Khoảng cách giữa hai người họ chỉ bằng một bàn tay, Triệu Cẩm Thư hôn lên gáy Mộ Mai, bàn tay ôm trên eo không hề do dự luồn vào áo cô. Mộ Mai sửng sốt, đưa tay ngăn lại bàn tay anh đang lần đến áσ ɭóŧ của mình.
Nhận ra hơi thở đang phả bên tai mình nóng hừng hực, Mộ Mai cố gắng kéo ra khoảng cách giữa hai người, rốt rít nói: "Đừng... Cẩm Thư... Triệu Cẩm Thư, đừng như vậy... đừng... chúng ta không thể như vậy..."
"Đừng ư?" Môi Triệu Cẩm Thư kề đến vành tai Mộ Mai, khẽ mơn trớn, "Tại sao chúng ta không thể?" Rồi há miệng cắn vào tai cô, nỗi ghen tuông đã chiếm lấy đầu óc anh, "Lâm Mộ Mai, em khinh thường anh quá rồi. Em cho rằng cả đời này anh chỉ muốn làm ông anh Cẩm Thư của em thôi sao?"
Thái độ dửng dưng của Mộ Mai khi anh đề nghị ở lại đây tối nay đã khiến anh nổi điên. Hình ảnh trai đơn gái chiếc ở chung một nhà trong đêm khuya đầy mờ ám như vậy mà cô lại có thái độ hết sức thản nhiên, điều ấy khiến Triệu Cẩm Thư thấy rất thất bại. Giống như Triệu Cẩm Thư chỉ là người thân, là anh trai, là bạn già của Lâm Mộ Mai thôi vậy.
Anh cưỡng ép quay người cô lại, bắt lấy tay cô đặt lên nơi nóng rực ở hạ thân mình.
"Lâm Mộ Mai, tối nay anh không muốn làm anh trai của em nữa. Tối nay..."
Anh cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt cô, đáy mắt tĩnh mịch hệt như khu rừng trong đêm tối. Triệu Cẩm Thư nhắm mắt lại, lựa chọn không nhìn đôi mắt ấy nữa, kéo sát người cô lại.
"Lâm Mộ Mai, tối nay anh muốn làm người đàn ông của em."
Chẳng tốn bao nhiêu sức lực, Triệu Cẩm Thư dễ dàng lột phăng chiếc áo sơ mi không tay mỏng manh của cô, móc chiếc áσ ɭóŧ cũng bị ngón tay linh hoạt của anh mở ra.
Cảm giác lạnh lẽo ập đến khiến Mộ Mai ý thức được tối nay Triệu Cẩm Thư rất nguy hiểm. Cô giãy dụa che ngực lại, liên tiếp lùi về sau dưới sự áp sát của anh, làm đổ chiếc đèn đặt cạnh sô pha, phát ra tiếng loảng xoảng chói tai.
Nhìn vào đôi mắt đầy du͙© vọиɠ của Triệu Cẩm Thư, Mộ Mai hoảng loạn lắc đầu liên hồi, cuối cùng vấp chân ngã xuống sô pha, thân thể anh lập tức bao trùm lấy cô, môi ấn lên môi cô, ngăn chặn hết những gì cô muốn nói.
Chỉ một nụ hôn không thể nào thỏa mãn được cơn giận trong người Triệu Cẩm Thư, anh bắt đầu chuyển nụ hôn thành gặm cắn, rê dần từ khóe miệng cô xuống dưới, muốn in dấu của mình lên khắp thân thể cô. Anh kéo tay cô ra, tay không hề chần chờ bao phủ lên nơi đầy đặn của cô, nhắm mắt lại hưởng thụ như quên cả hít thở.
Trong vô thức, đôi môi đang gặm cắn nơi xương quai xanh trở nên mềm mại hơn, nụ hôn chuyển thành nhẹ nhàng dè dặt, thành kính tựa như con chiên từng bước hành hương. Triệu Cẩm Thư đã yêu Lâm Mộ Mai quá lâu rồi, lâu đến mức anh không còn nhớ là bao nhiêu năm nữa.
