Đế Vương Sủng Ái

Chương 334

"Dù có nguy hiểm hay không thì cũng phải vào."

Lâu Thất cầm Phá Sát, một tay chém ngang qua, những cây mây lục chắn trước mắt đó lập tức bị cắt xuống tới tấp, rơi trên mặt đất. Họ đã nhìn thấy tình hình bên trong.

"Đi." Trầm Sát kéo nàng đi vào.

Động nham thạch, bên trong động đều là nham thạch màu trắng, không có chút tạp chất nào, tất cả đá đều trắng bóng như ngọc. Mà trên một hòn đá ở giữa mọc một cây thực vật màu trắng, cành lá màu trắng, bông hoa màu trắng này tựa như hoa mẫu đơn vậy, nhưng mà nhìn lại thì cánh hoa của nó thực ra không phải là màu trắng thật sự, mà là có một nửa màu trắng, một nửa trong suốt. Nhụy hoa khép chứ chưa nở, hương thơm ngào ngạt kia tỏa ra từ chỗ đó.

Trên đầu có mấy cửa động nho nhỏ, ánh sáng từ những cửa động đó chiếu xuống, trong động đá trắng hình thành mấy cột ánh sáng mỏng nhưng lại không chiếu rọi đến cây hoa đó.

"Động nham thạch thật kỳ lạ, bông hoa cũng thật đặc biệt." Lâu Thất nhìn bông hoa, tuy mắt sáng rỡ nhưng không vội lao tới để đào nó.

Không ai động đậy hết.

Ngược lại thê tử của Thạch Minh Cơ nhìn bông hoa đó có chút say mê.

"Có ánh sáng, lúc trời mưa nước mưa cũng có thể rơi xuống, nhưng sẽ không trực tiếp chạm đến cây hoa đó, là vì những nham thạch trắng này vốn đã có thể tích trữ ánh sáng, tích trữ nước, sau đó cung cấp cho hoa kia từ từ hấp thu." Trầm Sát nói.

Lâu Thất lập tức nhìn hắn với đôi mắt hình trái tim: "Chủ tử thật hiểu biết!"

Trầm Sát không nhịn được muốn gõ đầu nàng.

Lúc này, Trần Thập đột nhiên lướt mình chắn trước cây hoa đó, nhìn thê tử của Thạch Minh Cơ: "Cô muốn làm gì?"

Lúc này họ mới phát hiện thê tử của Minh Cơ đã ở rất gần cây hoa đó.

Thạch Minh Cơ nhìn nàng ta một cách sững sờ: "A Tú, nàng đang làm gì vậy?"

A Tú cúi đầu, nói một cách sợ hãi: "Không, không có gì, thϊếp chỉ muốn xem thử đóa hoa đó, đóa hoa đó đẹp quá."

Lư Đại Lực lúc này lớn tiếng nói: "Khi chúng ta vào, lão tộc trưởng đã nói rồi, bảo bối bên trong này đều thuộc về cô nương bọn ta, các ngươi không được cướp đó. Nếu các ngươi dám cướp thì ta sẽ dùng một quyền đánh chết các ngươi!" Nói xong, hắn còn giơ nắm đấm lên thổi thổi.

Cũng không biết chiêu này là ai dạy cho hắn.

Nhưng đối với hành vi bảo vệ bảo vật này của hắn, Lâu Thất tỏ ý muốn cho hắn ba mươi hai cái like. Đúng thế, chính là nên như vậy, lão tộc trưởng đã đồng ý rồi, đồ ở trong này đều là của họ.

Lúc này, A Tú đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Trầm Sát: "Đế Quân, dân phụ chỉ là muốn đóa hoa này, đóa hoa này có thể cho dân phụ không?"

Trầm Sát liếc cô ta một cái.

"Đế Phi, hoa này có thể cho dân phụ không? Nghe nói, hoa này ăn vào rất tốt cho thai nhi, Đế Phi hiện giờ vẫn chưa có thai, có thể cho dân phụ trước không..."

Cô ta nói rồi thì quỳ phịch xuống.

