Edit: Dép
Lễ đính hôn của Hoa Chi với tiểu thư Trương gia, bởi vì một trò đùa của cô ta mà đã thất bại.
Không chỉ người Trương gia mất mặt, Hoa gia cũng thật nhục nhã. Khách khứa đi hết, vẻ mặt Hoa Chính Diệu cực kỳ khó chịu, bọn họ vốn dĩ muốn nhờ mối thông gia mà tiến quân vào thành phố G, nhưng kế hoạch đã đổ vỡ.
Hoa Chi cảm thấy may mắn, may mắn vì cậu không phải kết hôn theo sắp đặt nữa. Nhưng vì chuyện này, Hoa Chính Diệu lại vô cùng bực bội, mặt vẫn cứ luôn hậm hực.
Cho đến khi trở lại Kim Thành, Hoa Chính Diệu vả một phát thẳng mặt cậu, "Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Hôn thê của mình mà cũng không biết trông chừng cho kỹ, bây giờ chuyện be bét ra như thế, mày bảo người ta sẽ nghĩ gì về Hoa gia đây!"
Hoa Chi nghiêng đầu, lỗ tai ong ong, mãi sau mới nghe thấy Hoa Chính Diệu đang rống giận. Theo thói quen, cậu cứ nhận sai trước: "Ông nội, cháu xin lỗi, là lỗi của cháu."
"Mày còn biết nhận sai cơ à? Cút tới hình đường! Khi nào hối cải rồi đi ra!"
Trước khi đi, cậu vẫn còn cố đấm ăn xôi: "Ông nội, ông đừng giận, nổi nóng không tốt cho thân thể." Nhưng Hoa Chính Diệu vẫn cứ lạnh mặt không để ý, những người khác trong Hoa gia đều khoanh tay đứng nhìn, không nhiều lời.
Hoa Chi tự mình đến hình đường quỳ ở đó, sàn nhà lạnh lẽo, đầu gối vừa quỳ xuống đã thấy đau âm ỉ. Cậu đấm đấm chân, nhớ tới lời bác sĩ nói, bảo là cậu bị viêm khớp.
Cái hình đường này dường như chỉ thiết kế cho một mình cậu dùng, từ khi vào Hoa gia, cậu đến đây rất nhiều lần. Đã không đếm nổi đây là lần thứ bao nhiêu cậu quỳ ở đây, cũng không biết từ khi nào, khí lạnh xâm nhập vào xương khớp, bây giờ thì đã muộn.
Hoa Chi quỳ hai tiếng đồng hồ, cửa hình đường bật mở, Hoa Cẩm Niên chậm rãi đi vào.
"Anh hai?" Hoa Chi nhìn Hoa Cẩm Niên, tò mò sao cậu ta lại tới đây.
"Quỳ một lúc là được rồi, phòng bếp để lại chút đồ ăn cho cậu đó, mau ăn đi."
"Cảm ơn anh hai, nhưng bây giờ em không muốn ăn." Hoa Chi lắc đầu.
Hoa Cẩm Niên nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn cậu. Cậu ta được kế thừa khuôn mặt phong lưu anh tuấn của Hoa Duẫn Hòa, nhưng tính tình lại không hề giống cha, cậu ta dù hơi nóng nảy, nhưng lại là người có lương tâm duy nhất trong Hoa gia.
"Không ăn thì đói chết cậu đi, vài ngày nữa cũng không ai nhớ ra mà cho ăn đâu."
"Em biết mà." Hoa Chi cười.
Hoa Cẩm Niên xoay người định đi, nhưng đi hai bước lại trở lại, ngồi xổm xuống, bắt đầu mò túi áo Hoa Chi.
"Anh hai, sao vậy?"
"Hôm nay Trần tổng ở Diệu Thành có cho cậu danh thϊếp không?" Hoa Cẩm Niên không tìm thấy, đổi sang tìm túi bên kia.
"Có."
"Cậu đừng nên giao du nhiều với hắn, chả biết hắn là ai cũng nói chuyện vui vẻ thế, bị bán lúc nào cậu cũng không biết đâu." Hoa Cẩm Niên nghiêm mặt dạy dỗ cậu.
"Trần tổng không phải người như vậy đâu, với lại em cũng đâu nói gì, em vẫn còn là học sinh mà, không tiếp chuyện nổi." Cho dù lúc trên du thuyền, Trần Ngư đối xử rất hòa ái với cậu, sau đó còn hàn huyên một lúc, nhưng thực ra chỉ là xã giao đôi câu. Hoa Chi cảm thấy Trần Ngư không giống những doanh nhân sự nghiệp thành đạt khác, hắn rất ôn hòa, tính tình rất tốt, không hề coi thường đứa "con riêng" như cậu.
"Cậu thì làm sao biết được hắn là hạng người gì, từ lúc nào cậu lại biết nhìn người chuẩn thế."
Hoa Chi bị Hoa Cẩm Niên dạy dỗ, chỉ có thể cười trừ không phản bác.
Hoa Cẩm Niên lấy danh thϊếp ra cho vào túi mình. "Bớt giao du với mấy người đó đi, tập trung học hành cho anh."
