Tuy Thiên Cơ sư giống như các chức nghiệp khác, là một loại chức nghiệp đặc thù, nhưng bởi vì năng lực đặc thù, địa vị kính trọng, cho dù là Danh Sư cũng không dám ép, trước mắt không có bằng chứng, vu cáo hãm hại ngược lại cũng thôi, lại còn muốn điều tra! Quả thực không thể chịu đựng được!
- Ta quả thực không có tư cách điều tra, có điều dính dáng Dị Linh tộc, cùng bảo vật của Thánh Tử điện, dấu vết lại biến mất ở nơi này, để cho ta không nghi ngờ cũng khó khăn!
Trương Huyền nhìn qua:
- Thiên Cơ sư, từ trước tới nay siêu trần thoát tục, không vướng chuyện đời, chỉ sợ cũng không muốn can dự phân tranh! Dù sao việc này, ta bất kể báo lên Tổng bộ Danh Sư đường, hay báo tin tổng bộ của quý hội, các ngươi cũng sẽ khá phiền toái.
- Ngươi là đang uy hϊếp?
Lão giả xiết chặt nắm đấm.
- Uy hϊếp? Tại hạ là Thánh Tử điện điện chủ, đương nhiên sẽ không làm ra loại sự tình này, bất quá nếu quả thật có Dị Linh tộc trộm tượng Khôi Thánh đi vào Thiên Cơ sư công hội, vì nhân tộc an toàn, ta ra tay điều tra, cho dù nháo đến Tổng bộ Danh Sư đường, chắc hẳn cũng không ai nói cái gì!
Trương Huyền thản nhiên nói.
- Thánh Tử điện điện chủ, thật đúng là uy phong!
Lão giả còn chưa kịp nói chuyện, một tiếng hừ lạnh vang lên, ngay sau đó hai vị lão giả từ cửa bên đi vào.
Nhìn về phía hai người này, con mắt của Trương Huyền lập tức nheo lại.
Thực lực của hai người này, hắn vậy mà không nhìn thấu!
Hiện tại hắn là Thánh Vực cửu trọng đỉnh phong, nhìn không thấu liền nói rõ... Ít nhất đạt đến Đại Thánh cảnh.
Loại địa phương nhỏ như Phong Cốc thành, Thánh Vực bát trọng đỉnh phong chính là cực hạn, thoáng cái toát ra hai vị Đại Thánh... Muốn nói trước đó chỉ là nghi ngờ, hiện tại cảm thấy khẳng định là có vấn đề.
- Uy phong ngược lại không có, không biết hai vị là người nào? Tại hạ đang cùng Thiên Cơ sư công hội hội trưởng nói chuyện, mặc kệ nhị vị là ai, cũng xin im miệng!
Trương Huyền nói.
Đại Thánh chức nghiệp khác, không mượn Khổng sư chi huyết, khả năng còn phải kiêng kị mấy phần, nhưng Thiên Cơ sư... Chỉ cần muốn dạy dỗ, một ý niệm mà thôi, không đáng để lo.
- Tại hạ là phó hội trưởng của Tổng bộ Thiên Cơ sư Tề Chân! Vị này là trưởng lão Mạc Tần!
Tề Chân hất ống tay áo, hừ lạnh nói:
- Nơi này sẽ không che giấu Dị Linh tộc, lại không người trộm lấy bảo vật của Thánh Tử điện các ngươi, không biết trả lời như vậy, có thoả mãn hay không?
- Không hài lòng!
Trương Huyền đứng dậy, chắp hai tay sau lưng:
- Trừ khi để cho ta điều tra, nếu không, ngày hôm nay, ta không đi...
- Ngươi...
Không nghĩ tới thể hiện rõ thân phận, đối phương còn nói như vậy, con mắt của Tề Chân nheo lại, đang muốn động thủ, hình như có người nói cái gì với hắn, cố nén tức giận, hất lên ống tay áo:
- Tốt, ngươi có thể điều tra, có điều chỉ cho ngươi ba phút, mặc kệ có lục soát ra hay không, cũng xin rời đi, chúng ta còn có một tế tự phải làm, sự tình suy tính dính dáng cực lớn, lỡ thời cơ, coi như Thánh Tử điện, sợ là cũng đảm đương không nổi!
- Ba phút, tốt!
Trương Huyền nhẹ gật đầu, đứng dậy, tinh thần khẽ động, lần nữa lấy ra Thiên Đạo chi thư.
- Ngoan Nhân, điều tra thoáng cái, có thể tìm được khí tức xương ngực hay không!
- Vâng!
Ngoan Nhân lên tiếng, bắt đầu điều tra, mới bắt đầu thân thể khẽ động, giọng nói có chút lo lắng:
- Chủ nhân, nơi này có chút không đúng, khí cơ hỗn loạn, có loại cảm giác vô cùng nguy hiểm!
- Nguy hiểm?
Trương Huyền nhíu mày.
Có thể để cho hắn cảm thấy nguy hiểm, đến cùng là cái gì?
- Ừm? Cảm giác biến mất... Cũng có thể là ta cảm ứng sai... sau khi thực lực tổn thất lớn, không có nhạy bén như trước...
Ngoan Nhân xấu hổ nói.
Vừa rồi quả thực rõ ràng cảm ứng được, nhưng trong nháy mắt biến mất không thấy hình bóng, tuy nghi ngờ, nhưng cũng có khả năng giống như hắn nói, thực lực tổn thất lớn, thân thể không được đầy đủ, cảm ứng cũng không chuẩn xác.
- Đừng quản khí cơ hỗn loạn, tìm khung xương của ngươi, nhìn xem có ở đây hay không...
Trương Huyền bất đắc dĩ.
Thư viện không đáng tin cậy, Ngoan Nhân cũng bắt đầu không đáng tin cậy, đến cùng xảy ra chuyện gì?