"Tìm Hách Liên Minh ra đây!"
Lâu Thất nghiến răng hạ lệnh.
Hách Liên Minh khá là nhanh nhạy, không biết hắn đã trốn ở xó xỉnh nào, lúc nãy họ không có thời gian nghĩ đến hắn, giờ đây nhìn người của họ bị thương ra nông nổi thế này, Lâu Thất cảm thấy, không có ai để nàng trút lửa giận lên, trong lòng nàng sẽ không thể chịu nổi.
Thật ra Hách Liên Minh cũng không có nơi nào để trốn, hắn chỉ ẩn núp tại một mật thất nào đó trong hoàng cung, nhưng cuối cùng vẫn bị binh sĩ Thần Quỷ Binh có sở trường về tìm kiếm tìm thấy được.
Đồng thời họ cũng tìm thấy Tiểu Trù.
Không biết Tiểu Trù bị trúng loại vu thuật gì, giờ đây nàng ta giống hệt một con rối, không nói năng gì, cũng không nhận ra ai, chỉ cúi đầu nhìn bàn chân của mình.
Lâu Thất cảm thấy chua xót, nàng nhắm chặt mắt lại, siết chặt nắm đấm.
"Đưa Tiểu Trù qua chỗ Lão đạo sĩ thối, ta sẽ trị khỏi cho cô ấy, Dao Phong, cô chăm sóc cô ấy, đợi về đến Hiên Viên, thì kêu Nhị Linh chăm sóc cô ấy."
"Vâng." Ấn Phong Dao nhìn Tiểu Trù ra nông nổi thế này cũng thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng cô tin Đế Hậu chắc chắn sẽ trị khỏi cho cô ấy, còn có Hiên Viên Khước vương gia, Khánh Tiên và Ưng Vệ nữa.
Khi Hách Liên Minh được dẫn đến trước mặt Lâu Thất, hắn ta vẫn còn ôm khư khư một chiếc rương kim loại trong tay, bên trên chiếc hộp có khắc hình một con phượng hoàng, Lâu Thất cứ cảm thấy hình dáng của nó hơi quen mắt.
"Lấy chiếc rương đó qua đây." Lâu Thất ngồi trên càng xe, Trầm Sát đứng bên cạnh, nàng dựa vào người hắn, trông nàng hơi mệt mỏi, nhưng vẫn không thể che lấp được vẻ đẹp tuyệt sắc của nàng.
"Không, đây là của ta, không ta được cướp nó đi!" Hách Liên Minh ôm chặt chiếc hộp đó, Lâu Hoan Thiên nhìn mà thấy ngứa tay, hắn tiến liên, chưởng hắn ngã xuống đất, giẫm lên vai hắn, ấn mạnh mũi chân, hai tay Hách Liên Minh vô lực rũ xuống, Lâu Hoan Thiên lấy được chiếc rương kia một cách dễ dàng.
Giao chiếc rương cho Lâu Thất, hắn giơ tay ra xoa đầu Lâu Thất, "Có việc gì cứ kêu ca."
"Cảm ơn đại ca."
Lâu Thất quan sát chiếc rương kia, Trầm Sát nhìn nó, nói: "Bổn Đế Quân đi xử lý Hách Liên Minh?"
Hắn không hề có thiện cảm với những người họ Hách Liên, nhất là tên này, đây là kẻ đề xướng hạ độc hắn, còn mơ tưởng đến mẫu hậu của hắn!
Lâu Thất cũng cảm thấy để Trầm Sát đích thân xử lý tên kia sẽ càng thích hợp hơn, nàng bèn gật đầu.
Sau đó nàng không còn quan tâm đến Hách Liên Minh nữa, mà tập trung nghiên cứu chiếc rương. Chiếc rương này đã bị khóa, không phải dùng ổ khóa mà dường như được khóa bằng cơ quan. Mặt trước của nó có một vùng lõm xuống kỳ lạ, giữa vùng lõm còn có một lỗ nhỏ nữa.
Nàng cứ cảm thấy hình vùng lõm kia hơi quen mắt, nhưng không thể nào nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đây.
