Đôi mắt anh sâu thẳm, sáng rỡ, như ánh đèn sáng lên trong bóng đêm đen kịt, dịu dàng nhưng rực rỡ.
Như Ước gần như bị cuốn vào đôi mắt ấy, cô hơi ngẩn ngơ, có phần hoảng loạn tránh né ánh nhìn đó, nghiêm túc nhìn máy đẩy xu đang di chuyển trước sau.
Hoàn toàn không nhớ nửa phút trước mình đã nói gì.
“Nghĩ ra chưa?” Anh hơi cúi người, kéo dài âm “hử?”.
Như Ước rầu rĩ.
Nhất định là Ôn Cảnh Nhiên uống rượu chưa đủ nhiều, cho nên lúc này vẫn nhớ không để bản thân thua thiệt.
Rút lời thì chắc chắn không kịp rồi, Như Ước nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi: “Anh muốn cược thế nào?”
“Anh không yêu cầu gì nhiều ở em.” Anh co chân kéo lấy chiếc ghế chân cao sau lưng lại gần, thuận thế ngồi xuống.
Ôn Cảnh Nhiên cao ráo, hơn Như Ước hẳn một cái đầu, khi đứng thẳng thì dù không làm gì, chỉ cần nhìn cô từ trên cao thế này cũng khiến Như Ước thấy bị áp bức.
Lần này ngồi xuống, cảm giác áp bức cũng giảm hẳn.
Như Ước thầm thở phào, nhẫn nại đợi anh nói hết câu.
“Em cần thẻ phòng, anh cần một chùm chìa khóa.” Anh ngước lên, ánh sáng khúc xạ từ đôi mắt khiến đôi mắt anh như lưu ly đen thẫm, trong vắt thấy được tới đáy.
Ứng Như Ước mù mờ: “Chìa khóa gì cơ?”
Cô vừa tốt nghiệp, trước mắt lại là dân vô công rồi nghề, không có tài khoản tiết kiệm cũng không có gia tài gì… Cô thực sự không nghĩ ra mình có chìa khóa nào quý báu tới mức để Ôn Cảnh Nhiên phải nhớ mãi như vậy.
“Đến lúc anh cần thì em đưa anh là được.” Anh cúi đầu, cười khẽ rồi giục, “Bây giờ bắt đầu chứ?”
Bỗng dưng bị Ôn Cảnh Nhiên hóa từ bị động thành chủ động, Ứng Như Ước sững người, vẫn cố giãy giụa trước khi chết: “Thế… xem ai rơi nhiều xu hơn nhé.”
Ôn Cảnh Nhiên không hề để tâm quy tắc trò chơi bị cô thay đổi, uyển chuyển ra hiệu cho cô làm trước.
Ứng Như Ước nhìn máy đẩy xu trước mặt, lại liếc nhìn Ôn Cảnh Nhiên đang tỏ ra rất hào hứng, cô càng hoang mang hơn…
Cô cứ có cảm giác tự mình đào hố chôn mình, đang nỗ lực nhảy xuống vậy.
Như Ước liếʍ đôi môi hơi khô nứt của mình, lấy ra hai đồng xu, nghênh ngang viện vào lỗ hổng trong quy tắc trò chơi mà đẩy luôn hai xu vào trong máy.
Trong tiếng xu rơi vui tai, tiếng “u u” rất khẽ của máy đẩy xu loáng thoáng có thể nghe thấy.
Ứng Như Ước chăm chú nhìn đồng xu vừa bỏ vào máy được đẩy vào trong đám xu dày đặc.
Lập tức, mí mắt cô nháy một cái.
Mắt thấy một xu bị đẩy chồng lên đám xu kia, đồng xu chênh vênh muốn rơi ở mép kia hoàn toàn không có dấu hiệu bị ảnh hưởng.
Còn chưa kịp đợi cô đau buồn, một đồng xu khác rơi xuống từ bên kia, “dinh dang” một tiếng bị đẩy vào đám xu, đẩy xuống tới mấy xu kêu “rào rào”.
Trong gian phòng yên tĩnh, âm thanh đó như có sức chấn động mạnh mẽ.
Như Ước cầm mấy xu bị đẩy rơi, không thể kiềm chế sự mừng rỡ, nheo mắt đếm đi đếm lại mấy lần.
Cứ như thế bốn đồng xu trong tay cô có thể càng đếm càng nhiều lên vậy.
Dù sao đây là lần thu hoạch lớn nhất trong đời cô tromg mấy lần ít ỏi kiếm được xu khi chơi trò này mà!
Ôn Cảnh Nhiên xắn tay áo lên.
Nhiệt độ của máy điều hòa trung tâm hơi cao, hơi ấm từ bốn phương tám hướng thổi tới, nóng nực tới mức anh thấy khô cả miệng.
Ngón tay anh nghịch một đồng xu, nghiêm túc chăm chú nghiên cứu đường đi của đồng xu và cả góc rơi, khi Ứng Như Ước còn đang hí hửng vui mừng, anh đưa tay nhét đồng xu vào trong.
Phần tay áo xắn lên để lộ cánh tay với đường nét rắn rỏi, xương cổ tay rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật được thiên nhiên điêu khắc vậy.
Ứng Như Ước khó tránh khỏi ngưỡng mộ, kiểu người chỉ cần giơ tay giơ chân đã có thể thu hút người khác chắc phải cảm ơn ông trời đã yêu thương mình quá nhiều.
Cô vừa cảm khái xong thì bên tai đã nghe liên tiếp tiếng xu rơi “leng keng” vang lên.
Như Ước nhìn một đống xu ước chừng có cả xu của cô trong đó đã vơi đi đáng kể, muốn khóc mà không ra nước mắt.
