Đế Vương Sủng Ái

Chương 35

Hắn không hề do dự trực tiếp đưa ra đáp án, khiến tâm trạng của Lâu Thất có chút chuyển tốt. Nàng nhìn ra, Ưng và Nguyệt đều đang hoài nghi nàng. Dù sao thì, tất cả đều quá trùng hợp. Trùng hợp đến nỗi bản thân nàng cũng có chút không tin vào mắt mình.

Trầm Sát nằm trên giường, nhìn sắc mặt nàng không được tốt, ngập ngừng hỏi: “Ngươi đang tức giận.”

Câu hỏi này lại đốt lên ngọn lửa cơn giận của nàng, đột nhiên giống như pháo hoa đang đốt quát đáo để: “Ta không nên tức giận, ta dặn dò kĩ càng với ngươi là đừng có động đến nội lực, đừng có động đến nội lực, kết quả, người quay đầu liền dùng lấy, có phải ngươi đang muốn chết không?”

Trầm Sát nhìn nàng hét như sấm động, đáng lẽ ở trước mặt hắn tỏ vẻ hung hăn liền bị hắn trực tiếp diệt trừ là được rồi, nhưng kì lạ là hắn ta không có vẻ nóng giận gì cả, ngược lại cảm thấy nàng như vậy khiến hắn rất thích rất thích, cực kì thích thú. Trên thực tế, chưa có kẻ nào dám nổi giận bởi tính cách độc đoán của hắn, và, vì sức khỏe của hắn.

Cái cảm giác này, thật sự quá tốt, vâng, hắn thích.

“Đau trước ngực.”

Hắn dường như không nghe thấy đống chửi rủa kia, tự mình nói, chỉ có ba chữ. Sau đó hắn nhìn thấy nàng cắn răng nghiến răng bước tới, không nói gì cả liền mở lấy vạt áo của hắn, nhìn ngực hắn cau mày.

“Dùng đến nội lực, sẽ như thế nào?” Hắn hỏi.

“Sẽ như thế nào?” Lâu Thất cười lạnh nhạt: “Vốn dĩ có thời gian ba ngày để ta đi tìm đồ cho giải chú, bây giờ chỉ còn lại mười lăm canh giờ, nếu không kjp, hoặc là tìm không được, ngươi sẽ chết, đại la thần tiên cũng không cứu nổi ngươi.”

Nàng chẳng cần khách khí mà phán.

Mười lăm canh giờ, nửa ngày cũng chưa tới.

“Nói đi, cần những gì?”

“Hàn đầm âm dương thảo.”

“Hàn đầm âm dương thảo là loại cỏ gì vậy?” Hắn ta chưa từng nghe bao giờ.

Lâu Thất biết thời gian không còn nhiều, liền không dám chậm trễ, nén cơn giận xuống, bèn nói: “Là một loại cỏ nước mọc trong đầm nước lạnh, một nhánh màu đỏ, một nhánh màu xanh lá, thông thường trong đầm lâu ngày không thấy ánh sáng mặt trời sẽ gặp được, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, rời nơi đây gần nhất có nơi nào là đầm nước thì được.”

Và loại cỏ nước này có thể giải được bùa chú của hắn.

“Chỉ cần là đầm nước lạnh thì sẽ có loài cỏ này sao?” Hắn vừa nói, vừa phát ra tín hiệu, một người đàn ông mặc bộ đồ màu xám đậm, bịt mặt xuất hiện như một cái bóng.

Lâu Thất nhếch mày, xem ra đây là ám vệ cận thân, hoặc là vẫn còn những điều mà Thiên Nhất chưa biết được chăng.

Nhìn thấy ánh mắt của nàng, hắn hiếm khi giải thích: “Anh em sinh đôi của Thiên Nhất, Thiên Ảnh.” Dứt lời, hắn ra lệnh: “Dắt nàng ta đi Ưu Đầm.”

“Ưu Đầm.”

“Ừ, Ưu Đầm là một đầm nước lạnh trong Phá Vực, nằm trong bụng núi, lâu năm không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, có lẽ sẽ đáp ứng được yêu cầu của ngươi.”

