Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)

Chương 184: Thả tự do cho tình yêu

Trên mặt Âu Dương Vân mang theo nét cười, trong miệng lại vô cùng oán thán: “Đúng vậy, duyên phận này xem ra còn rất dài.”

Cùng ở một bộ phận, vậy sau này không phải ngẩng đầu cúi đầu là thấy sao, dù sao cũng là gặp hàng ngày.

“Cô nên cảm kích tôi, cứu cô một mạng.”

Thẩm Thanh Ca nói rất thần bí, cô nghe mà hơi khó hiểu: “Có ý gì?”

“Nếu như tôi không xếp cô đến bộ phận kinh doanh, không có gì bất ngờ thì cô sẽ bị xếp đến bộ phận nghiệp vụ và nghiên cứu.”

“Hai bộ phận này không tốt sao?”

“Bộ phận thì tốt, quan trọng là lãnh đạo không ra sao, một bên là yêu râu xanh năm mươi tuổi, không có một thuộc hạ xinh đẹp nào có thể thoát được bàn tay ác ma của ông ta, một bên là bà cô già chưa chồng ba mươi lăm tuổi, cả ngày đều như bệnh tâm thần, bộ phận như vậy cô muốn đi không? Người khác muốn ra khỏi còn không được, người muốn đi vào thì chỉ có một loại người...”

“Loại gì?”

“Thích bị ngược đãi.”

“...”

Âu Dương Vân tức giận cười cười, trợ lý lúc này đi vào báo cáo: “Giám đốc, bàn làm việc đã được sửa sang lại.”

“Ừ, đưa cô Lữ đến đó đi, kêu tổ trưởng Hứa sắp xếp công việc cho cô ấy.”

Thẩm Thanh Ca vỗ vỗ bả vai Âu Dương Vân: “Cố gắng làm việc chính là cách tốt nhất để báo đáp chuyện tôi cứu cô.”

“Biết rồi, thưa ngài giám đốc.”

Âu Dương Vân mặc dù là người mới đến, nhưng cô có một đầu óc cực kỳ thông minh, vì vậy, một buổi sáng đã nắm rõ nội dung công việc như lòng bàn tay.

Đến giờ ăn trưa, thấy cô còn đang vùi đầu làm việc, tổ trưởng Hứa đi qua nhắc cô: “Tiểu Lữ, ăn cơm đi.”

“Ừ được, tôi lập tức đi ngay đây.”

Canteen ở tầng ba, lúc cô chạy tới, đã không còn ai đang xếp hàng lấy cơm, một mình cô lấy cơm xong thì tìm một góc vắng vẻ, ăn từng ngụm, muốn phải nhanh ăn xong để trở về tiếp tục làm quen với nghiệp vụ, mục tiêu của cô là, muốn trong ba tháng trở thành nhân viên ưu tú.

“Lại không ai giành với cô, ăn vội vã như vậy làm gì chứ?”

Cô ngẩng đầu thật mạnh một cái, thật đúng là hồn ma không tan, lại là Thẩm Thanh Ca.

Âu Dương Vân khó chịu nhìn quanh một vòng, thấy không ít người đang nhìn sang bên này, hình như vẫn còn đang chỉ trỏ, cô cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Giám đốc, sao anh lại đến nơi này?”

“Giám đốc không cần ăn cơm ư?”

“Vậy cũng không cần ăn ở nơi này mà.”

“Vậy cô nói cho tôi biết ăn ở đâu?”

Âu Dương Vân không lời chống đỡ, vội vã và cơm rồi bưng khay lên nói: “Tôi ăn xong rồi, anh cứ từ từ ăn.”

Ba giờ chiều, lúc cô đang làm việc, Thẩm Thanh Ca đột nhiên lại tới chỗ cô, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính của cô hỏi: “Thế nào? Quen hết chưa?”

Cô gật đầu: “Ừ, cũng tàm tạm rồi.”

“Có cái gì không biết cứ hỏi tổ trưởng Hứa, hoặc là hỏi tôi cũng được.”

“Tôi hỏi tổ trưởng Hứa là được rồi.”

Âu Dương Vân uyển chuyển trả lời.

“Cô sống ở đâu?”

“Đường Hữu Nghị.”

“Tan tầm về nhà kiểu gì?”

“Ngồi xe buýt.”

Âu Dương Vân có chút nóng nảy, Thẩm Thanh Ca đứng sau chỗ cô đã hơi lâu, đã có đồng nghiệp để ý tới bên này rồi.

“Giám đốc Thẩm, tôi phải làm việc...”

Thẩm Thanh Ca hiểu ý tứ trong lời nói của cô, gật đầu: “Vậy cô cứ bận đi.” Xoay người liền trở về phòng làm việc.

Anh ấy đi chưa bao lâu, tổ trưởng Hứa đi tới trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Tiểu Lữ, cô và giám đốc thân quen lắm sao?”

“Không quen, không quen chút nào, sao vậy?”

