Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 186: Không yêu kẻ giàu có

Trong nhà liên tiếp xảy ra những chuyện đau buồn, bà Nam Cung sầu não uất ức cả ngày, hôm nay, bà nhận được điện thoại của Đàm Tuyết Vân, hẹn bà ra ngoài nói chuyện.

Bà vốn không muốn đi, nhưng không đi thì lại cảm thấy hơi chột dạ, vì vậy đành cố nén đau thương đến chỗ hẹn.

Ngồi trong quán cà phê sang trọng, trong khi Đàm Tuyết Vân tươi cười rạng rỡ, Triệu Tịch Lận có vẻ tiều tụy vô cùng, Đàm Tuyết Vân đắc ý nâng cằm, cố ý châm chọc bà: “Gần đây sống không tốt sao? Nhìn gương mặt bà thực sự khó coi.”

“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

Triệu Tịch Lận không muốn phí lời với bà ta.

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là nghe nói bà sắp có cháu bồng nên muốn chúc mừng bà trước.”

Lời nói của Đàm Tuyết Vân vừa vặn chọt vào vết thương của bà Nam Cung, sắc mặt bà u ám nói: “Bà không cần nói móc tôi, tôi hiểu bà là hạng người gì hơn bất cứ ai.”

“Vậy sao? Hiểu tôi y như tôi hiểu bà à?”

Đàm Tuyết Vân không nói lời nào, cười châm biếm: “Ai cũng nghĩ bà đoan trang, hiểu biết, lễ độ chừng mực, thực ra chỉ kẻ thứ ba đoạt chồng chưa cưới của người khác mà thôi.”

“Đàm Tuyết Vân!”

Bà Nam Cung tức đến xanh mét mặt mày: “Bà đừng có được nước lấn tới.”

“Tôi được nước lấn tới? Bà đoạt người đàn ông của tôi, ngay cả quyền oán trách tôi cũng không có sao? So với cách những người khác đối xử với kẻ thứ ba, tôi đã quá lịch sự với bà rồi.”

“Tôi không đoạt người đàn ông của bà, muốn trách thì phải trách bản thân bà quá cực đoan và ngang ngược nên mới không thể có được trái tim của Nhữ Dương.”

“Ha ha, đúng vậy, về bản lĩnh quyến rũ đàn ông, tôi đâu có lợi hại bằng bà, có điều bây giờ, bà cũng gặp quả báo rồi mà? Nghe nói con trai bà cũng bị kẻ thứ ba quấn lấy, ly hôn với vợ, tôi nghe được tin tức như thế thực sự cảm thấy cực kỳ vui sướиɠ, không ngờ Triệu Tịch Lận bà cũng có ngày hôm nay, bị kẻ thứ ba quậy đến long trời lở đất, con trai con dâu ly tán, ha ha...”

Bà Nam Cung thấy Đàm Tuyết Vân cười nhạo bà như vậy, tức đến mức đập bàn, nghiến răng nói: “Cho dù tôi sống không tốt thì bà cũng chưa chắc đã tốt hơn tôi, đến bây giờ vẫn một mình, con trai còn cưới một người con dâu bà không vừa lòng, bà có tư cách gì cười nhạo tôi?”

“Con tôi cưới vợ, cho dù tôi có không vừa lòng nhưng tôi muốn cô ta sinh cháu, cô ta liền sinh cho tôi, còn bà thì sao? Con trai bà chung tình với con dâu của bà, mà con dâu của bà lại không thể sinh con, ây da, nếu Nhữ Dương biết trước có ngày hôm nay, trước đây chắc chắn sẽ lựa chọn bạn đời cẩn thận, chọn sai phụ nữ chính là hủy cuộc đời của mình, tài sản lớn như vậy xem ra không ai nối nghiệp rồi.”

Soạt...

Triệu Tịch Lận thực sự không thể nhịn được nữa, tạt cả ly nước vào mặt Đàm Tuyết Vân: “Vậy chúng ta chống mắt lên xem, xem ai mới có thể cười đến cuối cùng.”

Nhìn chằm chằm bóng lưng bà ấy rời đi, đôi mắt Đàm Tuyết Vân sáng như đuốc nở một nụ cười hung ác. Vậy thì cứ chống mắt lên mà xem, Triệu Tịch Lận!

Tối hôm đó Âu Dương Vân tan làm khá muộn, chuyến xe bus cuối cùng đã đi mất, lúc cô đang đứng phiền muộn trên đường, một chiếc Hummer màu xám bạc dừng trước mặt cô: “Cô gái, muốn đi nhờ xe không?”

Cô thẫn thờ nhìn người trong xe đang nói chuyện với cô: “Giám đốc Thẩm...”

“Lên đi, miễn phí.”

Thấy sắc trời đã tối, cô đắn đo vài giây rồi lên xe của Thẩm Thanh Ca.

“Nghe tổ trưởng Hứa nói đầu óc của cô rất linh hoạt, vừa dạy đã hiểu?”

Âu Dương Vân khiêm tốn trả lời: “Tổ trưởng Hứa chỉ là coi trọng tôi, tôi cũng không xuất sắc như lời anh ấy nói.”