Thẻ phòng mất rồi… giờ cô còn phải đền cả chìa khóa.
Dường như chưa hài lòng với cú shock của cô, Ôn Cảnh Nhiên chống cùi chỏ vào máy, nhìn cô chăm chú.
Trong tích tắc, vô số suy nghĩ đối đáp lại với anh vυ't qua trong đầu Như Ước.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn chịu đựng cúi đầu, ngoan ngoãn nhận thua.
Ôn Cảnh Nhiên nhìn vẻ hậm hực muốn đập phá cái máy chơi game trong mắt cô, mím môi cố kìm nén nụ cười: “Thế còn cần thẻ phòng không?”
Ứng Như Ước lắc đầu.
Cô vẫn nên đến quầy tiếp tân nhờ phục vụ mở cửa vậy… Cô không còn chìa khóa thứ hai nào để đem ra đánh cược đâu.
Nghĩ là thế nhưng trong lòng Ứng Như ước vẫn có phần không phục: “Ôn Cảnh Nhiên, anh không thấy anh như thế là rất ác hay sao?”
Cô rất hiếm khi gọi anh cả họ lẫn tên như vậy, trong quan niệm của Ứng Như Ước, lớn nhỏ phải phân rõ, Ôn Cảnh Nhiên vừa là tiền bối lớn hơn cô bốn tuổi, cũng theo ông nội mà có thêm danh xưng “sư huynh”.
Cô cứ cảm thấy cái tên của anh dù bị cô làu bàu cằn nhằn vô số lần nhưng vẫn rất dễ nghe, nếu nói cả họ lẫn tên ra như vậy là hành động không được tôn trọng cho lắm.
Ôn Cảnh Nhiên ngước lên, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Ánh mắt lặng lẽ đó lại khiến Như Ước trong tích tắc cảm nhận được sự đàn áp toát ra từ anh.
Khí thế cô yếu hẳn đi, lúc mở miệng cũng chỉ là lẩm bẩm: “Em tốt bụng thu nhận anh cả buổi chiều, anh…”
Nghe có vẻ như đúng là anh có lỗi?
Ôn Cảnh Nhiên trầm ngâm một lúc: “Thế em trốn anh để làm gì?”
“Hả?” Câu hỏi thẳng thừng đó khiến Ứng Như Ước không đề phòng kịp, cô á khẩu mấy giây rồi mới lắp ba lắp bắp trả lời: “Em đọc đề thi cả buổi chiều, hơi mệt…”
Ứng Như Ước khựng lại, thấy Ôn Cảnh Nhiên không có ý tiếp lời thì đành gồng mình lên bổ sung: “Nên ra ngoài đi dạo vậy thôi.”
Ôn Cảnh Nhiên hơi nhướng mày.
Cô là một cô gái rất thông minh, muốn gì cũng rất rõ ràng, cũng không thích lằng nhằng. Nhưng khi giả ngốc cũng chỉ thế thôi, khiến bạn biết rõ trái tim cô trong sáng như gương, nhưng lại không thể tìm ra cách để vạch trần cô.
“Đêm đến S.” Anh ngừng lại, cố tỏ vẻ hờ hững, “Muốn vạch rõ giới hạn với anh à?”
Hừm…
Chuyện này Ứng Như Ước đúng là đã thiếu suy nghĩ khi làm…
Làm gì có ai trốn nợ mà để mọi người đều biết đâu?
Cô sờ sờ mũi, cảm thấy có những lời cần nói ra mới được.
Suy nghĩ đó vừa nảy ra, cô cũng không còn giữ vẻ buông xuôi như phạm nhân chờ bị thẩm vấn nữa, nửa dựa vào máy đẩy xu, mỉm cười nói: “Chắc anh biết Chấn Chân Chân chứ.”
Ôn Cảnh Nhiên gật đầu.
Trong mười lần thì hết chín lần Ứng Như Ước làm chuyện xấu đều có cô nàng kia tham dự, thực sự rất khó để anh không có ấn tượng sâu đậm về cô gái đó.
Ứng Như Ước đảo đảo mắt, không hề trượng nghĩa mà ném luôn mối họa cho Chấn Chân Chân vô tội: “Chân Chân rất thích anh.”
Ừ… câu này là thật, cô không hề nói dối.
Ôn Cảnh Nhiên ngồi thẳng lên, đôi mắt anh nhìn cô có vài cảm xúc phức tạp mà ngay cả Như Ước cũng không hiểu.
Trong sự uy hϊếp dồn nén đó, Như Ước gồng mình, tiếp tục nói bừa với vẻ nghiêm túc: “Em sợ nảy sinh những rắc rối không đáng có, nên mới… mới không xuống xe chào anh.”
Ôn Cảnh Nhiên mím môi.
Bị mấy câu nửa thật nửa giả của cô dẫn đi sai hướng, nhíu mày, thần sắc khó đoán, tiếp tục nhìn cô.
Như Ước bất lực liếʍ môi: “Em không muốn khiến anh thấy khó xử, cũng không muốn phá hoại tình cảm hai mươi mấy năm của em và Chân Chân.”
Ôn Cảnh Nhiên cuối cùng không nghe nổi nữa.
Anh đứng lên, lúc cúi xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô.
Như Ước bị ánh mắt đó của anh lướt qua mà lạnh cả người, kìm nén cảm xúc không dám nhìn anh, rất tích cực dũng cảm nhìn thẳng vào anh.
Sau đó, cô nghe Ôn Cảnh Nhiên phì cười một tiếng, nụ cười đó rất yêu nghiệt, nói với cô từng câu từng chữ: “Chuyện này, còn cần anh dạy em phải làm thế nào không?”