên cậu, hỏi: "Cháu đang tìm chú à?"
"Vâng." Quý Hoài gật gật, nhìn thấy Giang Tử Mặc rồi mới thở phào.
"Cháu biết cô bé là ai không?" Giang Tử Mặc nhìn mẹ Viện Viện, Quý Hoài cũng nhìn qua, không hiểu lắm.
"Mẹ của Viện Viện ạ?"
"Cháu thực sự may mắn đấy, chọn bừa một người mà lại chọn trúng khách quý nhất trong bữa tiệc."
Quý Hoài khó hiểu muốn hỏi tiếp, Giang Tử Mặc không nói gì nữa. Trái lại, hắn đánh giá cậu trong chốc lát rồi mỉm cười. Quý Hoài bị hắn nhìn khắp người, thấy vô cùng mất tự nhiên, cậu muốn cách xa Giang Tử Mặc một chút, nhưng chợt nhớ ra âm mưu của Hoa Duẫn Giang, cậu không đành lòng rời đi ngay.
"Chú, chú Mặc, anh Lục đâu ạ?" Quý Hoài muốn Giang Tử Mặc thôi nhìn mình, nhưng vừa nói ra câu này, sắc mặt Giang Tử Mặc lại trầm xuống.
Quý Hoài ảo não, cố gắng chữa cháy: "Chú Lục đâu ạ?"
Giang Tử Mặc lạnh lùng đáp: "Anh Lục của cháu không ở đây đâu, muốn gặp cậu ta, sợ là khó đấy."
Quý Hoài mấp máy miệng lại không biết nên nói gì. Lúc này, một gã bồi bàn bưng rượu đi đến chỗ cậu, Giang Tử Mặc tùy ý cầm một ly lên. Quý Hoài không chú ý lắm, nhưng cậu lại thấy được ánh mắt của Hoa Duẫn Giang nhìn qua bên này. Vốn dĩ Hoa Duẫn Giang đang nhìn Giang Tử Mặc, lại đυ.ng phải ánh mắt Quý Hoài, gã nhíu mày quay đầu ra nói chuyện với đám người bên cạnh.
Tim Quý Hoài rớt một nhịp, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, cậu không nghĩ sâu xa gì nữa, cướp luôn ly rượu trong tay Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc và gã bồi bàn đều kinh ngạc nhìn cậu, lòng bàn tay Quý Hoài đổ mồ hôi, vừa nãy cậu nghe Hoa Duẫn Giang muốn hạ độc vào bánh ngọt rồi đưa cho Giang Tử Mặc, không có nói gì về rượu.
Nhưng mà, khi nãy cậu nhìn thấy ánh mắt Hoa Duẫn Giang nhìn Giang Tử Mặc, liền thấy không tin tưởng được.
Ánh mắt Giang Tử Mặc khẽ lóe lên, nhìn cậu một lúc lâu, chợt nở nụ cười: "Cũng muốn uống à? Chưa thành niên đã muốn thử nhấp rượu?"
Quý Hoài siết chặt chân ly rượu, nhìn bồi bàn đứng cạnh, mím môi, kiễng chân ghé miệng vào tai Giang Tử Mặc, nhỏ giọng nói: "Ly rượu này không ổn lắm."
Ở chỗ Quý Hoài không nhìn thấy, ánh mắt Giang Tử Mặc trở nên dịu dàng, hắn cố ý hỏi: "Không ổn là thế nào?"
"Tức là... trong rượu hình như có độc." Quý Hoài không chắc chắn, do dự nói.
Giang Tử Mặc nghe xong liền cầm ly rượu trở về, ngửa đầu uống. Quý Hoài sợ hãi ngăn cản nhưng Giang Tử Mặc đã uống cạn rồi.
"Chú!" Quý Hoài mở to mắt nhìn hắn.
"Quý Tiểu Hoài."
Quý Hoài nhìn yết hầu Giang Tử Mặc đang động đậy, nếu là bình thường thì cậu sẽ cảm thấy quyến rũ muốn chết, nhưung bây giờ trong đầu cậu chỉ toàn là hình ảnh Giang Tử Mặc bị trúng độc mất mạng.
Nhìn vẻ mặt trắng bệch của thiếu niên, Giang Tử Mặc sung sướиɠ cong khóe môi. Hắn trả ly rượu trống không trở về rồi bóp má Quý Hoài, "Thật là không ngờ, chú thấy vui lắm, cháu đang lo lắng cho chú, đúng không?"