"Dạ." Hoa Chi đành phải gật đầu.
Hoa Cẩm Niên hừ một tiếng rồi rời đi.
Mấy năm nay, cậu luyện được kỹ năng vừa quỳ vừa ngủ. Cậu từ từ nhắm mắt lại, mơ màng nghe thấy có người đang la lên, âm thanh như truyền đến từ rất xa, đứt quãng vang vọng trong màn đêm. Hoa Chi rùng mình bừng tỉnh.
Cậu cẩn thận lắng nghe, âm thanh vừa rồi đã biến mất, cậu nghĩ là mình nghe nhầm, nhưng lúc này lại nghe thấy. Lần này cậu có thể khẳng định, âm thanh đó ở bên ngoài hình đường.
Cậu do dự một lát, đứng lên đi ra ngoài, âm thanh rõ ràng hơn rất nhiều, nhưng vẫn rất nhỏ, như thể bị chặn lại không cho phát ra, chỉ có thể "ư ư" yếu ớt kêu lên.
Cách hình đường không xa chính là biệt thự của chú Mặc, nếu không có việc gì thì không ai dám lai vãng, Hoa Chi tới Hoa gia lâu như vậy nhưng vẫn chưa đến đó lần nào. Lúc này, tiếng kêu gào dồn dập vang lên, Hoa Chi lắng tai nghe, phát hiện ra âm thanh đó phát ra từ khu rừng cạnh vườn hoa trước biệt thự.
Hoa Chi biết mình không nên đi qua đó, nơi này quá gần địa phận của chú Mặc, nhưng cậu luôn thấy người Hoa gia sợ hãi chú Mặc, ngay cả người hầu cũng không dám nhắc tới. Hoa Chi cũng rất sợ, nhưng thực ra cậu cũng không cảm thấy chú Mặc đáng sợ chỗ nào.
Người khác đồn chú Mặc gϊếŧ người, nhưng chuyện đó như thể phủ một lớp sương mù, luôn cảm thấy không chân thật, cho nên cậu cũng không sợ thực sự.
Hoa Chi bước vào trong khu rừng âm u, khu rừng này kéo dài tới tít sau núi, trong rừng im ắng không một tiếng động, chỉ có tiếng bước chân của chính cậu đạp lên củi và lá khô.
Phía trước có ánh lửa sáng, Hoa Chi đi chậm lại, thả lỏng hô hấp.
Cậu trốn phía sau một gốc cây, chậm rãi thò đầu nhìn phía trước. Đột nhiên, cậu hoảng sợ mở to mắt, lập tức nắm chặt lòng bàn tay mình.
"Tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội rồi, là chính anh muốn chết." Giang Tử Mặc rút con dao đang đâm trên đùi gã đàn ông ra, vẻ mặt lạnh lùng.
Gã đàn ông đang bị trói trên mặt đất, mồ hôi nhễ nhại, miệng bị bịt lại, gã chỉ có thể phát ra âm thanh "ư ư". Gã cuộn mình trên đất, thân thể không ngừng giãy dụa. Hoa Chi nhìn trên người hắn có ba vết thương, hai vết trên bả vai, một vết trên đùi.
Giang Tử Mặc chậm rãi nói: "Tôi nghĩ đưa anh vào tù thì anh sẽ thành thật hơn, nhưng xem ra tôi lầm rồi. Anh tự tìm đường chết, vì sao tôi không thỏa mãn nguyện vọng của anh nhỉ?"
Ngữ điệu của hắn rất bình thản, không hề có cảm xúc, động tác lại vô cùng hung ác, dao găm trên tay sắp đâm vào cái đùi còn nguyên vẹn kia.
Gã đàn ông ngửa ra, trợn mắt lên, đang nhẫn nhịn cơn đau đớn.
Giang Tử Mặc nghiền chân lên miệng vết thương, cong thắt lưng cúi xuống, con dao trên tay lướt đi như đang vẽ một đóa hoa lên ngực gã đàn ông.
Quần áo gã rách bươm, Giang Tử Mặc vẽ ra từng vệt máu.
Giọng nói hắn trầm thấp lạnh như băng: "Cô Từ còn cầu xin tôi tha cho anh, anh nên biết ơn bà ấy, nếu không thì sáu năm trước tôi đã lấy mạng anh rồi."
Gã đàn ông giãy dụa kịch liệt, cỏ trên đất bị gã cọ tới cọ lui bật hết rễ lên. Giang Tử Mặc không hề quan tâm, thông thả cầm dao chế tạo vết thương trên người gã.
Gã đàn ông giãy dụa thế nào cũng không thoát, dần dần, gã mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, hai mắt mất tiêu cự.
Hoa Chi hoảng sợ lùi về sau, chân giẫm phải một nhành củi kêu "rắc" một tiếng, đánh động người phía trước.
"Ai đó?" Lục Thất đứng ở một bên chạy tới, thấy Hoa Chi thì nhăn mày, túm lấy cậu lôi ra ném trên mặt đất.