Đợi đến khi Trầm Sát trở về từ cơn gió tuyết, nàng đột nhiên trừng to mắt.
"Sát, chàng còn nhớ chiếc khóa trường mệnh được tìm thấy trong mật thất của Hòa Khánh Vương Phủ không?"
Dù Trầm Sát muốn gϊếŧ Hách Liên Minh, cũng sẽ không cho hắn chết một cách quá nhẹ nhàng, nên hắn gần như là hành hạ hắn đến chết, khi trở về cỗ sát khí trên người hắn vẫn chưa tiêu tán hết, khi nghe thấy giọng của Lâu Thất, hắn mới thu bớt cỗ sát khí này về. Nghe thấy nàng hỏi về chiếc khóa trường mệnh kia, hắn gật đầu.
"Bổn Đế Quân có mang theo." Nói xong, hắn mò vào túi, lấy chiếc khóa trường mệnh kia ra.
Lâu Thất thấy hơi cạn lời, hắn luôn mang theo mọi lúc mọi nơi ư?
Nàng nhận lấy, khảm vào vùng lõm kia, quả nhiên vừa khít với nhau.
Nhưng vẫn còn một chiếc lỗ ở giữa.
"Điều này nói lên, chiếc rương này không phải của phụ hoàng nàng thì là của phụ hoàng của bổn Đế Quân?" Trầm Sát thấy thế cũng cau mày, "Nếu là như thế, chiếc lỗ này, có khi nào là cây trâm tóc Phượng hoàng bảy màu của nàng không?"
Giống như chìa khóa. Đây là chía khóa hai lớp.
Lâu Thất cảm thấy rất có lý, nàng đang cài chiếc trâm cài tóc phượng hoàng bảy màu trên đầu, sao lúc trước nàng không nghĩ đến nhỉ? Nàng lập tức gỡ chiếc trâm kia xuống, cắm vào trong lỗ tròn, quả nhiên rất vừa vặn!
Tách.
Chiếc rương được mở ra.
Lâu Thất nín thở, nhìn vào trong rương, thứ nàng nhìn thấy đầu tiên lại là một bức tranh như kiểu con nít vẽ, bên trên có hai người nhỏ xíu, nhìn ra được là một nam một nữ, hai người trong tranh mặt đối mặt, tay vỗ vào nhau, giống như có một bức tường vô hình chắn giữa họ.
"Vẽ gì đây trời?" Lâu Thất hỏi với vẻ chê bai. Trong đầu Trầm Sát chấn động, những ký ức vốn bị niêm phong, giờ đây lại được bắt đầu ùa ra ngoài.
Trong đầu hắn hiện lên một cảnh, ở một nơi trong cung điện hoa lệ, một nam hài nho nhỏ giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, nó quên luôn việc mang giày, chạy vội ra ngoài, nó đυ.ng vào l*иg ngực ấm áp của một nữ nhân mỹ lệ.
Nó la lên: "Mẫu hậu, mẫu hậu, Sát Nhi lại mơ thấy ác mộng, trong mơ, Sát Nhi và muội muội đáng yêu kia lại bị chia cách, làm thế nào cũng không nhìn thấy được muội ấy!"
Nữ nhân mỹ lệ kia khom người xuống, vuốt ve khuôn mặt của nó, vẻ mặt u sầu, nàng ta lên tiếng: "Sát Nhi lại mơ thấy muội muội kia à? Nhưng giấc mơ càng ngày càng xấu đi?"
Lúc này, một nam nhân cao lớn trẻ tuổi bước đến, y vui vẻ nói: "Đừng vội, trẫm đã tìm được tiểu cô nương kia rồi, chúng ta lập tức khởi hành, hỏi cưới tiểu cô nương ấy cho Sát Nhi, khó khăn lắm mới mơ thấy, không ở bên nhau thì sao mà được? Hoàng hậu, nàng cũng biết tiểu cô nương ấy đấy, đó chính là tiểu công chúa của Hiên Viên gia."
Đây là phụ hoàng và mẫu hậu của hắn?