Lúc Quý Hoài nép sau gốc cây, đồng hồ trên tay Giang Tử Mặc đã hiển thị ra vị trí của cậu và Hoa Duẫn Giang, Giang Tử Mặc vừa nghe lén cuộc hội thoại của Hoa Duẫn Giang, vừa nhàm chán nhìn Quý Hoài đang nấp ở đó, tự dưng nghĩ: Quý Hoài nghe thấy chuyện này sẽ xử trí thế nào?
Kết quả làm cho hắn vô cùng kinh ngạc và vui mừng!
Mặt Quý Hoài bị bóp đau, đành ngẩng mặt lên nói: "Chú Mặc, chú không sao chứ?"
"Cháu nhìn chú có giống bị làm sao không?" Tay Giang Tử Mặc bóp chặt thêm, mặt thiếu niên có chút mềm mại, cảm xúc lúc nắn bóp rất là thoải mái.
Quý Hoài "shh" một tiếng, đau nhăn mặt nhưng không dám kêu, chờ đến khi Giang Tử Mặc buông lỏng ra, cậu mới rưng rưng nước mắt lấy tay xoa mặt, thầm mắng chửi chính mình sao lúc nãy phải sốt sắng quan tâm hắn cơ chứ, đúng là làm ơn mắc oán.
Cái tên đáng đời bị người ta nhăm nhe mạng sống, cứ mặc kệ hắn là tốt nhất, tự sinh tự diệt!
Nhưng Quý Hoài vẫn còn lo, lén nhìn Giang Tử Mặc, xem ra đúng là hắn không bị làm sao hết, vậy nên ly rượu kia hẳn là không có độc.
Dưới sự áp bách của Giang Tử Mặc, cậu chỉ có thể theo sau hắn chậm rãi đi dạo trong vườn hoa. Cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Tử Mặc, như thể muốn chọc thủng.
Giang Tử Mặc quay đầu lại, đưa một miếng bánh ngọt chocolate đến bên miệng Quý Hoài, Quý Hoài há miệng theo bản năng, miệng liền bị nhét đầy.
"Nhìn chú làm gì nữa? Muốn chú đút ăn tiếp hay sao? Cũng được, cháu thử... gọi một tiếng "anh"* coi."
*"Anh" ở đây là chữ ca (哥/ge/), bé Hoài gọi Lục Thất là Lục ca cho nên chú Mặc ăn giấm =))
Quý Hoài lắc mạnh đầu, nuốt miếng bánh xuống, miếng bánh phủ đầy chocolate mà cậu lại không thích ăn ngọt nên ăn vào thấy hơi ngấy. Cậu thật sự không hiểu nổi, Giang Tử Mặc làm sao có thể ăn thử hết các loại đồ ngọt, hơn nữa còn ăn ngon lành, bảo sao Hoa Duẫn Giang lại muốn hạ độc trong bánh ngọt. Cái tên này ham đồ ngọt tới mức vô cùng phô trương.
Giang Tử Mặc thấy cậu không gọi "anh", cũng không quan tâm, nói: "Bây giờ không gọi cũng không sao, rồi sẽ có lúc cháu phải gọi."
Quý Hoài còn đang phát ngấy vì miếng bánh nên không chú ý lời Giang Tử Mặc nói. Cho dù cậu có nghe thấy cũng chẳng thể làm gì. Mãi về sau, tới khi cậu phải khóc lóc cầu xin kêu "anh", Giang Tử Mặc thấm mồ hôi cười đến là đắc ý.
Ánh mắt Hoa Cẩm Tú ngày càng lạnh, lúc thấy vị phu nhân kia cười nói với Quý Hoài, sắc mặt cô ta vô cùng khó chịu. Hứa Kiều Kiều còn chọt đúng chỗ đau: "Vị phu nhân kia sao lại nói chuyện với Quý Hoài, còn mời nó tới nhà chơi? Cả Kim Thành cũng chưa ai có vinh dự này đâu, Quý Hoài nó dựa vào cái gì chứ?"
Hoa Cẩm Tú oán hận nói: "Mèo mù vớ cá rán thôi, chẳng qua phu nhân..." Nhắc tới vị phu nhân này, cô ta có chút e dè, vẻ mặt hòa hoãn hơn, "Phu nhân chỉ khách sáo thôi, sao có thể mời thật."
Hứa Kiều Kiều gật đầu, nghĩ cũng phải, toàn bộ Kim Thành chưa ai có đủ mặt mũi để được vị phu nhân kia mời vào nhà, đừng nói tới Quý Hoài, chuông khánh còn chẳng ăn ai, nữa là mảnh chĩnh vứt ngoài bụi tre.