Lâu Thất nhìn nàng ta, trong mắt đột nhiên long lanh.

A Tú quỳ xuống còn kéo kéo tay áo của Thạch Minh Cơ bảo hắn cũng quỳ xuống cầu xin, còn Thạch Phi đang được Thạch Minh Cơ cõng vốn dĩ vẫn đang ngủ, lúc này giật mình lập tức tỉnh lại.

Có thể nhìn ra được, Thạch Minh Cơ trước nay rất thương thê tử, trên mặt hắn tuy lộ ra vẻ khó xử nhưng vẫn là nghe lời của nàng ta, cõng Thạch Phi quỳ xuống. Sau khi quỳ, hắn nhìn sang A Tú, không nhịn được hỏi: "A Tú, nàng biết loại hoa này? Sao ta chưa từng nghe nói đến?"

A Tú cúi đầu nói: "Chàng dĩ nhiên chưa nghe qua, hoa cỏ thì nam nhân các chàng làm gì có hứng thú,nhưng mà Minh Cơ, loại hoa này ăn vào thật sự là tốt cho thai nhi."

Thạch Minh Cơ sáng mắt: "Thật ư?"

"Ừm."

Thạch Minh Cơ lập tức quay sang Trầm Sát và Lâu Thất, lập tức khấu đầu: "Xin Đế Quân và Đế Phi tác thành! Có thể cho thê tử của ta hoa này không?"

Trầm Sát vẫn là biểu cảm lạnh lùng như thường, Lâu Thất thì lại nhíu mày, cũng không nói gì.

A Tú đột nhiên ôm bụng, kêu lên một tiếng với vẻ mặt trắng bệch: "Đau bụng quá..."

Thạch Minh Cơ biến sắc, vội vàng đỡ cô ta: "A Tú, A Tú nàng sao thế?"

Thạch phụ bế Thạch Phi xuống từ trên lưng Thạch Minh Cơ, cũng nhìn con dâu với vẻ mặt khẩn trương.

A Tú thầm thì khó giấu vẻ khổ sở và mệt nhọc: "Minh Cơ, Minh Cơ bụng thϊếp đau... Thϊếp sợ lắm, thϊếp sợ không giữ được đứa con trong bụng..."

"Vậy, vậy phải làm sao? Có phải hôm qua rơi xuống sông bị động thai rồi không?" Thạch Minh Cơ cuống đến nỗi trán toát cả mồ hôi.

Lâu Thất đi đến chỗ họ: "Chi bằng ta xem thử cho A Tú nhé, ta ít nhiều cũng có chút y thuật."

"Không!" A Tú đột nhiên hét lớn, tất cả mọi người đều nhìn cô ta, cô ta lại vội vàng giải thích: "Dân phụ, ý của dân phụ là Đế Phi thân phận tôn quý, sao có thể hạ cố xem cho dân phụ được? Đế Phi có thể thưởng bông hoa đó cho dân phụ không? Ăn bông hoa đó thì thai nhi của dân phụ chắc chắn sẽ không sao."

Lâu Thất đột nhiên vòng hai tay trước ngực, hơi nghiêng đầu nhìn cô ta: "Thật sao? Ăn hoa rồi thì không sao nữa?"

"Thật vậy, tên của hoa này là hoa an thai..."

"Phì." Lâu Thất không nhịn được phì cười: "Hoa an thai?"

Sắc mặt Thạch Minh Cơ đỏ lựng: "Đế Phi, sao người lúc này mà còn cười được? Lẽ nào người không có một chút lòng đồng cảm nào sao? A Tú mang thai lần hai không dễ dàng, hiện giờ lại đau bụng, hoa đó đối với người không có tác dụng gì, người không thể cho nàng ấy ăn ư?"

Té ra nếu nàng không cho thì tội ác tày trời.

"Ái phi của bổn Đế Quân đến lượt ngươi trách mắng à?" Giọng nói lạnh lùng của Trầm Sát vang lên từ từ: "Bụng của thê tử ngươi đau hay không thì liên quan gì nàng ấy?" Hắn quay sang Thất Thất, giọng nói rõ ràng là nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Thất Thất nếu không thích hoa đó thì bổn Đế Quân giẫm đạp thay nàng được không?"