“Không thể nào, tôi thấy dường như anh ấy có vẻ rất quen với cô, giám đốc chưa từng ra khỏi phòng làm việc nói chuyện với nhân viên trong thời gian làm việc, hơn nữa buổi trưa anh ấy hình như anh ấy còn ngồi ăn với cô, người tôn quý như vậy ăn cơm cùng cô nếu không phải là quan hệ đằng sau rất quen thuộc, thì rất khó nói nha.”

Âu Dương Vân lau mồ hôi lạnh: “Tổ trưởng Hứa anh nói quá lời rồi, có thể là do tôi trông khá đần, giám đốc qua đây hướng dẫn tôi một chút thôi, buổi trưa cũng chỉ là trùng hợp, ừm, trùng hợp mà thôi.”

“Cô đần sao? Cô là người mới thông minh nhất mà tôi từng thấy, quan trọng là cô còn chưa biết một điều, giám đốc Thẩm là người có thân phận như vậy bình thường không ăn cơm canteen đâu.”

“Ơ? Vậy dùng cơm ở đâu?” Âu Dương Vân cảm thấy anh ta hơi kì lạ, không nhịn được lẩm bẩm: “Lại có thân phận, không phải cũng chỉ là một giám đốc thôi sao...”

Giọng tuy nhỏ, những tổ trưởng Hứa vẫn nghe được, anh ta khϊếp sợ trợn mắt lên: “Giám đốc? Cô cho rằng thân phận của giám đốc Thẩm cũng chỉ là giám đốc thôi sao?”

“Còn có thân phận gì nữa?”

Tổ trưởng Hứa đè thấp tiếng nói: “Ở đây trừ cô ra ai cũng biết một bí mật, giám đốc Thẩm là con trai của chủ tịch, năm ngoái mới từ nước Mỹ trở về, tạm thời làm giám đốc bộ phận kinh doanh chỉ là để quen với công việc, sớm muộn công ty này cũng do anh ấy quản lý.”

Âu Dương Vân lại hít một ngụm khí lạnh: “Con... con trai chủ tịch?”

Ánh mắt cô bị gì chứ, lại coi con trai chủ tịch là người mới lơ ngơ đến phỏng vấn, còn chủ động mời con trai chủ tịch đi ăn, chuyện này nếu bị các đồng nghiệp biết, cô sẽ khó gỡ bỏ được nỗi nghi ngờ.

Nói không chừng Thẩm Thanh Ca còn cho rằng, cô đang quyến rũ anh ấy? Quyến rũ... Trời ạ, cô muốn tan vỡ luôn.

Trong vô thức giờ tan ca đã đến, Âu Dương Vân cố ý trù trừ, đợi mọi người trong phòng làm việc đi hết rồi, cô mới đi tới phòng làm việc của giám đốc, nói thẳng vào vấn đề: “Giám đốc Thẩm, tôi muốn nói với anh chuyện này.”

“Nói đi.”

“Anh về sau đừng đến chỗ tôi nói chuyện với tôi trong giờ làm việc nữa, giờ ăn cơm cũng đừng ngồi chung với tôi được không?”

“Vì sao?”

“Tôi đã biết hết rồi, anh là con trai của chủ tịch.”

“Cho nên?”

“Tôi không muốn để người ta nói tôi vào bằng cửa sau.”

Thẩm Thanh Ca cười cười không cho là đúng: “Cô đúng là vào bằng cửa sau mà.”

Âu Dương Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt sợ hãi hỏi: “Có ý gì?”

“Cô nói chỉ cần phỏng vấn thành công sẽ mời tôi ăn, nên vì bữa cơm tôi bèn tuyển cô.”

“Anh đang nghi ngờ năng lực làm việc của tôi sao?”

Âu Dương Vân khϊếp sợ lại giận dữ.

Cô cho rằng cho dù Thẩm Thanh Ca không giúp cô đi vào bằng cửa sau, thì với năng lực của mình cô cũng hoàn toàn có thể trúng tuyển, nhưng người này lại hủy mất sự đường hoàng của cô.

“Năng lực của cô tôi không hoài nghi, quan trọng là bằng cấp của cô căn bản không có cửa vào chỗ chúng tôi, chúng tôi lần này thông báo tuyển dụng ưu tiên nghiên cứu sinh, sáu người tới phỏng vấn trừ cô là cử nhân đại học ra, năm người còn lại đều là nghiên cứu sinh, mà ba người bị loại kìa, cô cho rằng có phải cô đi cửa sau không?”

Âu Dương Vân trợn mắt, triệt để không còn gì để nói.

Đường Huyên đã liên tục hai ngày ăn không ngon ngủ không yên, chuyện cái thai của cô ta đã chết vẫn đang giấu mọi người, nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết, bằng không sẽ lộ tẩy ngay.

Hôm nay, rốt cuộc cô đã nghĩ ra một cách, một cách để có thể bảo vệ mình.

Bà Nam Cung ngủ trưa xong đang chuẩn bị xuống tầng thì Đường Huyên gọi bà lại từ phía sau: “Mẹ, chờ một chút.”

“Gì chứ?”

Bà chủ nghi ngờ quay đầu.

“Con trai mẹ gần đây rất hay đi cùng một người tên là La La mẹ biết không?”