Hắn hồi phục được ký ức tuổi thơ rồi!
Ký ức đổi sang một hình ảnh khác, xe ngựa chạy đi vội vàng, trong xe, hắn phấn khởi, lên tiếng hỏi: "Phụ hoàng, mẫu hậu, còn bao lâu nữa là chúng ta sẽ đến Hiên Viên vương triều?"
Hắn nghe Trầm Hoàng nói: "Không vội, việc con cứ mơ thấy những giấc mơ kia quả thật rất kỳ quái, phụ hoàng và mẫu hậu đưa con lên Thánh Tiên Cung hỏi trước đã."
Cổ Tịnh Nhi thắc mắc: "Nhưng hoàng thượng, đây hình như là đường đi Thánh Cốc?"
Trầm Hoàng bật cười: "Khắp thiên hạ không có mấy ai biết rằng, Thánh Cốc của Vu Tộc, thật ra nằm phía sau Thánh Tiên Sơn!"
"Sát?"
Lâu Thất xem xong bức tranh kia, nàng ngẩng đầu lên, bỗng thấy ánh mắt Trầm Sát thẩn thờ, mặt mày nàng chấn kinh lo lắng, nàng vội vàng lắc tay hắn.
"Chàng sao vậy?"
Trầm Sát hồi thần lại, bỗng nhiên nắm chặt lấy tay nàng, trầm giọng nói: "Thất Thất, bổn Đế Quân nhớ ra rồi, năm xưa bổn Đế Quân và phụ hoàng mẫu hậu đã chuyển đường đi đâu trong khi đang trên đường đi đến Hiên Viên Vương Triều!"
Đó có phải là nơi cuối cùng phụ mẫu hắn mất tích không?
Nếu là như thế, vậy thì họ có thể đã xảy ra chuyện tại đó, hoặc vẫn còn ở đó.
Lâu Thất kinh ngạc.
"Ở đâu?"
"Thánh Tiên Sơn! Thánh Cốc Vu Tộc, sau Thánh Tiên Sơn!"
"Du Phu Nhân!" Lâu Thất chấn kinh, sau khi nghe hắn nói liền liên tưởng đến bà lão kia. Nếu bà ấy không phải là bà ngoại của nàng, mà lại vẫn luôn trông coi Thánh Tiên Sơn, thì đó là vì sao chứ? Thật sự là vì Long Diên ư?
"Đi, chúng ta đi Thánh Tiên Sơn!" Trầm Sát lập tức hạ lệnh. "Mang theo thứ này trên đường từ từ xem, bây giờ cứ đi trước đã."
Đi, họ bắt buộc phải đi ngay lên Thánh Tiên Sơn, nếu nơi đó đúng là Thánh Cốc, rất có khả năng, phu thê Trầm Hoàng, và cả Hiên Viên Chiến, đều ở trong Thánh Cốc!
Suy đoán này, khiến Trầm Sát và Lâu Thất kích động, tim đập nhanh như trống vỗ.
Đi.
Hách Liên hoàng thành, không một ai muốn ở lại đây.
Đối với họ, đây là một nơi ngập tràn tà ác và khủng bố, là nơi làm họ đau lòng.
Dưới sự lãnh đạo của một quân chủ như thế, Hách Liên vương triều đã sớm bị mục nát từ lâu.
Trầm Sát và Lâu Thất cũng không muốn chiếm lấy một giang sơn như vậy, vì thế họ dẫn theo đại quân rời đi. Điều này khiến bách tính Hách Liên cảm thấy khủng hoảng và sợ hãi.
Đại quân công đánh vào thành, nhưng không hề làm tổn thương bách tính trong thành, bây giờ hoàng tộc đã bị tiêu diệt, nếu họ bị vứt bỏ lại, thì sau này phải làm sao đây? Vì thế, khi đại quân chuẩn bị rời đi, bách tính Hách Liên quỳ kín đường.
"Xin Trầm Thị thái tử, thái tử phi ở lại, chủ trì đại cục."
"Xin Trầm Thị Hiên Viên đại quân ở lại, chúng tôi nguyện quy phục!"