Lâu Thất cũng không phí lời nữa, quay người liền bước đi.

Tay bị nắm lấy, nàng quay đầu, nghênh lên đôi mắt sâu thẵm của hắn.

“Tìm không được, cũng phải quay về.” Hắn lạnh nhạt nói.

Lâu Thất ngơ ngác, quên trả lời. Đợi đến khi nhìn thấy đôi mắt của hắn dần dần tụ lên cơn tức giận, nàng mới hồi thần lại, bĩu môi đáp: “Vâng, chủ tử, tôi biết rồi.”

Thân làm thị nữ của hắn, chắc chắn không thể tùy ý mất tích rời khỏi chăng.

Thật là hẹp hòi, còn phải dặn dò nàng kĩ càng kia chứ.

“Ưu Đầm rất ít người đi qua, chỗ đó cũng là ta vô tình phát hiện được, lúc đó không có tỉ mỉ nghiên cứu, cũng không biết có mối nguy hiểm nào không.”

“Được rồi được rồi, chẳng phải ngươi đã phái ám vệ của ngươi bảo vệ ta sao, tóm lại là, nếu gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ tự mình chạy thoát, để hắn đỡ cho ta, tóm lại, có thể hi sinh hắn thì ta tuyệt đối không hi sinh bản thân.”

Thiên Ảnh tuy không có nhiều cảm xúc lên xuống, nhưng nghe được những lời này vẫn bất chợt run run nơi khóe miệng.

Trong mắt của Trầm Sát cũng nổi lên ý cười.

“Điều ngươi cần làm đó là nghỉ ngơi, ngủ không được cũng phải ngủ, nằm xuống.” Lâu Thất cũng dặn dò hắn một câu, “Nhớ là không được dùng nội lực, cai đồ mặn, cai nữ sắc.”

“Ngươi cũng nhiều lời với người khác như vậy sao?”

“Xí, ta đâu phải rãnh rỗi sinh nông nỗi.”

Trầm Sát nhìn cô xoay người bước đi, khóe miệng tự giác cong lên một nụ cười. Ừ, mãn nguyện, thật là mãn nguyện.

Lệnh bài còn ở trên người của nàng, muốn đi ra Cửu Tiêu Điện thực là thông suốt suông sẻ. Còn Thiên Ảnh mang đến cho cô là con ngựa quý hãn huyết lúc trước nàng đã từng cưỡi, Đạp Tuyết.

Còn vật cưỡi của hắn thì chỉ thua một chút. Muốn đi theo bên cạnh Trầm Sát, những con ngựa cưỡi tệ cũng không được lọt vào danh sách.

Trước khi Lâu Thất rời khỏi đương nhiên đi chuẩn bị ít đồ dùng, và Thiên Ảnh dường như dùng tốc độ nhanh nhất tìm đến cho nàng, không sót món nào. Đối với Thiên Ảnh, nàng đích thật hài lòng.

“Lâu Thất, ngươi định đi đâu?” Khi chuẩn bị leo lên lưng ngựa rời khỏi, âm thanh của Nhị Anh truyền tới từ sau lưng.

Lâu Thất quay người lại, đáp: “Tìm đồ.”

“Thật xin lỗi, ta nghĩ tạm thời ngươi không được rời khỏi.” Biểu cảm trên khuôn mặt của Nhị Anh rất bình lặng, thậm chí mang chút ít nụ cười, nhưng ý nghĩa của lời nói thốt ra miệng lại lạnh lùng hoàn toàn.

Lâu Thất cảm thấy ngạc nhiên, cũng có chút nực cười, từ khi nào mà tiểu thị nữ của Nhị Trùng Điện chạy tới quản trên quản dưới.

“Ngươi không cần phải nhìn ta như thế, ta nói cho ngươi biết, Tuyết đại nhân nói, ngươi rất có thể là nội gián, cho nên, cô ta phân chia nhiệm vụ cho ta, nhiệm vụ đó là giám sát ngươi, ngươi đi đâu, thì ta theo đó cho đến khi cô ta điều tra được chân tướng của sự việc.” Nhị Anh hất cằm lên, nhìn nàng một cách kiêu ngạo. Trong lòng ả ta đắc ý cực kì, vốn dĩ đố kị Lâu Thất mới tới liền được vào ở Tam Trùng Điện, bây giờ thì tốt rồi, đột nhiên nàng ta trở thì đối tượng nghi ngờ của nội gián, tóm lại là, ả ta sẽ bám sát không rời nửa bước, phải moi được cái đuôi của nàng ta ra.