“Tôi không rõ lắm.”

“Giờ con sẽ nói cho mẹ biết là được, La La kia là một tiếp viên phục vụ rượu, mẹ nhất định phải ngăn cản con trai mẹ đi lại với cô ta.”

“Tôi không quản được nó.”

“Cái gì gọi là mẹ không quản được? Con trai mẹ do chính mẹ sinh ra mà không quản được chẳng lẽ muốn kêu con tới quản sao?”

“Tôi sinh ra nhưng không nhất định tôi quản được, trước đây đều là Âu Dương Vân quản nó.”

“Bà có ý gì? Gián tiếp chỉ trích tôi không bằng Âu Dương Vân phải không?”

“Tôi chỉ ăn ngay nói thật.”

“Tôi không cần bà phải ăn ngay nói thật, bà nói cho tôi biết, rốt cuộc bà có quản hay không?”

Bà chủ bị cô ta dây dưa nên hơi mất kiên nhẫn: “Tôi nói rồi tôi không quản được, cô muốn quản cô đi mà quản.”

Bà khó chịu xoay người muốn xuống tầng, Đường Huyên lại nắm lấy tay bà: “Bà không đồng ý thì ngày hôm nay chúng ta cứ dây dưa ở đây đi!”

“Buông tôi ra.”

“Tôi không buông, trừ phi bà bằng lòng kêu con trai bà cách xa La La ra, tôi mới buông bà ra!”

“Tôi nói rồi tôi không quản được, rốt cuộc cô có thấy phiền hay không?”

Tay bà chủ dùng sức kéo một cái, Đường Huyên đột nhiên bước hụt chân, lăn từ trên cầu thang xuống...

“Á...”

Cùng với một tiếng hét thê lương, bà chủ sợ đến choáng váng, trên chiếc váy trắng Đường Huyên mặc rất nhanh thấm máu đỏ tươi, máu từ bắp đùi chảy ra mặt đất, sắc đỏ gai mắt.

Ầm một tiếng, đầu óc bà chủ trống rỗng, ngất đi.

Khi tỉnh lại bà đã nằm ở trên giường bệnh của bệnh viện, Nam Cung Nhữ Dương ngồi bên giường của bà, sắc mặt nghiêm trọng nhìn bà.

“Nhữ Dương, Đường Huyên đâu? Cháu của tôi đâu?”

Bà chủ chợt ngồi dậy, run rẩy hỏi.

“Đứa bé sảy mất rồi.”

Vừa nghe thấy đứa bé sảy rồi, bà òa khóc đau thương, đây là nghiệt duyên mà, bà đi ngược lại nguyên tắc tối thiểu trong việc làm người, chỉ vì muốn bế một đứa cháu, bây giờ cháu không bế được, bà lại phải chịu sự trừng phạt như vậy, tự tay hại chết cháu của mình.

Nam Cung Nhữ Dương cũng vô cùng đau lòng, ôm vợ nghẹn ngào nói: “Đừng khóc, không phải là lỗi của bà, chỉ trách chúng ta không có duyên phận với đứa bé đó.”

“Đã hơn bốn tháng rồi, hơn bốn tháng rồi, tôi sao lại lỡ tay kéo nó xuống tầng vậy chứ, tôi thật là đáng chết, thật là đáng chết!!”

Bà chủ tự trách đấm vào l*иg ngực của mình, ảo não hận không thể đập đầu tự tử một cái.

“Ai là người nhà của Đường Huyên?”

Y tá hốt hoảng chạy tới hỏi.

“Chúng tôi, sao vậy?”

“Cô ấy biết sảy thai rồi nên tâm trạng rất khó kiểm soát, ném bỏ chai nước biển cắt động mạch tự sát...”

“Tự sát...”

Bà chủ tối sầm mắt lại, suýt nữa lại bất tỉnh, hai người vội vàng chạy tới phòng cấp cứu, lúc này, Nam Cung Phong cũng tới.

“Rốt cuộc là làm sao?”

Vẻ mặt anh rất nghiêm trọng nhìn ba mẹ.

“Phong, xin lỗi, đều là lỗi của mẹ, là mẹ hại con con...”

Triệu Tịch Lận vừa thấy con trai thì khóc không dừng được, ông Nam Cung kể lại tóm tắt chuyện đã xảy ra, sắc mặt Nam Cung Phong trùng xuống, anh yên lặng đi tới trước cửa sổ, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm tòa nhà cao vυ't ở xa xa, trong lòng đủ loại cảm xúc, đứa bé kia chung quy cũng mất rồi, mặc dù nó không nên có, nhưng nó dù sao cũng là một sinh mệnh, Nam Cung Phong hận Đường Huyên, nhưng anh chưa bao giờ hận đứa bé kia, anh nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng cầu khẩn, đứa bé, ra đi thanh thản.

Đường Huyên vì được phát hiện đúng lúc, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, lúc đẩy ra từ phòng cấp cứu, mặt cô ta tái nhợt như tờ giấy.

Trên thực tế, không phải là được phát hiện đúng lúc, mà là cô ta vốn dĩ cắt không sâu.