Lâu Thất vỗ tay cười: "Không cần giẫm đạp, ta có thể hái xuống cho U U chơi."

"Đế Quân, Đế Phi, các người, các người sao có thể như vậy, thà làm hỏng hoa cũng không bằng lòng cho A Tú sao?"

Lâu Thất chớp chớp mắt nói: "Đúng vậy, ngươi nói không sai, ta chính là không bằng lòng đem hoa cho nàng ta."

Ngực của A Tú nhấp nhô, xem bộ dạng là tức cũng không phải nhẹ. Đến lúc này cuối cùng không nhịn được lập tức hất tay của Thạch Minh Cơ ra nhảy lên, trừng Lâu Thất với vẻ phẫn nộ, hai khóe mắt đỏ, gào lên: "Lâu Thất! Sao ngươi cứ luôn gây khó dễ với lão nương vậy? Hả?"

Cảnh tượng đột ngột này khiến mọi người không kịp trở tay.

Cô ta tiếp tục gào lên: "Trước đây nam nhân mà ta vừa ý, ngươi đã thả hắn đi rồi! Đúng, chính là ngươi, ngươi đừng tưởng lão nương không biết, chính là được ngươi cứu đi!" Cô ta chỉ sang Nguyệt.

Lâu Thất nhớ đến Nguyệt lần đó đã trúng sâu độc được một thị nữ dưới trướng của Bách Hoa Phu Nhân tên Tiểu Liên mang về chuẩn bị làm trai lơ của Bách Hoa Phu Nhân, nàng không nhịn được nhếch khóe miệng, liếc Nguyệt với vẻ cười nhạo.

Nguyệt hiển nhiên cũng nhớ lại lần đó, vẻ mặt hơi biến sắc: "Ngươi không phải thê tử của Thạch Minh Cơ, ngươi là Bách Hoa Phu Nhân?"

"Cái gì? Không phải A Tú?"

Lâu Tín đã kéo Thạch phụ mang theo Thạch Phi lùi lại, Thạch Minh Cơ cũng đứng lên, nhìn thê tử của mình với vẻ không thể tin được: "Không phải A Tú, sao có thể chứ?"

"A Tú" quệt quệt hai cái trên mặt, lúc buông tay xuống thì gương mặt đó đã biến đổi hình dạng, bỗng chốc biến thành Bách Hoa Phu Nhân.

Vẻ xinh đẹp mang theo chút lẳиɠ ɭơ, trong mắt lại tràn đầy giận dữ, bà ta trừng Lâu Thất: "Không sai, ta là Bách Hoa Phu Nhân! Lâu Thất, ta lại thích nam nhân ở cạnh ngươi kia, hắn thật đúng là tuấn tú, lông mày kia, sống mũi kia, đôi môi kia, thậm chí cả cái cằm đều đẹp vô cùng. Cái quan trọng nhất là hắn cao lớn, thân hình đó vừa nhìn thì đã khiến người ta nóng bừng toàn thân..." Bách Hoa Phu Nhân nhìn Trầm Sát, trong mắt lộ ra một chút say đắm, bỗng nhiên lại trừng mắt giận dữ về phía Lâu Thất: "Nhưng mà, nam nhân này cũng là của ngươi!"

Nguyệt toát mồ hôi, sao lại gọi "Cũng là của cô ấy?" Hắn có phải đâu!

"Đế Quân Phá Vực mà, ta biết, nếu ăn hắn thì khó rồi. Vì vậy ta đã từ bỏ, nam nhân tốt như vậy muốn ta từ bỏ ngươi có biết đau khổ thế nào không?"

"Vậy bà đúng thật là tự chuốc khổ." Lâu Thất nhún vai.

"Ta đã từ bỏ hai người nam nhân đó, đúng lúc vô tình nghe được trong cấm địa của Long Dẫn Tộc bên này có quả Mỹ Nhân, giờ ngươi lại xuất hiện giành với ta!"

