Đế Vương Sủng Ái

Chương 81

Cho dù ả ta vì lý do gì bị giam ở đây, nhưng bắt người xuống đây là tội lỗi của ả ta.

Lâu Thất đã nhìn thấy bên trong góc là một đống xương và thịt thối rữa, bu đầy ruồi nhặng. Trước đó đã ngửi được mùi vị khiến người khác nôn mửa trong bóng tối còn nghĩ là mùi xác chết của động vật, nhưng bây giờ nhìn lại thì là con người.

Ả ta ăn thịt sống, uống máu tươi.

Và màu đỏ thẫm trên môi của ả, Lâu Thất cảm thấy biết được ả ta đến từ nơi đâu rồi.

Suốt ngày không thấy mặt trời, da mặt và làn da trên người của ả đều trắng bệch, theo lý thì cái miệng đó không thể có màu như máu được. Ả ta dùng máu người, để bôi miệng.

Có thể trong lòng ả vẫn lưu giữ một chút bản tính của nữ nhân, ham đẹp. Nhưng kiểu trang điểm này thật khiến người khác sởn cả da gà, buồn nôn. Nơi đây cũng không biết đã tồn tại được bao lâu rồi, ai mà ngờ được, ở dưới địa bàn của ngôi miếu có phật tổ, lại tồn tại bức họa tội lỗi này.

Đương nhiên, Lâu Thất không nghĩ rằng mình là người chấp pháp, càng không phải là những người hóa thân chính nghĩa, nàng đến, chẳng qua muốn cứu thị vệ kia. Bây giờ nghe ả xấu xí này, thật xin lỗi, chỉ có thể tạm thời gọi ả là mụ xấu xí, nghe mụ xấu xí này dám hỏi nàng là ai, Lâu Thất có cảm giác rất quái dị. Nếu bị giam lâu ở đây rồi, không có người giao lưu, chỉ có thể bắt người ăn thịt, còn quản đối phương là ai? Với lại, nói ngươi cũng sẽ biết hay sao? Nếu không quen biết, thì cần rõ thân phận của người ta làm cái gì?

“Còn ngươi là ai?” Nàng hỏi ngược.

“Ta là ai?” Trong mắt mụ xấu xí lóe lên tia ngơ ngác, thấp giọng lặp lại, tiếp đó buồn chán nhìn Lâu Thất: “Ngươi kì lạ quá, người nam nhân trước kia ta bắt xuống, ta chỉ muốn hắn trò chuyện với ta, khoan ăn thịt hắn, nhưng hắn chỉ biết khóc lóc kêu la, ồn ào chết đi được, ta đành phải ăn thôi. Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sao?”

“Ta nghĩ, kẻ mà bị ngươi ăn thịt trước đó, có lẽ vẫn còn người trước trò chuyện với ngươi nữa, ta không phải là người đầu tiên?”

“Ngươi nói đúng, có người từng trò chuyện qua với ta, nhưng hắn không bao giờ xuống đây, đoán rằng nếu hắn xuống đây nhìn thấy bộ dạng này của ta, sẽ không trò chuyện với ta nữa.”

Mụ xấu xí quả nhiên trò chuyện với nàng.

“Vậy thì, hắn là ai, hắn nói với ngươi những gì?”

“Hắn nói gì với ta? Hắn bảo ta chờ đợi một người, đợi được người đó thì ta được giải cứu, ta được giải thoát ra bên ngoài.”

Trong lòng Lâu Thất nhảy cẫng, “Đợi ai?”

Mụ xấu xí đột nhiên cảnh giác: “Đợi ai liên quan gì đến ngươi?”

“Lâu Thất.”

Lúc này, trên đầu vang lên giọng nói của Trầm Sát, chàng dùng nội công, đưa âm thanh xuống dưới đất, thời gian nửa nén nhang, sắp đến rồi.