“Thật sao? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, cũng cảm thấy cô rất thông minh, lẽ nào cô muốn nói ánh mắt của tôi có vấn đề?”

Âu Dương Vân tê dại da đầu, thầm ai oán trong lòng, ánh mắt của anh không có vấn đề, ánh mắt tôi mới có vấn đề...

“Có thể là do khả năng thích nghi của tôi tương đối mạnh.”

Ha ha, Thẩm Thanh Ca cười sâu xa, không nói gì nữa.

Xe dừng trước cửa nhà Lữ Trường Quý, Thẩm Thanh Ca lịch sự xuống xe mở cửa giúp cô, quan sát ngôi nhà cũ trước mắt: “Cô ở đây à?”

“Vâng.”

“Không mời tôi vào ngồi một lát sao?”

“Muộn lắm rồi...”

Âu Dương Vân vừa dứt lời, mợ từ trong nhà đi ra, trong tay bưng một chậu nước, vừa nhìn thấy Thẩm Thanh Ca đứng trước mặt Âu Dương Vân, bèn đi tới hỏi: “Tiểu Vân, đây là ai?”

“Ấy, không phải cô tên là Lữ Thanh Mạt sao?”

“Đó là tên lúc nhỏ của tôi.”

Sau khi Âu Dương Vân thấp giọng giải thích, bèn giới thiệu: “Anh ấy là Thẩm Thanh Ca, cấp trên của cháu.”

Cô không được tự nhiên nhìn về phía Thẩm Thanh Ca: “Đây là bác gái của tôi.”

Thẩm Thanh Ca lập tức vươn tay: “Xin chào, rất hân hạnh được gặp bác gái.”

Diêu Mẫn Quân vừa nghe anh ấy gọi bác gái, thực sự vừa mừng vừa lo, vội bỏ chậu nước trong tay xuống, chùi tay lên áo quần rồi mới bắt tay với anh.

“Chào cháu, có muốn vào nhà uống ly nước không?”

“Được ạ, sẽ không quấy rầy mọi người chứ?”

“Không đâu, mời vào.”

Âu Dương Vân bỗng nhiên trợn to mắt, đang muốn ngăn cản, Thẩm Thanh Ca đã cất bước theo bác gái đi vào.

Cô không biết rốt cuộc Thẩm Thanh Ca có ý gì, sau khi vào nhà bèn cầm đồ ngủ vào phòng tắm, cố ý không ra. Khoảng nửa tiếng sau, bác gái tới gõ cửa: “Tiểu Vân, sao cháu tắm lâu vậy? Cấp trên của cháu đi rồi.”

Vừa nghe Thẩm Thanh Ca đi rồi, nỗi lo trong lòng cô mới chìm xuống, cô mặc quần áo tử tế ra khỏi phòng tắm.

“Tiểu Vân, cháu hãy thành thật nói với bác, có phải cấp trên của cháu có ý với cháu không?”

Diêu Mẫn Quân thấy cô đi ra, nhanh chóng chạy tới tò mò hỏi.

“Không, cháu chỉ mới vào công ty vài ngày thôi, bác tưởng cháu có sức quyến rũ vô biên sao.”

“Bác có thể cảm thấy dường như cậu ấy có ý với cháu, chính như lời cháu nói, cháu chỉ mới vào công ty vài ngày, cậu ấy là cấp trên, tại sao lại muốn đưa một nhân viên về nhà?”

“Lịch sự thôi mà.”

“Ấy... Đừng coi bác gái của cháu là kẻ ngốc, bác nói cháu nghe, cậu trai này nhìn rất đáng tin, chắc chắn đáng tin hơn Nam Cung Phong kia nhiều, cháu đừng bỏ lỡ cơ hội, suy nghĩ kỹ vào.”

Âu Dương Vân đỡ trán thở dài, nói rõ: “Bác gái à, bây giờ cháu mới thoát khỏi vết thương tình cảm, cháu sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương với bất cứ ai, ok?”

Nói xong, cô đi thẳng về phòng của mình, nhanh chóng đóng cửa phòng.

Cuộc sống cứ trôi đi, Âu Dương Vân dần dần quen với sự yên tĩnh này, cũng dần quen với những đêm không có Nam Cung Phong bên cạnh.

Cô cho rằng những người trong quá khứ sẽ không bao giờ liên quan đến cô nữa, lại không ngờ rằng, một ngày nọ, nhà bác trai xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Người này không phải là ai khác, mà chính là người Âu Dương Vân và Lữ Trường Quý hết sức quen thuộc - Lý Giáp Phú.

Diêu Mẫn Quân thấy Lý Giáp Phú đột nhiên đến thăm, vừa hoang mang vừa nghi ngờ, bà nhanh chóng gọi điện cho chồng, Lữ Trường Quý vội vàng từ bến tàu chạy về.

“Ông chủ Lý sao lại tìm đến nhà tôi?”

Ngồi trên sofa trong phòng khách, thái độ của Lữ Trường Quý có chút không vui, hỏi.