Hoa Chi ngã đυ.ng vào gã đàn ông đang nằm im thin thít trên đất kia, cậu sợ tới mức dùng cả tay cả chân để lùi về sau, ánh mắt kinh hãi nhìn Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc lạnh lùng liếc nhìn cậu, rồi nhìn gã đàn ông dưới chân hắn, đột nhiên mất hứng thú.
Hắn bỏ chân ra, dặn dò Lục Thất: "Kéo hắn ra sau núi, ném xuống."
Hoa Chi không dám nhìn cái người đã tắt thở bên cạnh mình, cho dù còn hô hấp, đêm hôm khuya khoắt bị ném ra sau núi, bị mất máu quá nhiều lại không ai cứu, chết chắc rồi.
Hoa Chi càng nghĩ càng sợ, lúc thấy Giang Tử Mặc cầm dao tiến về phía cậu, cậu sợ muốn vỡ mật.
"Cháu, cháu chưa thấy gì hết! Cháu..." Giọng nói yếu ớt mỏng manh như sợi tơ, lắp bắp không thành lời.
Giang Tử Mặc ngồi xuống trước mặt cậu, ánh mắt vô cảm dõi theo cậu. Hoa Chi hoàn toàn không dám cử động, ánh mắt của Giang Tử Mặc như se thành sợi, quét tới quét lui nhìn khắp người cậu, khiến cậu không thở nổi.
"Chưa thấy cái gì cơ?" Giang Tử Mặc thấp giọng hỏi cậu.
Hoa Chi muốn lắc đầu, nhưng lại không động đậy nổi, toàn thân cứng nhắc. Giang Tử Mặc chậm rãi nhếch khóe miệng, dán lưỡi dao găm lành lạnh lên mặt cậu. "Nhìn thấy thứ không nên nhìn, sẽ mất mạng đấy."
Lưỡi dao như một con rắn độc lạnh băng, thấu tận xương tủy, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng cậu. Hoa Chi hoảng hốt nuốt nước miếng, thần kinh bị đè ép tới cực điểm.
Nước mắt tí tách rơi xuống, không hề phát ra âm thanh, tay cầm dao của Giang Tử Mặc khựng lại.
"Cháu, cháu thật sự, thật sự, không thấy gì hết, chú Mặc, hức, chú... hức.." Thanh niên sở hữu khuôn mặt diễm lệ, da trắng như ngọc, nghẹn ngào bật khóc.
Giang Tử Mặc híp đôi mắt hẹp dài, hắn bỗng dưng mở miệng: "Còn khóc nữa thì mất luôn mắt."
Hoa Chi hức một tiếng, cố gắng nín lại, mặt cậu đỏ lên, nước mắt còn ầng ậng đọng trên mi mắt, cũng không dám khóc ra tiếng. Giang Tử Mặc chậm rãi đưa lưỡi dao dính máu cọ lên mặt cậu, sau đó đứng lên, nhìn từ trên cao xuống.
"Hôm nay dính máu thế là đủ rồi, mạng của cháu, ta tạm thời tha." Giang Tử Mặc lạnh lùng, sau đó lại không kiên nhẫn nói tiếp. "Mau cút đi."
Hoa Chi lảo đảo đứng lên, hức một tiếng, cậu bưng kín miệng, không dám để Giang Tử Mặc nghe thấy, cũng không dám nhìn hắn, tay chân cậu đã mềm nhũn.
Đêm hôm đó, cậu mơ một giấc mơ. Sáng hôm sau sốt hầm hập, sốt liên tục một tuần.
***
Quý Hoài đột nhiên bừng tỉnh, người toàn mồ hôi lạnh, trong mơ, Giang Tử Mặc lạnh lùng vô cảm gϊếŧ người không ghê tay khiến cậu phát run.
"Sao vậy? Gặp ác mộng à?"
Quý Hoài không thể tin được nhìn Giang Tử Mặc đang nằm ngủ bên cạnh mình, ánh mắt tình cờ quét qua chiếc kẹo que đặt ở đầu giường. Đồng tử cậu co rụt một chút, rồi chậm rãi bình tĩnh lại.
Giang Tử Mặc không thấy cậu trả lời, ngữ khí trở nên lạnh lẽo, "Mơ thấy cái gì mà sợ như vậy? Có chú bên cạnh còn sợ gì nữa?"
Quý Hoài hoảng hốt nhìn về phía hắn, trong một giây phút, hình ảnh người trước mắt trùng khớp với người ở trong rừng cây đời trước, rồi chốc lát sau lại tách rời ra, cậu không phân biệt được nữa. Nhưng có lẽ cũng chẳng cần phân biệt rạch ròi, Giang Tử Mặc đời trước và đời này, đều là một người.
Giang Tử Mặc không kiên nhẫn nổi nữa, cắn cậu một cái. Bỗng chốc, tất cả ý nghĩ đều tiêu tan.
"Ở trước mặt chú mà còn dám suy nghĩ lung tung gì đấy? Quý Tiểu Hoài, lá gan cũng lớn lắm!"
Đúng rồi, đời này cậu là Quý Hoài, không phải Hoa Chi.