“Ta nói cho ngươi biết, Tuyết đại nhân qua nửa tháng nữa sẽ đăng ngôi Đế Phi, và ngài đã hứa với ta, lúc đó ta sẽ trở thành đại thị nữ bên cạnh Đế Phi, cô tốt nhất thì biết điều chút.”

Lời nói của Nhị Anh còn chưa dứt, đôi chân của Lâu Thất kẹp lại, cưỡi ngựa chạy điên cuồng, chỉ để lại bóng lưng cho ả ta. Thiên Ảnh quét nhìn Nhị Anh, cũng cưỡi ngựa chạy đi.

“Lâu Thất, người đâu, người đâu, nội gián chạy thoát rồi.” Nhị Anh thấy Ưng vừa từ Nhị Trùng Điện bước ra, lập tức to tiếng hét.

Thiên Ảnh là ám vệ cận thân của Trầm Sát, đương nhiên ả ta chưa bao giờ được nhìn thấy, và cũng không quen biết, còn tưởng là đồng bọn của Lâu Thất, thấy hắn không thèm để ý tới mình, còn cưỡi ngựa tung cả đống cát bụi lên mặt cô liền bỏ chạy, thật là khốn kiếp, hắn nhất định là nội gián, nếu không cần gì bỏ chạy kia chứ.

“Chuyện gì?”

“Ưng đại nhân, Lâu Thất bỏ chạy cùng một người đàn ông rồi.”

“Ngươi nói gì?” Ưng nghe chuyện liền thay đổi sắc mặt, khi nãy hắn ta cùng Nguyệt còn định chờ thần y khám xong vết thương của Tằng Lưu Vân và Hoa Vu Tồn đi ra, Nguyệt còn nói với hắn, phải tìm Lâu Thất nói chuyện rõ ràng, dù sao thì chuyện này nàng ta có mối nghi ngờ dính líu, nhưng vì tác dụng của nàng đối với Đế Quân, nên họ không thể xem nàng như tội phạm mà đối đãi.

Hắn chuẩn bị đi tìm Lâu Thất, liền nghe thấy giọng nói oang oang ngoài cửa của Nhị Anh.

Lâu Thất bỏ chạy theo một người đàn ông, “Người đàn ông đó là ai?” hoặc là Thiên Nhị Ám Nhị chúng nó.

“Không quen biết, ăn mặc không phải là y phục thị vệ trong Cửu Tiêu Điện, đó chắc chắn là đồng bọn, lại tiếp tay cho cô ta.” Nhị Anh nói, vừa có chút si mê nhìn Ưng.

Ưng đại nhân thật là điển trai quá đi, tuy rằng bọn cô tranh nhau được vào làm ở Tam Trùng Điện, nhưng không phải ai cũng đi theo Đế Quân đâu, dù sao thì thân phận của bọn cô, hoàn toàn không có khả năng đến với Đế Quân, nhưng nếu bọn cô được vào Tam Trùng Điện, và nếu làm việc tốt, được thưởng thức, vậy thì, trở thành tì thϊếp của Ưng hoặc Nguyệt, vẫn còn cơ hội đó chứ.

Ả ta thích Ưng, cảm thấy Ưng vô cùng khôi ngô tuấn tú.

“Sao ngươi lại ở đây?” Tuy trong lòng của Ưng ngạc nhiên, điều nghĩ đến không phải là lập tức đi đuổi theo Lâu Thất, mà là vội vàng chạy đến Tam Trùng Điện xem Trầm Sát, nhưng mà thị nữ của Nhị Trùng Điện, buổi tối khuya như vậy còn lang vãng ở Nhất Trùng Điện làm gì.

