- Cái này còn tạm được!
Trương Huyền thoả mãn nhẹ gật đầu, đưa tay nắm phù lục ở trong đầu ngón tay.
Nếu đối phương là huyết dịch của Khổng sư luyện chế thành, như vậy hắn thân là Thiên Nhận Danh Sư, tự nhiên cũng có thể thần phục, thử một lần, quả nhiên.
- ...
Con mắt Ngột Thần trợn tròn.
Nói thật, hắn thật sự là thấy qua rất nhiều việc đời, hơn nữa kiến thức rộng rãi, nhưng hôm nay bị xung kích, so với cả một đời cộng lại còn nhiều hơn, không phục cũng không được.
Khổng sư luyện chế phù lục, ngay cả Khâu Ngô Cổ Thánh, Nhiễm Cầu Cổ Thánh cũng không để vào mắt, bị sờ soạng thoáng cái, liền thuận lợi thần phục... Ngươi còn có cái gì không làm được sao?
Bất quá, để hắn chân chính kinh ngạc không phải như vậy, mà là sau khi nắm lại phù lục, bàn tay Trương Huyền run lên, bảo vật người người tranh đoạt, dính dáng bảo tàng trọng yếu nhất của Khổng sư, liền nhẹ nhàng rơi vào tay Lạc Nhược Hi.
- Nhược Hi, thiên phù này ngươi cầm trước đi! Dù sao ở trong tay của ta cũng vô dụng.
- ...
Thân thể Ngột Thần cứng ngắc.
Bốn người kia dùng đủ loại bảo vật, cũng muốn cướp đi thứ này, đủ thấy trân quý, tiện tay đưa người, mảy may không để ý... Bất quá, kinh ngạc hơn còn ở đằng sau.
- Tờ phù lục này đã nhận ngươi làm chủ, thả ngươi chỗ ngươi là được! Ta giữ lại càng vô dụng... Chỉ cần đến lúc Khổng miếu mở ra, ngươi dẫn ta đi vào là được!
Lạc Nhược Hi lắc đầu, vẻ mặt không quan tâm, lần nữa đưa phù lục tới.
- Cũng được!
Trương Huyền chần chờ một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ tiếp lấy phù lục.
Xuân Thu đại điển nói rất lợi hại, nhưng có Thiên Đạo thư viện, hắn thấy có cũng được mà không có cũng không sao, chớ nói chi là một tấm linh phù.
Lần này tới, chủ yếu là bởi vì nữ hài mời, cũng muốn cùng đối phương ở chung một đoạn thời gian, thuận tiện biết rõ ràng thân phận cụ thể của nàng...
Hiện tại biết nàng sẽ không làm sự tình xin lỗi nhân tộc, đưa phù lục cũng không có gì.
Chỉ là không nghĩ tới đối phương cũng không quá quan tâm, bên này nhún nhường, truyền thế thiên phù làm người trong cuộc sắp khóc.
Đường đường bảo vật Khổng sư luyện chế, Nhiễm Cầu Cổ Thánh cũng không có tư cách luyện hóa, không có tôn nghiêm bị người đẩy tới đẩy lui như vậy, ngay cả cầm cũng không muốn cầm... Đừng kéo ta, để cho ta đập đầu chết đi... Được rồi, ta chỉ là một cái phù lục, một trang giấy, không có đầu, muốn đυ.ng cũng đυ.ng không chết...
Đang buồn bực, chỉ thấy chủ nhân mới vừa biết vẻ mặt trông mong nhìn qua, một bộ thần giữ của.
- Tiểu Phù Phù, nếu ngươi đã nhận chủ, di tích này còn có bảo vật gì không? Sưu tập tới hết, để cho ta mang đi đi!
- ...
Phù lục uốn éo người:
- Không còn...
- Làm sao lại không còn? Không phải có chín mươi chín lối đi ư? Lối đi của ta có Long Cốt Thần Thương, trong thông đạo khác khẳng định cũng có bảo vật nha...
Trương Huyền nghi ngờ.
- Thông đạo khác, tất cả đều là khảo hạch, hoặc là sát trận, không có bảo vật...
Phù lục lay động.
- Không có?
Trương Huyền nghi ngờ nhìn về phía hai người Lạc Nhược Hi, chỉ thấy bọn họ nhẹ gật đầu:
- Nó nói không sai, thông đạo chúng ta đi qua, là một loại khảo hạch, không phát hiện bảo vật...
- Như vậy ah...
Trương Huyền thất lạc.
Vốn đang cho rằng chín mươi chín lối đi, mỗi một cái đều có bảo vật có thể so với Long Cốt Thần Thương, hiện tại xem ra suy nghĩ nhiều...
- Đúng rồi, gảy xuống ba chữ Nhiễm Tử điện ở ngoài cửa cho ta đi, đây cũng là đồ tốt!
Rơi vào đường cùng, Trương Huyền lùi lại mà cầu việc khác.
- ...
Phù lục.