Không khí đêm thu quá yên tĩnh, Mộ Mai đã không còn giãy dụa, chỉ bất lực buông thõng cánh tay.
Khi hôn đến nơi vung tròn kia, Triệu Cẩm Thư nghe thấy tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu mình.
"Đừng làm như vậy, thể nào ngày mai anh sẽ hối hận, hối hận đến mức anh sẽ không muốn gặp em nữa. Còn em thì lại rất sợ anh sẽ không quan tâm đến em. Thật ra Lâm Mộ Mai đã không còn gì nữa cả, thứ còn lại duy nhất chính là một người anh trai tên là Triệu Cẩm Thư cùng chung hoạn nạn mà thôi."
Nụ hôn của anh nhanh chóng dừng lại.
"Nếu có một ngày Triệu Cẩm Thư muốn Lâm Mộ Mai nhảy xuống vực sâu vạn trượng, em sẽ lập tức nhảy xuống không hề hối tiếc, bởi vì Triệu Cẩm Thư là sự tồn tại đặc biết nhất thế gian này với Lâm Mộ Mai. Khi anh cài lên tóc em món quà lễ thành nhân, lòng em thật sự đã thích anh, tình cảm đó vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng kỳ diệu, đó là mối tình đầu mà người ta hay tán tụng. Triệu Cẩm Thư, xin anh đừng phá hủy nó."
Tay anh rời khỏi ngực cô, môi cũng rời đi thân thể cô, ngọn lửa du͙© vọиɠ tắt ngóm.
Triệu Cẩm Thư lao nhanh vào phòng tắm, lập tức xả nước ào ạt. Đến khi anh ra ngoài, Mộ Mai đã thay bộ đồ khác chỉnh tề, điềm nhiên ngồi trên sô pha như khi nãy không hề xảy ra chuyện gì.
Cô vỗ vị trí bên cạnh: "Cẩm Thư, em pha cho anh cốc trà lài bạc hà rồi này."
Triệu Cẩm Thư đi đến ngồi xuống, nhận lấy cốc trà cô đưa. Cô tựa đầu lên vai anh, không hề lúng túng, vẫn tự nhiên như trước đây.
"Anh Cẩm Thư." Cô thở dài trên vai anh, "Anh Cẩm Thư, nếu hôm đó trên vòng đu quay, anh đưa em đi được thì tốt biết mấy, nói không chừng hiện giờ con chúng ta đã có thể múa võ rồi."
Triệu Cẩm Thư như thấy được cảnh cô gái cài chiếc cặp tóc hoa mai đứng trong ánh dương của London, gương mặt nghiêng nghiêng, đôi mắt trong veo. Anh cười cay đắng, đúng vậy, nếu khi đó anh đưa cô đi được thì tốt biết bao!
Mộ Mai nhắm hai mắt lại, lòng chua xót. Khi ấy trong tim cô vẫn chưa có ai ngự trị. Vưu Liên Thành, Vưu Liên Thành!
Mộ Mai nhắm mắt lại: "Cẩm Thư, mẹ anh ấy mất rồi, kể từ lúc biết mẹ anh ấy không còn, em đã không quan tâm đến gì nữa cả."
Và cũng từ lúc ấy, Mộ Mai đã dồn hết tâm tình vào ống kính, lưu giữ từng biểu cảm của du khách trên thuyền, ghi chép lại khoảnh khắc hạnh phúc trên gương mặt của họ đến tận mai sau.
"Hôm nay nhìn thấy anh ấy, nơi này..." Mộ Mai chậm chạp đặt tay lên vị trí tim mình, "Nơi này rất nặng nề, ngay cả bản thân em cũng không rõ đó là cảm giác gì. Cẩm Thư, thật ra em rất hi vọng sau này sẽ không gặp lại anh ấy nữa. Sau khi rời khỏi anh ấy, cuộc sống của em khá tệ, không có kế hoạch, không dám mơ mộng, không muốn nhớ đến anh ấy nhưng lại luôn không khống chế được, lúc nhớ đến điên cuồng thì lại uống chút rượu giải khuây.
