- Tìm kiếm cơ duyên? Khụ khụ!
Lạc Càn Trinh suýt chút nữa bị nước bọt sặc chết.
Bởi vì đối phương là con cháu bàng chi, cũng chưa từng xuất hiện qua, đối với gia tộc tình cảm không sâu, cho hắn nhiều vật tư như vậy, mục đích rất đơn giản, để hắn có lòng cảm mến với gia tộc, vì tộc nhân hiệu lực.
Cái tên này ngược lại tốt, cầm đồ vật xong, cửa tàng bảo khố còn không có ra, liền muốn đi... Có cần nhanh như vậy hay không? Coi như ngươi không quan tâm chức vị tộc trưởng này, thế nhưng thật không thể cái gì cũng mặc kệ không hỏi a!
- Tộc trưởng, ngươi trước không vội tìm kiếm cơ duyên, vừa rồi tất cả trưởng lão trong tộc thảo luận ra một quyết định, muốn để ngươi tới giải quyết... Chỉ cần chuyện này làm xong, coi như ra ngoài cũng không sao...
Lạc Càn Trinh bất đắc dĩ, mở miệng nói.
- Quyết định gì?
Trương Huyền nhìn qua.
- Hôm qua Trương gia ở trước mặt mọi người từ hôn, chắc hẳn tộc trưởng đã biết!
Lạc Càn Trinh nhìn qua.
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
Chuyện này hắn là nhân vật chính, biết rõ rõ ràng ràng.
- Lạc gia, là đại gia tộc thứ hai của Danh Sư đại lục, từ trước tới nay được người kính ngưỡng, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, xảy ra chuyện như thế, mặt mũi mất hết... Tài nghệ không bằng người, không có cách nào, chúng ta vốn cũng không muốn lấy công đạo gì, nhưng tộc trưởng xuất hiện, ngăn cơn sóng dữ, ngay cả thiên tài của Chư Tử bách gia cũng không phải đối thủ...
Hai mắt Lạc Càn Trinh sáng lên.
Vị trước mắt này không chỉ lĩnh ngộ phong cấm chân giải, cùng cấp bậc càng vô địch, tu vi cực cao, cả đời hiếm thấy.
- Cho nên... Tất cả trưởng lão thảo luận, do tộc trưởng ra mặt, đi Trương gia báo sỉ nhục ngày hôm qua! Lần nữa xác lập uy nghiêm của Lạc gia ta, làm cho tất cả mọi người biết, Lạc gia không thể nhục...
- Đi Trương gia báo thù?
Trương Huyền nhíu mày.
- Không sai, thực lực của Trương gia gia chủ Trương Huyền, là Thánh Vực cửu trọng sơ kỳ, ba hôm trước vừa mới đột phá, coi như thiên phú có một không hai, cũng nhiều nhất củng cố tu vi, khẳng định kém xa tộc trưởng... Tộc trưởng ở cùng cấp bậc ngay cả Nam Cung Nguyên Phong cũng có thể đánh bại, dạy bảo Trương Huyền thực lực thấp hơn mình, hẳn là dễ như trở bàn tay!
Càng nói Lạc Càn Trinh càng kích động:
- Tất cả trưởng lão ý tứ rất đơn giản, do tộc trưởng tự mình đi khiêu chiến Trương gia tộc trưởng, đánh hắn răng rơi đầy đất, Lạc gia chúng ta liền có thể lần nữa trọng chấn hùng phong, trừ bỏ xu hướng suy tàn trước đó...
Sở dĩ Trương gia hung hăng, còn không phải bởi vì Trương Huyền là Thánh Tử điện điện chủ, sư huynh của Dương sư, tất cả đệ tử càng là đường chủ, cung chủ của các thế lực lớn ư?
Chỉ cần Lạc Thiên Nhai tộc trưởng qua giáo huấn hắn một lần, đánh hắn không cách nào đánh trả, công bằng quyết đấu, ai cũng nói không được cái gì! Trương gia giẫm lên bọn họ xác lập uy nghiêm, như vậy cũng đừng trách bọn họ giẫm lên đối phương, chấn nhϊếp đại lục.
- Ta...
Trương Huyền nắm tóc.
Lạc gia có mới tộc trưởng mạnh mẽ, đi trừ bỏ khuất nhục, quả thực không có vấn đề, nhưng mấu chốt là... Trương Huyền kia cũng con mẹ nó là ta! Để ta tự đánh mình? Có cần hố như thế hay không?
- Chuyện này, chỉ cần thành công, không chỉ uy danh của Lạc gia ta lần nữa khôi phục, nhân tâm tan rã cũng có thể ngưng tụ... Mong tộc trưởng đừng chối từ! Sau khi hoàn thành, tộc trưởng muốn đi nơi nào cũng được...
Lạc Càn Trinh vội nói.
Lạc gia bị từ hôn ở trước mặt mọi người, nhiều thế lực lớn nhìn như vậy, mất hết mặt mũi, muốn nhanh chóng vãn hồi, chỉ có thể đi Trương gia gây chuyện, đánh Trương Huyền không hề có lực hoàn thủ.
Nếu không, chỉ bằng vào xác lập tộc trưởng mới, nói mấy câu, đi nơi nào đòi về mặt mũi?
Còn sự tình Chư Tử bách gia, dính dáng quá lớn, không thể tuyên truyền, chỉ có thể cầm Trương gia tế cờ, thay đổi cục diện trước mắt.
- Để ta suy nghĩ một chút...
Ngực Trương Huyền đau nhức, vẻ mặt nghẹn phát xanh.
Vì sao mỗi người đều muốn đạp mặt của mình... Cái này gọi là chuyện gì! Từ hôn cũng không phải hắn muốn...