Thấy qua hám tài, nhưng chưa thấy qua hám tài như thế... Đây chính là Nhiễm Cầu Cổ Thánh tự tay lưu lại bảng hiệu, hắn cũng không buông tha... Người khác chiến đấu, ném ra trường kiếm, trường thương... Ngươi ném ra một tấm biển.
...
Không để ý tới phù lục sắp khóc, triệt để cướp sạch Nhiễm Tử điện không còn, lúc này Trương Huyền mới thoả mãn đi trở về.
Không quản lý việc nhà không biết củi gạo quý, thật vất vả tới một nhà giàu, đương nhiên phải ăn mập mới được.
- Mang bọn ta rời đi đi!
Dặn dò phù lục một tiếng, thân thể người sau vặn vẹo, mọi người lập tức bị ánh sáng bao phủ, sau một khắc, đã xuất hiện ở bên ngoài không gian gấp, lần nữa trở lại Bạch Khê sơn.
- Tiểu thư, Trương sư, ta có một số việc cần lập tức xử lý, khả năng xin từ biệt... Chờ ta xử lý xong, lại tới tìm các ngươi!
Ngột Thần mới vừa ổn định thân hình, liền ôm quyền khom người, trên mặt lộ ra một tia lo âu.
- Chuyện gì xảy ra? Có cần giúp một tay hay không?
Trương Huyền nhìn qua.
- Một chút việc nhỏ mà thôi, không làm phiền Trương sư, một mình ta liền có thể xử lý!
Ngột Thần gật đầu.
- Vậy là tốt rồi...
Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
- Ừm, đi đi, làm xong liên hệ ta là được!
Lạc Nhược Hi nhẹ gật đầu.
- Đa tạ!
Ngột Thần không nói thêm lời, ngón tay điểm một cái, trước mắt xuất hiện không gian thông đạo, thân thể vụt qua, trực tiếp nhảy vào, chỉ chốc lát liền biến mất ở trước mặt hai người.
Thấy hắn rời đi, Trương Huyền nhìn về phía nữ hài cách đó không xa, mỉm cười:
- Nhược Hi, ngươi tiếp xuống có tính toán gì không?
Truyền thế mẫu phù tới tay, phù lục còn lại cho dù không tìm cũng không sao, hiện tại muốn làm, chính là chờ đợi Khổng miếu mở ra, trực tiếp đi vào là được.
- Ta tạm thời không có việc gì...
Lạc Nhược Hi lắc đầu.
- Không có việc gì, không bằng cùng ta chung một chỗ về Trương gia đi! Trước đó đi vội vàng, lần này vừa vặn dẫn ngươi gặp cha mẹ!
Trương Huyền mỉm cười.
Xa cách từ lâu gặp lại, đương nhiên không hy vọng sớm tách ra như vậy. Bản thân mới vừa về gia tộc, nhận cha mẹ, nếu như đã xác định quan hệ, cũng phải mang nàng đi gặp.
- Cái này...
Lạc Nhược Hi hơi đỏ mặt:
- Ta ở Lạc gia đại náo, mang ngươi đi, làm cho Trương gia cùng Lạc gia xuất hiện mâu thuẫn... Cứ như thế đi qua, không tốt lắm đâu!
- Có cái gì không tốt, bọn họ rất dễ nói chuyện...
Trương Huyền mỉm cười.
Tuy cha mẹ này tới bất ngờ, đến bây giờ hắn còn không có gọi ra, nhưng không thể không thừa nhận, đối phương rất cưng chiều hắn.
Không nói cái khác, chỉ nói lúc ấy ở Lạc gia, huyên náo lớn như thế, còn quan hệ mặt mũi của hai đại gia tộc Trương Lạc, đổi lại cha mẹ khác, sớm đã đập chết gia hỏa bất hiếu như mình, vậy mà đối phương toàn lực ủng hộ, chỉ bằng vào điểm ấy, đáng giá được tôn kính.
- Cái này...
Mặt mũi Lạc Nhược Hi xoắn xuýt, không biết nên làm sao bây giờ, chân tay có chút luống cuống.
Đối với bất cứ chuyện gì, nàng đều có thể lạnh lùng như băng, lạnh nhạt như nước, thậm chí truyền thế mẫu phù đặt ở trong tay Trương Huyền, hay ở trong tay nàng, cũng không đáng kể, nhưng cái này, để cho nàng không biết như thế nào cho phải.
- Không cần khẩn trương, sớm muộn gì cũng phải gâp, đi gặp, cũng xem như xác lập quan hệ của hai người chúng ta!
Biết lo lắng của nàng, Trương Huyền nắm tay đối phương:
- Tốt, cứ như vậy định, đừng từ chối!
- Ta...
Thấy ánh mắt đối phương mang theo khát vọng, Lạc Nhược Hi dừng lại một chút, cuối cùng không có cự tuyệt:
- Được!
- Ừm!
Thấy nàng đồng ý, Trương Huyền mỉm cười, đột nhiên nhớ tới cái gì:
- Bất quá, trước khi trở về, ta muốn đi Lạc gia một chuyến!
- Đi Lạc gia?
Lạc Nhược Hi cau mày.