Không, không phải là một chút, mà là rất nhiều rất nhiều. Sau đó có một ngày em nghe thấy du khách đến từ London bảo rằng phu nhân Vưu tước gia đã mất, đêm ấy em đã uống một cốc Stuttgart thật to rồi ngã xuống bể bơi vào mùa đông trong trạng thái say mèm. Tuy em không bị chết đuối nhưng lại sốt rất cao, sư phụ đã tức giận lôi em đến trước gương, mắng em rằng dù em có chết đuối cũng không ai khóc thương, nói từ bé em đã là đứa cô nhi không ai cần.
Cẩm Thư, em không muốn mình là kẻ đáng thương, nhưng em lại chính là như vậy." Cô nắm chặt vạt áo anh.
Cơn giận trong lòng Triệu Cẩm Thư bỗng hóa hư không, anh nắm lấy bàn tay cô: "Dĩ nhiên, xưa nay Lâm Mộ Mai không phải là kẻ đáng thương, điều này anh có thể khẳng định."
Bàn tay nắm lấy vạt áo anh hơi lỏng ra.
"Từ ngày đó trở đi, em đã cai rượu, thỉnh thoảng mới uống một chút, học theo sư phụ làm một nhϊếp ảnh gia được du khách yêu mến. Dần dà em trở nên yêu thích nghề này, cũng yêu quý từng du khách trên thuyền. Có vài du khách nam độc thân trên thuyền cầu hôn em nữa đấy." Nói đến đây Mộ Mai nhếch môi lên, "Chỉ là có vài người sau vài giây lại hối hận, họ trách mình đã bị đại dương bao la và bầu trời cao xanh làm mê muội."
Nhìn cô cong cong khóe môi không ngừng lải nhải, Triệu Cẩm Thư thấy rất may là mình đã không tiến đến bước kia. Lâm Mộ Mai nói rất đúng, nếu làm chuyện đó, anh nhất định sẽ hối hận, có lẽ sẽ hối hận đến mức không dám gặp cô, cứ thế hai người họ sẽ không còn giờ phút thân thiết như thế này.
Khi cô cần một bờ vai, anh liền chìa bờ vai cho cô; lúc cô cần người lắng nghe, anh sẽ làm một người nghe yên tĩnh.
"Cẩm Thư, cách đây không lâu có một người đàn ông Iceland cầu hôn với em, mỗi quý anh ta đều lên du thuyền chào bán rượu của mình sản xuất. Điều kiện của anh ta đưa ra thật hấp dẫn, anh ta nói anh ta có một căn nhà, và có sẵn một đứa con với người vợ trước. Trên du thuyền có cô nghệ sĩ đàn violin, cô ấy lấy chồng người Iceland, cô ấy bảo đàn ông Iceland rất chịu thương chịu khó, sống với họ sẽ rất hạnh phúc. Cẩm Thư, em nghe thế đã thấy động lòng rồi. Cẩm Thư..."
Giọng cô dần nhỏ, tiếng hít thở trên vai anh cũng trở nên đều đều. Anh ôm cô lên giường, lấy khăn ấm lau mặt cho cô. Triệu Cẩm Thư biết, khi nhắc đến mẹ của Vưu Liên Thành đã mất, cô đã khóc trên vai anh.
***
Ánh nắng sớm mai mùa thu hắt vào cửa sổ phòng cô, Mộ Mai bị ánh nắng vàng ươm đánh thức, mở mắt ra đã thấy Triệu Cẩm Thư mặc tạp dề đứng trước giường cô, nụ cười cũng êm dịu hệt như khí trời mùa này vậy.
"Lâm Mộ Mai, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, ăn sáng xong anh sẽ đưa em đến sân bay."
Khi đến sân bay đã chín giờ rưỡi, Triệu Cẩm Thư giữ lại Lâm Mộ Mai đang toan xuống xe, nói với giọng rất nghiêm túc: "Mộ Mai, anh hi vọng em hãy nghe thật kỹ lời nói tiếp theo của anh, và cũng mong rằng em hay suy nghĩ thật cẩn thận."