Dị Linh tộc cùng Nhân tộc ân oán, đã duy trì liên tục vài vạn năm.
Người thân, bằng hữu chết ở trên tay hai bên, nhiều vô số kể, sớm đã không đội trời chung, tuyệt không phải mở miệng, nhân nghĩa có thể hóa giải.
Giờ phút này, Hoàng giả mạnh nhất Dị Linh tộc bị vây khốn ở đây, Cổ Thánh Danh Sư đường sao có thể bỏ qua cơ hội!
- Trương Hoằng Thiên, ngươi thì sao?
Thấy những người này muốn vây công bản thân, Thần Dung Hoàng cũng không ngoài ý muốn, lần nữa nhìn tới.
- Trương gia ta cùng Dị Linh tộc, chiến đấu không dưới trăm tràng, cha của ta, tổ phụ, tằng tổ, các đời tiền bối, chết ở trên tay các ngươi nhiều vô số kể! Trong tay ngươi, dính đầy máu tươi người Trương gia ta, ngày hôm nay, tuy lấy nhiều khi ít, không quá quang minh lỗi lạc, thắng mà không vẻ vang gì, nhưng đây là báo thù, không phải công bằng quyết đấu, xem như Khổng sư biết cũng sẽ không trách tội!
Trường kiếm từ bên hông nhảy ra, Trương Hoằng Thiên nhìn về bóng người phía trước, trong mắt ẩn chứa đại nghĩa.
Sư xuất nổi danh, Danh Sư muốn chiến đấu, liền phải cho ra một lý do thích hợp, như vậy mới có thể dũng cảm tiến tới, quyết không lùi bước.
- Hoằng Thiên tiên tổ...
Thấy hắn cũng muốn động thủ, Trương Huyền nhịn không được mở miệng.
Nhiều người như vậy vây công, bốn phía lại có Tinh Thần Đồ, chỉ sợ lần này Thần Dung Hoàng thật rất khó thoát.
Tuy không có hảo cảm gì với Dị Linh tộc, nhưng Ngột Thần một mực theo bên người, đi theo làm tùy tùng, giờ phút này bị nhiều người như vậy vây công, vẫn còn có chút không tiếp thu được.
- Dị Linh tộc, không đáng đồng cảm!
Biết hắn muốn nói cái gì, Trương Hoằng Thiên xua tay.
Nhiều năm chiến tranh, hai đại chủng tộc sớm đã không cách nào chung lập.
Nếu như không có vị đệ nhất Hoàng giả này, Dị Linh tộc khẳng định sẽ trở thành một đoàn cát vụn, không cách nào đối kháng nhân loại.
Như vậy, tương đương với giải quyết đại họa nhiều năm!
Nguyên nhân chính là như vậy, Chư Tử bách gia mới không tiếc vận dụng nhiều Cổ Thánh đến đây như vậy, thậm chí ngay cả cướp đoạt Xuân Thu đại điển cũng xếp ở vị trí thứ hai.
- Rất tốt, vậy các ngươi thì sao?
Thấy ba thế lực liên thủ, Thần Dung Hoàng lần nữa nhìn về phía đám Thánh Thú cách đó không xa.
- Hai chúng ta không giúp đỡ, cũng không muốn lẫn vào... Chỉ muốn đạt được Xuân Thu đại điển!
Bạch tôn giả nói.
- Ai cũng không giúp, vậy thì mời lui ra phía sau, nếu không quyền cước không có mắt, ở trong vòng chiến, ai cũng không bảo đảm có thể bị gϊếŧ hay không...
Thần Dung Hoàng cười lạnh, trường đao trong tay run lên, phát ra thanh âm nghẹn ngào, lại không nói nhảm, lông mi nâng lên, khí tức trên người đột nhiên toả ra, cho người ta một loại cảm giác như vực sâu.
Ngụy trang thành Ngột Thần, dùng lực lượng Danh Sư mới có thể sử dụng, giờ phút này khôi phục bản tôn, vận dụng sát lục chân khí của Dị Linh tộc, sức chiến đấu trong nháy mắt tăng không chỉ một lần.
- Động thủ!
Thấy khí tức của hắn, lập tức liền muốn tích góp đến cao nhất, biết lại không ra tay, càng khó có thể gϊếŧ chết, phương thiên họa kích trong tay Nhan Thanh Cổ Thánh run lên, lăng không phóng tới.
- Đi!
Quỷ trảo của Bặc Dục vạch phá không gian.
Hai đại cao thủ công kích, hóa thành hai đạo quang mang một đen một trắng, như lưu tinh đâm nhanh.
- Đến hay lắm!
Thần Dung Hoàng khôi phục bản tôn gào lên một tiếng, thanh âm giống như tiếng sấm, đồng thời trường đao trong tay thẳng tắp chém tới.
Tê lạp!
Tinh Thần Đồ giam cầm không gian, xuất hiện một vết rách đen kịt, đao mang cùng hai công kích đối đầu, phương thiên họa kích cùng quỷ trảo giống như bóng chày bị quất bay, bay ngược ra.
Thần Dung Hoàng bước ra, lực lượng cuồn cuộn, biển mây sôi trào, ở dưới trường đao, Cổ Thánh khác công kích liền bị ngăn ở bên ngoài, lần nữa bổ về phía Nhan Thanh.
Lần này, lực lượng phong tỏa hư không, coi như Nhan Thanh Cổ Thánh đạt đến cảnh giới tích huyết trùng sinh, cũng không cách nào tránh né.
Ông!
Ngay thời điểm người mạnh nhất của Chư Tử bách gia sắp bị chém gϊếŧ, một đạo kiếm mang đột phá thời gian, không gian hạn chế, xuất hiện ở phía trước, nếu như không ngăn cản, coi như có thể chém gϊếŧ Nhan Thanh Cổ Thánh, khẳng định cũng sẽ trọng thương.
Thần Dung Hoàng đao giơ lên.
Đinh đinh đinh đinh!
Mưa kiếm không ngừng bên tai, Trương Hoằng Thiên đạp bước mà đi, tựa như một vị Kiếm Tiên.
Nhìn thấy chiến đấu như vậy, Trương Huyền nuốt ngụm nước bọt.