Lý Giáp Phú nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp: “Tôi không tới tìm cậu, tôi tới tìm cháu gái của cậu Âu Dương Vân, nghe nói cô ấy đã ly hôn với Nam Cung Phong, tôi muốn hỏi xem cô ấy có bằng lòng trở lại nhà của chúng tôi không, nếu cô ấy bằng lòng, cổng lớn của nhà chúng tôi luôn luôn mở rộng chào đón cô ấy.”

“Tôi thay mặt cháu gái tôi xin nhận ý tốt của ông chủ Lý, có điều rất đáng tiếc, nó không ở nhà chúng tôi.”

“Cô ấy đi đâu?”

“Tôi cũng không rõ lắm, chúng tôi đã mất liên lạc rất lâu rồi.”

Lữ Trường Quý nháy mắt với vợ, Diêu Mẫn Quân ngầm hiểu, lập tức đi vào phòng Âu Dương Vân giấu những tấm ảnh của cô đi.

“Thật sao?”

“Vô cùng chính xác.”

Ánh mắt của Lý Giáp Phú nhìn về phía cửa, ở đó có một đôi giày da của nữ, ông ta vô cùng chắc chắn đó là giày dành cho những cô gái trẻ tuổi, tuyệt đối không phải giày mà Diêu Mẫn Quân mang.

“Nếu nói vậy, cậu em Trường Quý chắc cũng không để ý tôi ở lại đây vài ngày chứ? Dựa vào mối giao hảo trước kia của chúng ta, tôi nghĩ cậu sẽ đồng ý thôi.”

Lữ Trường Quý kinh ngạc trợn to mắt, khó xử nói: “Điều kiện nhà chúng tôi kém, hơn nữa phòng cũng ít, anh vẫn nên ở khách sạn đi.”

“Cậu không đồng ý nghĩa là cậu chột dạ, cháu gái của cậu chắc chắn ở đây, vậy tôi tới đây canh chừng hàng ngày, thế nào?”

Im lặng trong chốc lát, Lữ Trường Quý biết rõ Lý Giáp Phú không phải là đèn cạn dầu, đành gật đầu bằng lòng: “Vậy được, anh Giáp Phú coi trọng chỗ rách nát này của tôi thì cứ ở đi, ở bao lâu cũng được.”

Diêu Mẫn Quân vừa nghe chồng đồng ý, liền xoay người chạy đến phòng bếp gọi điện cho Âu Dương Vân, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, Âu Dương Vân đè thấp tiếng hỏi: “Bác gái, chuyện gì vậy?”

“Tiểu Vân, tiêu rồi, Lý Giáp Phú tìm đến nhà chúng ta rồi.”

“Lý Giáp Phú?”

Âu Dương Vân hít sâu một hơi: “Sao ông ta lại tìm đến?”

“Bác cũng không biết, ông ta nghi ngờ cháu đến nương nhờ nhà bác, bây giờ muốn ở đây vài ngày, bác trai của cháu không còn cách nào đành phải đồng ý rồi, cháu xem việc này làm sao bây giờ?”

Sau khi trải qua sự hoảng sợ ban đầu, Âu Dương Vân nhanh chóng tỉnh táo lại, cô nói trong điện thoại: “Bác gái, ông ta muốn ở thì cứ để ông ta ở, mấy ngày này cháu sẽ trốn ở bên ngoài, chờ ông ta đi rồi cháu lại về.”

“Nếu lần sau ông ta vẫn đến thì sao? Chi bằng cháu về nói thẳng cho ông ta biết, cháu không bằng lòng quay lại nhà bọn họ là được rồi.”

“Không được, cháu rất hiểu Lý Giáp Phú, nếu ông ta đợi vài ngày mà không đợi được cháu, lần sau sẽ không trở lại, nhưng ngược lại, nếu ông ta chắc chắn cháu ở đây thì sau này rất phiền, vài ba ngày ông ta lại đến quấy rầy cháu, thậm chí còn có thể ra tay với hai bác, ép cháu buông tay chịu trói.”

Diêu Mẫn Quân cảm thấy có lý: “Vậy được, trước tiên cháu đừng quay về, nếu ông ta đi thì bác sẽ báo cho cháu, bác đoán ông ta chỉ nói vậy thôi chứ không thực sự ở lại nhà chúng ta, tối nay bác lại gọi cho cháu.”

“Vâng.”

Cúp điện thoại, Âu Dương Vân rất phiền muộn, có thế nào cũng không ngờ rằng Lý Giáp Phú vẫn chưa từ bỏ ý định đối với cô, lại tìm đến nhà bác trai của cô.

Sắc trời dần tối, đến lúc tan làm, Âu Dương Vân không hề rời khỏi công ty, cô cũng không biết đi đâu, bèn ngồi trong văn phòng làm việc, chờ điện thoại của bác gái gọi đến.

Lúc tám giờ rưỡi, cuối cùng bác gái cũng gọi tới, là tin tức không tốt lắm: “Tiểu Vân, Lý Giáp Phú không đi, thực sự ở lại đây.”