Lâu Thất đang muốn trả lời, nữ nhân kia lập tức lộ ra vẻ cực kì phấn khích, vẫy tay gọi lớn: “Đến rồi đến rồi đến rồi! Đến rồi đến rồi!” Sau đó bịt miệng lại, hu hu hu hu khóc ré lên, ả khóc còn khó coi hơn cười, giọng như cố tình nhại giọng theo tiếng khóc của nữ nhi, nhưng lại chẳng ra gì.

“Hu hu hu, người ta phải đợi đã đến rồi, đến rồi!”

Trong lòng Lâu Thất kinh hãi: “Người mà ngươi chờ đợi là người nam nhân lên tiếng khi nãy?”

“Đúng đúng đúng, kẻ kia từng dùng giọng nói giống như vậy trò chuyện với ta, chỉ cần đợi được âm thanh của chủ nhân này, thì ta có thể ra ngoài, có thể ra ngoài rồi!” Ả kêu gào loạn xạ, đột nhiên bắt đầu nhảy lung tung, không giống đang nhảy múa, giống đang nghênh tiếp thần thánh, nhảy trái nhảy phải, chạy tán loạn.

Lâu Tín chưa tìm được chỗ điều khiển, trong lòng đang gấp vội, cũng vì mùi vị ở nơi đây rất khó chịu, nín thở đến nỗi sắc mặt xanh xao. “Lâu cô nương, ả ta đang làm gì vậy?”

Lâu Thất vốn dĩ đang cảm thấy kì lạ bị hắn hỏi vậy đột nhiên đầu óc minh mẫn trở lại, “Điều khiển, ả ta đang mở bộ điều khiển!”

Thuật điều khiển, bởi vì nàng có học qua cách bày trận, nhưng không tinh thông, cho nên mới phải suy nghĩ lâu lắc.

Chỉ là, ả ta tại sao phải mở bộ điều khiển? Định làm gì chăng?

Lâu Thất vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi, trên mặt đất Trầm Sát không nhận được câu trả lời của nàng liền đóng băng hơi thở, “Đi!” Dẫn đầu bay ra ngoài điện. Nguyệt vẫn chưa kịp mở lời, trận pháp đó, đã thấy thân hình của chàng xuyên ra ngoài không có sự cản trở nào cả.

Lâu Thất làm trận pháp phòng ngự, đối với người ở bên trong đó không có nửa phần áp chế nào cả, có thể ra, nhưng không thể vào. Đây cần phải có sự hỗ trợ của bi thép công nghệ cao.

Khi tất cả mọi người đi ra ngoài điện thờ, đứng vững ở trung tâm, âm thanh của Lâu Thất truyền từ dưới đất lên, không rõ lắm, nhưng nỗi sốt ruột của nàng được truyền lên rõ ràng, “Trầm Sát, mau xuống núi! Nhanh!”

Sắc mặt của Nguyệt đại biến, có phải đã gặp chuyện gì rồi không, khiến Lâu Thất hoảng sợ như vậy? Phải biết rằng, nàng được Ưng Vương dẫn bay lên cao mặt không đổi sắc!

“Chủ tử, chạy!”

Ngay lúc đó, hắn lập tức níu kéo Trầm Sát, chạy, chạy, nghe Lâu Thất, nghe nàng nói!

Trong lòng của Nguyệt, Trầm Sát chắc chắn là quan trọng nhất, lúc này hắn chỉ nghe Lâu Thất, nhanh chóng bỏ chạy, mau mau đưa chủ tử rời khỏi, sẽ có nguy hiểm. Hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc khác, nếu thật sự gặp nguy hiểm, Lâu Thất ở phía dưới, nàng vẫn chưa ra được.

Nhưng Trầm Sát trái ngược lại với hắn.

Nghe được tiếng la thất thanh của Lâu Thất, sắc mặt của chàng thay đổi mạnh!

“Lâu Thất, ra đây!” Chàng phẫn nộ lên tiếng.

“Chạy! Mau chạy!”

Âm thanh của Lâu Thất mang vẻ kinh hãi! Nhanh chạy đi, chậm chút nữa sẽ chạy không kịp đâu!