"Quả Mỹ Nhân?" Lâu Thất nghe tóm được ba chữ quan trọng nhất trong lời nói của bà ta. Quả Mỹ Nhân chắc không phải chính là bông hoa đó chứ? Đó không phải là hoa ư? Sao lại là quả?

Thạch Minh Cơ đột nhiên lao tới chỗ Bách Hoa Phu Nhân: "Bà đã làm gì A Tú? Bà đưa nàng ấy đi đâu rồi!"

Bách Hoa Phu Nhân vung tay, Thạch Minh Cơ lập tức bị hất ra, cơ thể va vào nham thạch, phụt một tiếng nôn ra ngụm máu.

"Cha!" Thạch Phi lớn tiếng kêu lên. Thạch phụvội vàng mang theo nó chạy về phía Thạch Minh Cơ, đỡ hắn dậy.

"Cha, đó không phải mẫu thân à? Mẫu thân sao lại thay đổi hình dạng vậy? Mẫu thân sao lại đánh cha?" Thạch Phi khóc oa oa.

Bách Hoa Phu Nhân nhướng mày, quát một tiếng: "Ồn quá! Còn khóc nữa ta sẽ gϊếŧ ngươi!" Lâu Tín và Lư Đại Lực lập tức chặn phía trước một nhà ba người đó.

"Long Dẫn Tộc đúng là một đám ngu xuẩn đầu đá, chính là tên Thạch Minh Cơ này, người cứ hời hợt, lão nương cải trang thành bộ dạng thê tử của hắn, muốn cùng hắn mây mưa một lần mà hắn nói không thể làm tổn hại đứa bé trong bụng. Ha ha ha, thật đúng là buồn cười chết mất." Bách Hoa Phu Nhân ngửa đầu cười.

Trần Thập và Lâu Tín nghe thế thì tai cũng ửng đỏ cả lên.

Thạch Minh Cơ vừa giận vừa hận vừa xấu hổ nên lại phun ra một ngụm máu.

Lâu Thất bĩu môi, ngắt lời bà ta: "Ta nói nè, bà nói nhiều lời vô dụng đó làm gì? Chi bằng nói cho ta quả Mỹ Nhân là gì đi."

"Quả Mỹ Nhân mà ngươi cũng không biết, chậc chậc, Đế Phi? Ta cũng đúng là chưa từng thấy, lại còn là Đế Phi trinh nữ..."

Lời của bà ta còn chưa nói xong, một chưởng mạnh mẽ lập tức đánh tới đầu của bà ta, không nể tình chút nào! Thân hình Trầm Sát chuyển động, thanh kiếm đó đã ra khỏi bao, sát ý lạnh lùng lập tức ngập tràn cảđộng nham thạch màu trắng.

Bách Hoa Phu Nhân biến sắc: "Đây, đây là kiếm gì vậy?"

"Ngươi nói quá nhiều rồi." Trầm Sát lạnh lùng, mũi kiếm quét qua mang theo một luồng sương mù màu đen mờ mịt.

Trong lòng Bách Hoa Phu Nhân lạnh giá, bởi vì bà ta cảm nhận được mình sắp chết, bà ta nhất định sẽ chết dưới thanh kiếm này, bởi vì thanh kiếm này khiến bà ta run cầm cập.

Con ngươi của bà ta chiếu ra bóng của thanh kiếm, sát khí đã đi thẳng đến đáy mắt của bà ta.

"Đừng, đừng gϊếŧ ta! Ta có thể nói với các người về chuyện của quả Mỹ Nhân..."

"Đừng gϊếŧ bà ta, ta muốn hỏi A Tú ở đâu!"

Giọng nói của Bách Hoa Phu Nhân và Thạch Minh Cơ vang lên cùng lúc.

Kiếm tiếp tục quét xuống từ từ, mang theo một loại áp chế khiến người ta tuyệt vọng. Cho đến khi tay của Lâu Thất đột nhiên vươn tới, áp lên mu bàn tay cầm kiếm của Trầm Sát.