"Chúng tôi nguyện quy phục."
Khoảng mười vạn bách tính tung hô, xua tan bớt cái lạnh mùa đông vào sớm mai, nhưng cái cảm giác khiến người ta cảm thấy cô liêu bi thương từ tận sâu bên trong đáy lòng thì càng ngày càng nồng nặc hơn.
Hách Liên Quyết đã tỉnh dậy vào nửa canh giờ trước.
Nghe thấy tiếng tung hô bên ngoài, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần. Hắn che mặt dựa vào thành xe, trầm mặc trong chốc lát, rồi cười khẽ, cứ cười như thế, cho đến khi tiếng cười kia toát lên vài phần bi ai.
Hắn thua mọi thứ, thua bản thân, thua quốc gia, thua luôn cả trái tim của mình.
Còn có ai đáng thương hơn hắn không?
Sau đó hắn đột nhiên phát hiện, hình như xe ngựa đang xoay đầu lại.
"Chuyện gì vậy?" Hắn hỏi khẽ.
Người bên ngoài nói: "Đế Quân Đế Hậu có lệnh, lệnh cho Ngân Nguyệt vương gia tiếp nhận Hách Liên vương triều, đổi quốc hiệu thành Thần Quốc và sát nhập vào Trầm Thị vương triều, trở thành tiểu quốc phụ thuộc!"
Hách Liên Quyết hoàn toàn ngơ ngác.
Hắn vén rèm xe lên, thò đầu ra nhìn, thì thấy đại quân hùng vĩ, họ vây quanh Đế Quân Đế Hậu của họ, ra đi trong vội vàng.
"Trầm Sát...Lâu Thất...Hai người chán ghét Hách Liên như thế sao?"
...
Đại quân di chuyển đến Thánh Tiên Sơn.
Lâu Thất và Trầm Sát ngồi trong xe, tiếp tục lục tìm những món đồ trong rương.
"Bức tranh này, bổn Đế Quân vẽ hồi còn bé." Nhớ đến vẻ mặt chê bai của Lâu Thất lúc nãy, Trầm Sát bình tĩnh phán một câu.
"Sặc!"
Lâu Thất sặc sụa.
Mặt Trầm Sát đen thui.
Xấu đến thế à? Để nhớ lại xem, hắn vẽ bức tranh ấy lúc mấy tuổi nhỉ? Ít ra hắn cho rằng như thế đã là rất thiên tài rồi.
Đế Quân không vui, Lâu Thất chỉ đành dỗ dành.
"Mới bé tì tẹo thế kia, ngay cả bút ta còn không biết cầm, chàng giỏi hơn ta nhiều rồi." Kiểu dỗ dành qua loa như thế, vậy mà cũng xoa dịu được Đế Quân đại đại.
Lúc này, U U đang vùi người nằm bên cạnh bỗng dưng kêu lên, nó chui người vào trong rương, dùng móng vuốt đào bới, tìm được một chiếc vòng bằng da, bên trên có gắn thêm một chiếc chuông nho nhỏ.
"U U!"
Trông U U rất hưng phấn, thậm chí đôi mắt tròn tròn của nó lại trông hơi đỏ bừng.
Lâu Thất và Trầm Sát nhìn nhau.
"Đây là...đồ của mày?" Lâu Thất suy đoán.
Trước đây, Hiên Viên Chế từng nói, lão đã nuôi con tiểu hồ ly này từ khi nó còn bé, nhưng Lâu Thất lại thấy nghi ngờ, tuy U U cũng nhận lão, nhưng một Thái thượng hoàng cổ hủ cố chấp như thế, thật sự có thể nuôi được một con vật nghịch thiên như thế sao? Nàng tỏ vẻ rất nghi ngờ.
"U U!"
U U gật đầu, nó cắn chiếc vòng muốn tròng vào cổ mình.
"Vòng cổ của mày?" Lâu Thất nói, nàng cảm thấy khó tin, nhận lấy chiếc vòng rồi đeo vào cổ cho nó, chiếc vòng vừa đến kinh ngạc.