Dưới đất gầm vang một tiếng, sau đó một miếng gạch xanh đột nhiên mở ra, một người dường như được một sức mạnh nào đó ném lên, phút chót Nguyệt ra tay định đánh liền nhận ra đó là thị vệ của bọn họ, lập tức đổi thành giơ tay nắm lấy, nắm hắn qua đây. Còn miếng gạch xanh đó lại nhanh chóng khép đi.

Bên ngoài ngôi miếu, dường như có tiếng sột soạt vang lên, khắp nơi đều có, xung quanh, ở đâu cũng có âm thanh như vậy, giống như đang hội tụ lại.

“Lâu Thất đâu?” Trầm Sát nắm cổ áo của Lâu Tín, mặt lạnh như băng.

“Chạy, chạy, Đế Quân, chạy!” Đôi mắt của Lâu Tín tràn đầy nỗi hoảng sợ, nắm ngược lại cánh tay của chàng, quả là muốn lập tức dắt chàng rời khỏi: “Lâu cô nương mệnh lệnh chúng ta nhanh chóng rời khỏi, mau chóng rời khỏi nơi đây, xuống núi!”

“Cút!”

Trầm Sát ném hắn sang một bên, đột nhiên đôi tay đập mạnh vào miếng gạch xanh kia đang động đậy.

Cát đá bay lung tung, bụi trần văng vươn vãi. Trên đất bị đập ra mấy vết nứt hở.

“Lâu Thất!” Chàng phẫn nộ hét, dám bảo chàng bỏ lại người phụ nữ của chàng để chạy trốn, sao nàng dám. Nàng xem chàng là loại người gì? Đôi tay tiếp tục đập ầm vang, lần này, chàng dùng nội lực toàn phần.

“Đế Quân, chỗ này dày dặn quá, không có cách... cách nào khác...” Lời của Lâu Tín chưa dứt, ầm một tiếng, một mảnh đất lớn trước mặt Trầm Sát lõm xuống dưới, lộ ra một phần lớn địa lao.

Tất cả mọi người đều rớt cằm, thu hồi không được.

Nội lực của Đế Quân, quả là thâm hậu...

“Hụ hụ hụ! Là kẻ khốn kiếp nào! Muốn chôn lão nương đây!”

Một tiếng chửi dữ vô cùng dũng mãnh truyền ra từ đống gạch bụi đổ nát kia, mặt của Lâu Thất dơ bẩn, hai tay còn đang kết quyết, phẫn nộ quay đầu lại. Bất kể sao đi nữa, bất kể hiện giờ đang nguy hiểm ra sao, có những nguy hiểm gì, nàng cũng phải xé nát cái kẻ dám cả gan đánh lêи đỉиɦ đầu của nàng trước tiên!

Nhưng khi vừa quay đầu, liền nhìn thấy Trầm Sát toàn thân băng giá, còn có Nguyệt và một đám thị vệ há cằm như lũ ngốc.

“Hu hu hu, là người nam nhân này, là hắn sao?”

Cho đến khi tiếng hu hu hu kéo Lâu Thất trở về thực tại, nàng liền muốn cho mình một bạt tay, đương nhiên, cũng cho Trầm Sát một bạt tay. “Đáng chết, đáng chết! Mụ xấu xí này vẫn phải tốn một khoảng công sức mới có thể mở cửa địa lao này, chàng thì tốt, lại mở giúp mụ ta! Còn không mau chạy!” Mau chạy đi, nàng sắp trụ hết nổi rồi.

Tụi Trầm Sát không lo được gì khác mà rơi vào sự kinh hãi về bộ dạng của mụ xấu xí, bây giờ bọn họ mới nhìn thấy được, xung quanh Lâu Thất bao trùm một làn sương màu tím nhạt nhạt, và tay của nàng đang đỡ phía trước, dường như đang đối kháng cái gì đó. Nhưng họ vốn dĩ đâu thấy cái thứ trước tay nàng.

Không, không, có, có đồ, có một vật màu đen, chỉ vì nàng đứng ở đó, ánh sáng không soi rọi tới, vật kia ở trong bóng tối, cho nên một lúc không nhìn rõ được.