“Tuyết giao cho ta một nhiệm vụ, bảo ta phải giám sát chặt Lâu Thất.” Nhị Anh vẫn cảm thấy nhiệm vụ này rất đáng tự hào, khi đó ả ta cũng chỉ là trùng hợp nghe Tuyết tự nhủ Lâu Thất là nội gián liền xen vào, tự ứng cử giúp đỡ, kết quả Tuyết đã đồng ý. Ả ta cảm thấy mình đã được trọng dụng rồi, nhất định có thể gia nhập vào Tam Trùng Điện, nếu không, đợi nửa tháng sau Tuyết trở thành Đế Phi, ả sẽ phục vụ chu đáo, sau này chỉ cần Tuyết nói đỡ một câu, nói không chừng ả được trở thành tì thϊếp của Ưng.

“Hồ đồ.”

Biết sao được, Ưng không nhìn ả bằng ánh mắt thưởng thức, mà là phất áo rời đi, sải bước lớn đi vào bên trong, chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng đâu rồi.

Cho dù Cửu Tiêu Điện có quậy phá gì chăng nữa, Lâu Thất và Thiên Ảnh đã đi xuống núi. Tiếng chân ngựa vang lên, đạp vỡ màn đêm tĩnh lặng. Nàng nhất định phải mang hàn đầm âm dương thảo trở về trước buổi trưa ngày mai, nếu không Trầm Sát nhất định sẽ toi mạng.

Cũng không biết hắn ta có ý thức được sự việc nghiêm trọng thế nào không, lại luôn tỏ ra dáng vẻ điềm tĩnh như vậy.

Nghĩ đến trên vai nàng hiện giờ đang gánh vác tính mạng của người đàn ông, Lâu Thất vô ý thúc đẩy ngựa chạy nhanh hơn.

Tối khuya, tiếng chân ngựa xé nát sự yên tĩnh của khu vực hoang lạ, kinh động đám chim đang ẩn trú, có quạ đen đang kêu quạ quạ, trong buổi tối khuya như vậy xen lẫn cảm giác kì dị một chút.

Mặt trăng trốn vào trong đám mây, trước mắt là một màn tối tăm.

Thiên Ảnh mò ra được đồ sạc lửa, động tác nhanh nhẹn đốt cháy đuốc lửa, soi sáng con đường phía trước.

“Lâu cô nương, trong rừng có Ưu Đầm, ngựa không vào đó được, xin mời xuống ngựa.”

Lâu Thất cũng không phí lời, trực tiếp xuống ngựa, vỗ lên mông của Đạp Tuyết, nói: “Tự mình kiếm chỗ ăn cỏ đi, ngày mai còn phải nhờ tới ngươi.”

Đầu của Đạp Tuyết ngọ nguậy bên cánh tay của nàng, dường như nghe hiểu lời nàng nói. Nó dường như mang hơi thở vương giả tự nhiên trong bầy ngựa, con ngựa của Thiên Ảnh lập tức đi theo nó.

“Đi thôi.” Lâu Thất sờ sờ vùng eo, nói với Thiên Ảnh.

“Mời Lâu cô nương đi theo thuộc hạ.” Thiên Ảnh đi phía trước soi rọi con đường dưới chân. Thật chất không có đường đi, bởi vì dưới chân toàn là cỏ dại, đôi lúc có con rắn nhỏ trườn bò qua, không biết tại sao, trước mặt Trầm Sát thì Lâu Thất liền bộc lộ dáng vẻ sợ hãi những thứ này, khi ra ngoài, nhưng trước mặt của Thiên Ảnh, nàng lại bình tĩnh cực kì, bề mặt không hề sợ sệt, trên thực tế thì nàng vẫn sợ những con mềm mềm biết bò, đương nhiên, sợ không có nghĩa là nàng không dám bắt không dám gϊếŧ.

Đi vào khu rừng, nàng phát hiện khu rừng này có rất nhiều đá, và giống như là đá nhỏ, số lượng nhiều có chút kì lạ.

“Đây là những loại đá gì vậy?” Dưới ánh lửa, những viên đá đó có chút đốm sáng, nhưng rất nhỏ, nếu không vì đôi mắt cô nhìn rõ hơn người bình thường một chút.