Tất cả các con ngựa đột nhiên cáu kỉnh bất an thét gào lên, kể cả Phi Ngân và Đạp Tuyết. Đám thị vệ lập tức đi cởi dây cương, dắt ngựa qua đây, Phi Ngân phóng tới bên cạnh Trầm Sát, gào thét.

Bảo mã có linh tính, ngay cả Phi Ngân cũng hối chàng đi.

“Chủ tử, người chạy trước, thuộc hạ ở lại giúp Lâu Thất.” Nguyệt thấy chàng không nguyện rời khỏi, lập tức nói: “Xin chủ tử hãy yên tâm, có thuộc hạ ở đây, thì Lâu Thất sẽ còn sống.”

Đây là lời hẹn ước quan trọng nhất mà Nguyệt đưa ra, Trầm Sát nhìn hắn một hồi, nhưng trầm giọng đáp: “Nàng là người của bổn Đế Quân, không phải ngươi.”

Nguyệt sững người.

Lâu Thất quay đầu lớn tiếng chửi: “Chừa mạng sống lại thì ngươi mới là nam nhân của ta! Chạy, tự ta có thể thoát thân!” Nguyệt đột nhiên quay đầu, sắc mặt có chút kì quái nói: “Lâu Thất, e rằng chúng ta chạy không thoát nữa rồi.”

Mụ xấu xí kia lại tiếp tục khóc hu hu hu: “Mụ xấu xí, ngươi mau thả ta ra, nếu không mọi người sẽ phải chết, ngươi thả ta ra, ta chỉ cần ăn thịt người nam nhân đó là được rồi, ta thả chúng ngươi đi.”

Lâu Thất phẫn nộ mắng “Mẹ ngươi! Ngươi nói ai là mụ xấu xí!”

Lúc ở giai đoạn khẩn cấp, nàng dùng một trận pháp nhỏ tạm thời giam lấy ả ta, mới có thể rãnh tay cản trở con dơi chúa hút máu này, nhưng trận pháp nhỏ kia cũng không trụ được bao lâu nữa, đợi cái con dơi chúa hút máu không biết bị giam bao lâu trong bộ điều khiển dưới địa lao này bay ra, dẫn dắt bọn con cháu thân thích bạn bè của nó tới đây, những người này, những con hãn huyết bảo mã, cũng không trốn khỏi vận mệnh bị hút máu! Nhưng mà, con giun giằng mãi cũng xéo, cái mụ xấu xí này dám chửi nàng là mụ xấu xí? Nhưng chửi xong thì nàng mới phản ứng lại, đột nhiên ngước mắt lên hỏi: “Nãy ngươi nói gì vậy?”

Nguyệt bất lực đáp: “Ta nói, e rằng mình chạy không thoát rồi.”

Đám thị vệ ngước đầu lên, nhìn bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một đống đồ đen xì đều trở nên loạn tay loạn chân. Đó là gì vậy? Giống chim mà không phải chim? Nói là con dơi, thì cái đầu kia hơi bị to...

“Chết rồi!”

Lâu Thất ngước đầu nhìn lên bầu trời.

Nàng đột nhiên nóng nảy.

Đêm tối càng lúc càng dày đặc, những người có mặt đều đổ mổ hôi lặng tiếng, một bầy dơi đang bay lượn trên đầu, còn mụ xấu xí kia đang không ngừng va chạm lung tung muốn thoát khỏi trận pháp đang giam lấy ả ta.

Tất cả giống như một cơn ác mộng khó tỉnh giấc.

Lâu Thất đột nhiên có một cảm giác bị thoát ly, giống như những trải nghiệm trước mắt đều là một cơn ác mộng của nàng, khi tỉnh dậy, có lẽ nàng đang nằm trên chiếc giường ở căn nhà nhỏ cạnh biển, thư thái đón gió biển.

Đây chỉ là một giấc mơ.

Trong đầu hiện ra vô vàn suy nghĩ, Lâu Thất đột nhiên giật mình.